Edit: Fang
Beta: Wendy
Một nơi khác.
Trong nhà kho có đầy bụi bặm, chồng chất các loại hòm gỗ, bên trong là một vài vật dụng đã qua sử dụng.
Thải Y cúi nửa người vào trong hòm, đang lục lọi tìm kiếm ở bên trong.
“Khụ khụ khụ…” Thải Y bị bụi bặm xung quanh làm cho sặc, rầm một tiếng đóng nắp hòm lại, bàn tay chống lên nắp hòm, ngồi lên đó, quay đầu nhìn sang một bên khác: “Em trai, em có tìm thấy gì không?”
Giọng của Vu Uẩn truyền từ đằng sau đống đồ linh tinh tới: “Vẫn chưa.”
Thải Y nhai kẹo cao su trong miệng, dùng tay gẩy tóc trước trán: “Chi bằng chúng ta sớm chuẩn bị di ngôn đi, phó bản tử vong đâu phải để cho con người vượt.”
Vu Uẩn đi từ chỗ đống đồ linh tinh bên đó qua, trong tay còn ôm một cái hộp nhỏ hình vuông.
“Ấy.” Hai chữ di ngôn vừa dứt, Thải Y đã có tinh thần trở lại: “Vẫn là em lợi hại nha.”
Vu Uẩn đặt chiếc hộp lên trên nắp hòm: “Bị khóa rồi, không mở được.”
Thải Y xoay chiếc hộp một vòng, trên chiếc hộp có móc một cái khóa đã gỉ, chế tác rất thô và rẻ tiền, nhưng chỉ dựa vào sức mạnh thì không thể mở ra được.
“Xem ra phải tìm chìa khóa…”
Nhà kho vẫn còn rất nhiều nơi chưa tìm, nhưng bọn họ đã ra ngoài khá lâu rồi.
Thải Y nói: “Chúng ta đã ra ngoài một lúc rồi, quay về trước đã.”
“Ừm.”
Vu Uẩn cũng có ý định này.
Bọn họ thương lượng ở khu giải trí xong, đợi thêm một lát, thấy không có NPC xuất hiện sắp xếp lịch, lúc này mới ra ngoài.
Nhưng không biết sau khi bọn họ rời đi, NPC có xuất hiện hay không.
Trốn học sẽ bị phạt thế nào, bọn họ cũng không biết.
Thế nên vẫn phải quay về cho chắc.
Đồ là do Vu Uẩn tìm được, Thải Y để Vu Uẩn tự cầm, hai người đi ra ngoài nhà kho.
Nhà kho không lọt ánh sáng, hai bên đều chất đầy đồ đạc, chỉ có một lối đi chật hẹp quanh co ở giữa, hai người mò mẫm đi ra ngoài.
Đến cửa, Vu Uẩn đợi Thải Y mở cửa.
Nhưng mãi mà Thải Y cũng không động đậy.
Giọng của Thải Y vang lên từ trong bóng tối: “Vừa nãy em khóa cửa à?”
“Không.”
Cửa nhà kho không kéo ra được.
Tĩnh lặng ——
Thải Y với Vu Uẩn đều không nói chuyện.
“Kẽo kẹt… Lộp cộp…”
Dường như ở nơi sâu thẳm trong bóng tối có thứ gì đó đang nhai.
Trước mắt Vu Uẩn có một chùm ánh sáng lấp lánh lóe lên, khóe mắt nhìn sang Thải Y, phát hiện đó là bong bóng do cô ấy thổi đang phát sáng.
“…”
Thải Y thổi bong bóng ra, trực tiếp cầm trong tay, còn chia sẻ cho Vu Uẩn: “Em trai, có cần không?”
Vu Uẩn có đạo cụ chiếu sáng, từ chối ý tốt của Thải Y.
Thải Y cầm bong bóng phát sáng soi ra đằng sau: “Nếu chị chết ở đây, em nhớ hãy mang thi thể của chị ra ngoài, chị không muốn chết ở nơi tối tăm như này, càng không muốn bị quái vật gặm đến mức khuôn mặt biến dạng đâu, chị muốn được toàn thây. Em trai, em sẽ hoàn thành di nguyện của chị chứ?”
Thiếu niên nhẹ giọng nói: “Em cảm thấy chị không dễ chết đến vậy, Thịnh Thải Y tiểu thư.”
“Ha ha ha…” Bị người ta gọi cả họ lẫn tên, Thải Y cũng không để tâm chút nào, trái lại còn vỗ vai Vu Uẩn: “Lần đầu tiên chị nhìn thấy em đã cảm thấy em rất dễ mến rồi, hóa ra là do khéo ăn nói.”
Thải Y nói xong, áp sát lại gần Vu Uẩn: “Nhưng em trai à, em biết được tên của chị từ đâu thế?”
“Trên bảng xếp hạng người chơi có.”
Người chơi xếp hạng ba mươi ba, phó hội trưởng của Đồng Tâm Hiệp Lực, Thịnh Thải Y, kỹ năng thiên phú là ‘bong bóng bảy màu’, có một mái tóc nhuộm đủ loại màu sắc, cô ấy thực sự quá dễ nhận ra.
“Ồ… Cái bảng xếp hạng chết tiệt.” Hiển nhiên Thải Y không ưa cái APP đó lắm: “Viết bừa tên kỹ năng của chị, rõ ràng kỹ năng của chị tên là bong bóng bách biến, chị đã nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn không thấy bọn họ sửa cho chị!”
