Edit: Fang
Beta: Wendy
Ngân Tô không có hứng thú với sushi, Vu Uẩn cũng không ăn, thế là Thải Y chỉ đành hưởng thụ một mình.
“Trong này có thứ gì đó.”
Vu Uẩn phát hiện một ít manh mối.
Đó là một cái máy xử lý rác thải —— Một cái máy xử lý rác thải rất to, to một cách bất thường.
Bên trong rất sâu, có thể nhìn thấy lưỡi dao khổng lồ xoay tròn, phần dưới đáy còn một ít rác sót lại.
Bên trong máy xử lý rác thải dính đầy vết máu, tỏa ra mùi máu tanh hôi khiến người ta buồn nôn.
Ngân Tô thò đầu vào nhìn thì thấy là một bàn tay.
Trông hình dáng của bàn tay, giống như là của con gái.
“Cần lấy ra xem thử không?” Thải Y đứng bên cạnh ậm ờ hỏi.
Vu Uẩn thấy Thải Y không có ý định buông đồ ăn trong tay xuống: “Chị vẫn nuốt trôi à?”
“Ở trong phó bản, ngồi cạnh thi thể ăn cơm là chuyện thường tình, có gì mà không nuốt nôi.” Thải Y dùng cổ tay vỗ vai Vu Uẩn: “Em trai, em vẫn còn trẻ lắm.”
Vu Uẩn: “…”
Tuy Ngân Tô không ăn gì nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, không bị ảnh hưởng chút nào.
***
***
Máy xử lý rác thải sâu một cách vô lý, người đứng bên ngoài hoàn toàn không thể lấy thứ ở dưới đáy ra, trừ phi chui vào trong.
Bên trong xuất hiện một bộ phận cơ thể, nói không chừng sẽ có manh mối gì đó.
Ba người đứng trước máy xử lý rác thải, rõ ràng đều không muốn đi xuống lắm.
Thải Y ra dáng rất có kinh nghiệm, nhìn chằm chằm những lưỡi dao kia: “Lỡ đầu vừa đi xuống xong cái lưỡi dao đột nhiên chuyển động thì phải làm sao? Cô Tô, cô nói xem tôi nói đúng không?”
Ngân Tô đồng tình gật gật đầu: “Có lý.”
Ngân Tô bảo bọn họ lùi ra, để quái vật tóc đi xuống lấy hết những thứ bên dưới lên.
Trong mắt Thải Y và Vu Uẩn, trên thân quái vật đột nhiên mọc ra rất nhiều tóc chui vào bên trong máy xử lý rác thải.
Cảnh tượng đó càng thêm cay mắt.
Vu Uẩn cảm thấy đống tóc này hơi quen mắt…
“Tích ——”
Một âm thanh nhỏ vang lên, giống như tiếng khởi động của thứ gì đó.
Một giây sau, bọn họ nhìn thấy lưỡi dao trong máy xử lý rác thải bắt đầu chuyển động, từ khi khởi động đến khi nó nhanh chóng xoay tròn, nhiều nhất không quá hai giây.
Đúng lúc tóc đang thò tới gần bị lưỡi dao cắt đứt.
Nếu con người đi vào, chỉ cần không cẩn thận một cái là chắc chắn sẽ bị cắt thành trăm ngàn mảnh vụn.
Quái vật tóc bị cắt mất tóc, lập tức phẫn nộ, tóc bắt đầu điên cuồng dài ra, xông vào bên trong, quấn lấy lưỡi dao.
Chẳng mấy chốc lưỡi dao đã bị quấn chặt, không thể nhúc nhích được nữa.
Thải Y nhanh chóng nhìn thấy những lưỡi dao bắt đầu biến dạng, hai lưỡi dao bị ép xoắn lại vào nhau.
Có lẽ quái vật tóc muốn phá cả cái máy xử lý rác thải.
“Được rồi, làm việc.” Ngân Tô lên tiếng, ngăn cản quái vật tóc tiếp tục phá cái máy.
Quái vật tóc giơ một cọng tóc lên, ‘bốp’ một cái quất vào lưỡi dao xoắn thành cái bánh quẩy, tiếp tục chui sâu xuống dưới.
Thải Y nhìn mà mắt chữ a mồm chữ o, đi sang bên cạnh Vu Uẩn nghe ngóng: “Đây là kỹ năng của cô ấy hả?”
Vu Uẩn khẽ lắc đầu, bày tỏ bản thân cậu cũng không biết.
Sau phó bản Trường Trung học Lý Quang, cậu và Tô tiểu thư chưa từng gặp lại nhau.
Nhưng đống tóc đó…
Cậu cảm thấy rất quen.
***
***
Chẳng mấy chốc quái vật tóc đã đưa rác ở trong lên, các thể loại rác hỗn hợp với vết máu, tỏa ra mùi hương khó có thể hình dung.
Mảnh thi thể trong đống rác nhanh chóng được bới ra.
Trừ bàn tay còn hoàn chỉnh kia, những bộ phận khác đều không hề nguyên vẹn, hơn nữa trông không giống các bộ phận quan trọng của cơ thể con người.
“Hết rồi.” Thải Y bới mảnh thi thể trong đống rác xong: “Chỉ có chừng này, chắc những phần còn lại đã bị xử lý mất rồi.”
