Edit: Fang
Beta: Wendy
Thải Y với Vu Uẩn nói những chuyện không quan trọng lắm, Hách Huệ và Phan Vinh Phương đều vùi đầu ăn cơm.
Động tác và cơm của Hách Huệ đột nhiên dừng lại, cô ta giống như bị cứng đờ người, mấy giây sau đột ngột đứng dậy, cầm bát canh trước mặt lên úp vào đầu Vu Uẩn.
Vu Uẩn muốn chặn lại theo bản năng nhưng cơ thể lại giống như là bị đóng đinh tại chỗ, không sao động đậy được.
Bát canh nóng hổi giội từ trên đầu cậu xuống, chảy từ trán xuống má, chẳng mấy chốc đã đỏ bừng cả mặt.
Thải Y trợn tròn mắt, dường như cũng bị tình huống đột ngột này dọa, nhất thời không có phản ứng gì.
Còn Hách Huệ rất nhanh lại bưng thức ăn trên bàn lên, tiếp tục đổ lên đầu Vu Uẩn.
***
***
Đương nhiên Ngân Tô cũng nghe thấy tiếng động bàn bên cạnh.
Một người mới như Hách Huệ, động tác có thể nhanh được đến chừng nào.
Cho dù lần đầu tiên không có phòng bị nên bị giội trúng, nhưng lần thứ hai Vu Uẩn hoàn toàn có thời gian và năng lực ngăn cản cô ta… Vậy mà cậu không làm gì cả, chỉ ngồi ở đó, để mặc Hách Huệ đổ hết mấy đĩa thức ăn lên đầu.
Khuôn mặt trắng bệch của Hách Huệ dần trở nên méo mó, giọng nói lanh lảnh phát ra từ cổ họng cô ta: “Người như mày chỉ xứng bò dưới đất mà ăn thôi.”
Vu Uẩn: “…”
Thải Y: “…”
Hai người đều không có bất cứ động tác nào.
Cho đến khi Hách Huệ đổ đĩa thức ăn cuối cùng xong, cô ta đột nhiên ngồi bệt xuống như được giải thoát, sợ hãi nhìn kiệt tác của mình, cơ thể bắt đầu run rẩy: “Tôi… Tôi… Tôi không khống chế được bản thân, xin… xin lỗi, thật sự không phải tôi… không phải tôi…”
Lúc này Vu Uẩn đã có thể động đậy.
Cậu giơ tay gạt thức ăn còn hơi nóng trên đầu xuống.
Vừa nãy cậu cũng không cử động được, Hách Huệ nói không khống chế được bản thân, Vu Uẩn tin.
Thải Y lấy ít giấy ăn đưa cho Vu Uẩn: “Vừa nãy chị cũng không cử động được.”
Vu Uẩn lau thức ăn dính trên mặt, tạm thời không xử lý sạch quần áo và tóc được.
Vừa nãy bọn họ chỉ là không cử động được, không hề cảm nhận thấy lực lượng kì quái nào.
Không phải quái vật khống chế bọn họ.
Nếu không phải quái vật thì chính là trò chơi thiết lập.
Trò chơi khống chế cơ thể bọn họ để tiến hành cảnh tượng lúc nãy.
Thải Y nhắc lại câu Hách Huệ vừa nói: “Người như mày chỉ xứng bò dưới đất mà ăn… Em trai, đoán chừng thân phận của em không ổn lắm ha.”
Là một vai diễn bị bắt nạt.
Vu Uẩn: “…”
***
***
Mấy người chơi không thảo luận nhiều về chuyện này ở nhà ăn, chẳng mấy chốc đã rời khỏi nhà ăn.
Ngân Tô đã nghe thấy đối thoại vừa nãy của bọn họ.
Lúc nãy cô không có dấu hiệu không cử động được, trong chuyện này, chắc hẳn ‘giáo viên’ là một khán giả tự do.
Người chơi coi cô là NPC, tất nhiên sẽ không tới tìm cô để chia sẻ tâm sự, Ngân Tô được yên tĩnh, một mình thong dong ăn bữa tối rồi chậm rãi đi về phòng.
Đại Lăng đã trở về, ngồi xổm trên bàn trang điểm soi gương như một bé cún con.
“Sao thế, trong gương có bảo bối?”
Đại Lăng nhảy xuống, đột nhiên lấy một vật ra: “Chị ơi, chị xem này.”
Thấy rõ vật trong tay Đại Lăng, suýt nữa Ngân Tô té xỉu.
Vật trong tay Đại Lăng không khác gì con búp bê cô phát cho người chơi hồi sáng, nhưng màu sắc tổng thể nhạt hơn rất nhiều, trông có vẻ cũ hơn mấy con cô phát.
Cừ lắm…
Lúc phát búp bê cho người chơi cô còn tưởng là mình gặp may.
Kết quả lại đặt bẫy ở đây chờ cô?
Ngân Tô nén giận: “Có phải chị từng nói với nhóc là không dược nhặt đồ linh tinh ở bên ngoài về không!”
Đại Lăng chớp chớp đôi mắt ngấn lệ: “Nó biết nói.”
Ngân Tô cười hơ hơ: “Cho dù nó biết đẻ trứng thì cũng không được, rác gì cũng nhặt, nhóc là đứa trẻ nhặt rác à?”