Vu Uẩn: “…”
Cái tên này cũng không hay hơn là bao.
Tên của kỹ năng thiên phú do trò chơi đặt, có lúc gu của trò chơi online, đặt tên rất cao cấp, thanh lịch và sang trọng, có lúc lại cực kỳ qua quýt.
“Kẽo kẹt ——”
Dường như thứ trong bóng tối cảm thấy mình bị xem nhẹ, không khỏi tăng cao âm lượng, nhắc nhở về sự tồn tại của nó cho hai người ở cửa.
Thải Y quay đầu, nháy mắt với Vu Uẩn: “Chúng ta vẫn nên giải quyết phiền toái trước mắt đi. Em trai, kỹ năng của em là gì?”
“Không phải kỹ năng tấn công.” Vu Uẩn nói: “Nhưng chị không cần lo cho em.”
“Thế em tự mình cẩn thận nhé.”
Thải Y nói xong, ánh sáng từ bong bóng trong tay tối đi.
Nhà kho lại lần nữa rơi vào trong bóng tối.
Tiếng nhai truyền tới từ bốn phương tám hướng, cách bọn họ rất gần rất gần…
Vu Uẩn cảnh giác nhìn xung quanh, tiếng nhai biến mất, lúc này cả cái nhà kho chỉ còn tiếng hô hấp của cậu và Thải Y… Không đúng, tiếng hô hấp của Thải Y cũng biến mất rồi.
Hình như trước mắt càng thêm tăm tối.
Cổ tay Vu Uẩn truyền tới cảm giác bỏng rát, sợi chỉ đỏ cậu đeo trên cổ tay phải đang nóng lên, có quái vật phi nhân loại đang ở vị trí cách cậu một mét.
【Sợi chỉ đỏ của người yêu: Khi người ấy đến gần bạn, bạn sẽ bị tình cảm cháy bỏng của người ấy làm bỏng.】
【Giới hạn sử dụng: Đạo cụ bị động, không thể chủ động sử dụng.】
【Số lần sử dụng: Sau khi được kích hoạt cần 3 tiếng CD.】
Tình cảm cháy bỏng cũng có thể là thù hận, tham vọng, ác ý,… Chỉ cần tình cảm đủ cháy bỏng thì sẽ có thể dò ra và nhắc nhở cậu.
Bên tai Vu Uẩn có làn gió lạnh lướt qua, cậu quay đầu lại theo bản năng, một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện trong tầm mắt.
Tuy xung quanh rất tối nhưng cậu vẫn nhìn rõ khuôn mặt đó.
Trắng bệch như thi thể, cánh môi đỏ chót, đôi mắt vẩn đục chứa đầy ác ý.
Giống… Giống con búp bê mà Tô tiểu thư tặng cho người chơi.
Khuôn mặt đó vụt qua, khung cảnh xung quanh lại trở nên u tối.
“He he he he…”
Âm thanh khiến người ta dựng tóc gáy vang lên trên đỉnh đầu, khuôn mặt đó xuất hiện trên đỉnh đầu cậu, đôi môi đỏ chót gần như là kéo tới tận mang tai.
Theo sau tiếng cười kì quái, khuôn mặt trắng bệch nhanh chóng phóng to, lao xuống Vu Uẩn ở dưới.
Vu Uẩn lập tức lách sang bên cạnh, nhưng nhà kho quá chật hẹp, cậu va phải đống đồ linh tinh được chất chồng ở bên cạnh.
Vu Uẩn đứng sát mép, khuôn mặt đó lao xuống chỗ cậu vừa đứng, rồi lại nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
“He he he…”
***
***
Hoa Hồng Lê đứng ở một bên cổng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài một cái.
Vu Uẩn và Thải Y sắp đi được bốn mươi phút rồi… Bây giờ vẫn chưa về.
Vừa nãy NPC tới thông báo cho cô ấy, năm giờ cần phải đi học tiết lễ nghi, còn có hai mươi phút.
Hoa Hồng Lê không quen biết Vu Uẩn, nhưng chắc hẳn cô ấy biết Thải Y, Thải Y sẽ không dễ chết như vậy.
Hoặc là bọn họ tìm thấy thứ gì đó hữu dụng, hoặc là bọn họ đã bị nhốt lại.
Cô ấy sẽ không đi tìm bọn họ, chỉ mong bọn họ có thể sống sót trở về.
Mười phút lại lặng lẽ trôi qua.
Hoa Hồng Lê đã đi tới cạnh cầu thang, từ đây đi lên phòng học cần ít nhất ba phút để tránh gặp phải NPC giống như giáo viên dạy múa.
Cùng lắm là cô ấy chỉ có thể đợi thêm bảy phút.
Đàm Tam Sơn rời khỏi khu giải trí, thấy Hoa Hồng Lê đứng cạnh cầu thang, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên cay nghiệt: “Còn đợi cái gì, chắc là chết ở bên ngoài rồi.”
Hoa Hồng Lê nhìn Đàm Tam Sơn một cái, không để tâm đến anh ta.
Trông Đàm Tam Sơn này cũng giống như người chơi lâu năm có chút bản lĩnh, sao lại không nhận ra Thịnh Thải Y? Hay là anh ta còn lợi hại hơn Thịnh Thải Y?