“Trông hình dáng đôi tay, có vẻ là tay của thiếu nữ.” Thải Y chỉ vào bàn tay đứt ở bên cạnh.
Vu Uẩn: “Biết đâu chừng là tiểu thư trước chúng ta.”
Ngân Tô không nói gì, tiếp tục bới đống rác, rác thải quá nhiều, mãi mới bới ra được một thứ từ trong đó.
Ngân Tô dùng nước ở bên cạnh giội qua, làm lộ ra dáng vẻ ban đầu.
【? · Một chiếc chìa khóa】
“Chìa khóa!” Thải Y lập tức bảo Vu Uẩn lấy cái hộp kia ra: “Cô Tô, thử xem cái này có thể mở ra hay không.”
Ngân Tô nhận lấy cái hộp, nhìn ổ khóa trên đó một chút: “Kích cỡ không khớp.”
Tuy nhìn bằng mắt thường thì thấy kích cỡ không khớp nhưng Ngân Tô vẫn thử, chìa khóa hoàn toàn không nhét vào được.
Thải Y thở dài: “Cứ tưởng là có thể mở ra được cơ…”
Ngân Tô trả cái hộp cho bọn họ, cất chìa khóa đi, chắc hẳn về sau chiếc chìa khóa này vẫn còn tác dụng.
Trong nhà bếp chỉ phát hiện ra một chiếc chìa khóa và mảnh thi thể, không phát hiện thêm được gì khác nữa.
Ba người ra khỏi nhà bếp, đi tới đại sảnh, đột nhiên trên trán Ngân Tô mát lạnh, mùi máu tanh thoảng qua chóp mũi.
Ngân Tô đưa tay chạm vào, ngón tay bị máu nhuộm đỏ.
“Máu?” Giọng nói của Thải Y vang lên bên cạnh.
Ba người cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, vết máu thấm qua trần nhà đang chậm rãi nhỏ giọt xuống.
***
***
Tầng hai.
Thải Y vừa lên tầng đã nhìn thấy ở nơi không xa có một người ngã ở cửa phòng, máu tràn từ trong phòng ra, gần như là muốn nhấn chìm người đó.
Người nằm trong vũng máu không rõ sống chết.
“Là chị Hồng Lê.” Thải Y soi về phía người đó, nhận ra là ai rồi lại nhìn xung quanh: “Tôi cảm giác không có nguy hiểm…”
Thải Y còn chưa dứt lời, Ngân Tô đã đi qua đó.
Thải Y: “…”
Thiếu… cẩn thận như vậy sao?
Thải Y và Vu Uẩn đi theo: “Đã chết chưa?”
Ngân Tô lật người Hoa Hồng Lê đang úp mặt xuống lên, dò thử hơi thở, tuy rất yếu ớt nhưng vẫn chưa chết.
“Chưa.”
Vết thương duy nhất trên người Hoa Hồng Lê là ở vùng sau eo, vết thương bị xé toạc, giống như có thứ gì đó đâm vào vùng sau eo cô ấy rồi tàn nhẫn rạch một đường.
Nhưng chắc hẳn phần lớn máu trong phòng này không phải của cô ấy, người bình thường làm gì có nhiều máu chảy ra như vậy.
Ngân Tô hỏi bọn họ: “Hai người muốn cứu không?”
Thải Y cảm thấy giọng của Ngân Tô vô cùng lạnh lùng, dường như bọn họ nói không cứu là cô sẽ tiễn người ta về với đất mẹ, kết thúc sự đau khổ cho đối phương vậy.
Thải Y mang theo cảm giác kì quái này, lấy thuốc ra đút cho Hoa Hồng Lê: “Hai người có thuốc cầm máu không? Tôi dùng hết rồi, vẫn chưa kịp bổ sung…”
Vu Uẩn lấy thuốc cầm máu ra đưa cho Thải Y, Thải Y xé áo Hoa Hồng Lê, bôi thuốc vào vết thương.
Trong phó bản tử vong, có thêm một người là có thêm một phần sức mạnh, dưới tình trạng không có xung đột, một người chơi lâu năm như Hoa Hồng Lê có thể cứu thì đương nhiên là phải cứu rồi.
Đổi thành người mới, có lẽ Thải Y sẽ không cứu.
Vì vết thương sẽ khiến bọn họ bị ô nhiễm thêm.
Kết quả chỉ là lãng phí mà thôi, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ chết.
Đây không phải máu lạnh, mà là đúc kết của rất nhiều người chơi lâu năm qua vô số lần trải nghiệm.
“Em đã bảo là không nên hành động một mình rồi mà.” Thải Y vừa bôi thuốc vừa lẩm bẩm: “Ngay cả người để giúp đỡ cũng không có.”
Ngân Tô bỗng chen lời: “Cũng có thể là giúp thêm phiền.”
Thải Y trợn mắt: “Đừng u ám như vậy mà.”
Vu Uẩn: “…”
Trong trò chơi có được mấy người tốt?
Nguy hiểm ở trước mặt, đa số mọi người đều chỉ lo cho bản thân.
Bởi vậy, trong tình trạng không quen biết, còn chẳng bằng hành động một mình.
Đương nhiên, gặp được đồng đội tốt quả thực sẽ tăng tỉ lệ sống sót. Nhưng muốn gặp được đồng đội tốt thì phải may mắn biết bao, đa phần đều sẽ gặp phải người xấu mà thôi.