Đại Lăng ra sức lắc lư búp bê trong tay, cảm thấy Ngân Tô không tin lời cô bé nói: “Nó biết nói thật đấy.” Nói xong, cô bé cầm chân búp bê, ra sức đập lên bàn.
Ngân Tô: “…”
Đầu búp bê ‘cộc cộc’ đập lên bàn nhưng nó không phát ra một tiếng nào.
Ngân Tô cảm thấy cảnh tượng này quen quen.
Đây chính là thiên phú vô sự tự thông của người ta sao?
Năng lực tiếp nhân của Ngân Tô rất mạnh, lúc này cô đã không để tâm tới búp bê nữa, hỏi Đại Lăng: “Nhóc phát hiện được gì chưa?”
“Phát hiện cái gì?” Đại Lăng hỏi lại: “Chẳng phải là chị không cho em bắt bé gấu sao?”
Ngân Tô: “…”
Nhóc chỉ ra ngoài chơi thôi đúng không?
Đã nói là giúp cô tìm manh mối mà?
Quả nhiên lời nói của quái vật không thể tin!
“À!” Đại Lăng giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Em nhìn thấy có bé gấu chôn thứ gì đó ở bãi cỏ bên ngoài.”
“Đã đào ra chưa?”
Đại Lăng ôm búp bê, nở nụ cười chột dạ: “Em… Em quên rồi.”
Ngân Tô lấy búp bê trong tay Đại Lăng, bảo cô bé đi đào thứ bên dưới bãi cỏ lên.
Đại Lăng luyến tiếc con búp bê đó, nhưng ngại uy thế của Ngân Tô, đi một bước quay đầu ba lần, lưu luyến mãi mới rời đi.
Ngân Tô cầm con búp bê quan sát một phen.
Trừ độ mới cũ của màu sắc, con búp bê này không khác biệt quá nhiều so với mấy con cô phát cho người chơi —— Mặt trắng bệch, môi đỏ quái dị, đôi mắt vô hồn, kimono màu sắc lòe loẹt.
【? · Búp bê đồ chơi】
“Nếu đã tới rồi thì ở lại làm khách đi.”
Ngân Tô đặt búp bê ngồi đối diện tấm gương, đẩy tới gần mặt gương để nó và tấm gương thân mật ‘mặt đối mặt’.
Cô gái trong gương nở một nụ cười u ám quái dị, giọng nói lạnh lùng: “Để ta xem xem tụi mi đứa nào tà đạo hơn, chỉ có thứ tà đạo nhất mới có tư cách đứng trước mặt ta.”
Quái vật tóc: “???”
Tà đạo nhất không phải là cô sao?
Quái vật tóc khó hiểu bắt đầu giăng lưới trên trần nhà, định đợi hai thứ bên dưới ló đầu ra là ăn luôn chúng nó, hi hi hi… Bữa phụ bữa phụ!
***
***
Mãi Đại Lăng vẫn chưa trở về, Ngân Tô bảo quái vật tóc bò ra ngoài cửa sổ xem thử, bãi cỏ bên ngoài làm gì có ai.
Khá lắm…
Bằng mặt không bằng lòng, lại còn chạy ra ngoài chơi nữa!
Mẹ già mệt tim.
Nhưng con nhà mình thì biết làm gì đây?
Ngân Tô ở trong phòng, không nghe thấy tiếng động của người chơi, cũng không biết bọn họ đang làm gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc đã là đêm khuya thanh tĩnh.
Ngân Tô nghỉ ngơi xong, đang định ra ngoài đi dạo biệt thự vào ban đêm thì vừa mở cửa đã thấy Đại Lăng trở về.
Bé gái váy đỏ kéo một cái túi màu đen rất to, cái túi để lại chất lỏng hôi thối màu nâu đậm dưới mặt đất.
Cái mùi này…
Chẳng lẽ nào là đào một túi thi thể đem về!
“Phù…” Đại Lăng kéo cái túi vào trong phòng, ném cái túi tỏa ra mùi hôi thối xuống, vẻ mặt lấy lòng áp sát tới trước mặt Ngân Tô: “Chị ơi, chị xem, em đã kéo về cho chị rồi. Em đã đào rất lâu rất lâu đó, không hề đi chơi luôn nha.”
“…”
Giấu đầu hở đuôi.
Mẹ già cũng không so đo chút thời gian này với quái vật nhỏ, nhịn mùi hôi thối mở túi ra xem.
Đúng như dự đoán, là thi thể.
Ngân Tô chỉ huy quái vật tóc làm việc, ghép thi thể lại.
Là một cô gái, chắc hẳn tuổi tác không lớn lắm, thi thể bị chia năm xẻ bảy, cộng thêm thối rữa, không thể xác định được cô ta chết thế nào.
Thứ sạch sẽ duy nhất là một bộ kimono.
Đại Lăng nói bộ đồ được chôn ở bên cạnh, cô bé đào thấy bộ kimono này trước rồi mới đào ra thi thể.
Ngân Tô giũ bộ đồ, một bức thư màu đen từ trong đó rơi xuống.
Bức thư chỉ có một cái tên ——
Matsushima Haruna.