Edit: Fang
Beta: Wendy
Thu xếp cho Hoa Hồng Lê xong, Vu Uẩn với Thải Y cũng không vội rời đi, mà sắp xếp lại những manh mối bọn họ tìm được hôm nay.
Đến cuối cùng, Thải Y đập bàn một cái: “Nhất định là có quy tắc liên quan đến tiểu thư, chắc chắn đã bị anh ta giấu đi rồi… Em đi tìm anh ta đây!”
Thải Y nói làm là làm, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Hoa Hồng Lê không thể nhúc nhích, chỉ có thể nói với Vu Uẩn: “Tiểu Vu, em đi theo xem sao.”
“…” Tuy Thịnh Thải Y hơi l* m*ng nhưng cô ấy vẫn rất yêu quý mạng sống, chắc hẳn sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc.
So với Thịnh Thải Y, cậu còn yếu hơn đây.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, cuối cùng Vu Uẩn vẫn ra ngoài theo Thải Y.
Đàm Tam Sơn ở cùng tầng với Hoa Hồng Lê, Thải Y chạy thẳng tới phòng anh ta gõ cửa, tiếc là không ai ra mở.
“Không phải là chết ở bên trong rồi đấy chứ?” Mãi không thấy ai ra mở cửa, Thải Y bắt đầu hỏi thăm bằng lời nói: “Anh đã chết chưa thế? Chưa chết thì kêu một tiếng đi. Hay là anh vẫn đang trốn tôi? Anh sợ cái gì, đàn ông đàn ang, tôi còn có thể ăn tươi nuốt sống anh chắc…”
Vu Uẩn đứng một bên, cảnh giác nhìn xung quanh, lo giọng của Thải Y sẽ dẫn thứ khác tới.
Bên trong không có âm thanh nào, cũng không ai mở cửa, Thải Y bắt đầu lấy công cụ ra, tự mở.
Cửa phòng bị khóa trái, nhưng lúc mở cửa ra, cô ấy phát hiện trong phòng không có ai.
Dưới sàn có một cốc nước vỡ cùng với một vũng nước, ngoài ra thì không có gì khác thường.
Thải Y vào nhà vệ sinh xem, bên trong cũng không có ai.
***
***
Ngân Tô về phòng, phát hiện con búp bê trước gương đã di chuyển vị trí, lại còn quay lưng lại với tấm gương.
Ngân Tô xách con búp bê đặt trước gương, lấy một lọ keo từ trong túi ra, cố định con búp bê ở trên bàn.
【Lọ keo oán hận: Lọ keo tràn đầy oán hận đương nhiên sẽ dính chắc hơn lọ keo bình thường rồi, sử dụng với sinh vật/vật phẩm trong phó bản sẽ càng dính chắc hơn nha~】
【Giới hạn sử dụng: Không có】
Keo một giây là khô, Ngân Tô dùng sức cạy thử, xác định là đã dính chắc, vỗ đầu con búp bê: “Ngồi yên ở đây đi.”
May mà búp bê không biết nói, nếu không thì nó đã nhảy dựng lên mắng cô bị thần kinh rồi.
Ngân Tô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, có lẽ do bàn trang điểm bên ngoài có búp bê trấn áp, lúc này trong gương không xuất hiện thứ gì kì quái nữa.
Ngân Tô nằm lên giường, lấy điện thoại ra mở blind box để thưởng cho sự vất vả của mình hôm nay.
Đợi khoảng nửa tiếng, trong phòng không có bất cứ tiếng động nào.
Ngân Tô ngáp một cái, đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ngủ còn không quên dặn dò quái vật tóc: “Nếu có thứ gì tới, mi nhớ để cho người ta vào, đừng có bất lịch sự.”
Quái vật tóc nằm trên trần nhà cười quái dị một tiếng, coi như là đồng ý với Ngân Tô.
Ngân Tô: “…”
Còn không biết Đại Lăng đang trốn ở đâu đây…
Ngân Tô cũng lười cảm ứng vị trí của cô bé, dù sao ngoài việc tìm bé gấu ra thì cô bé cũng chẳng làm được việc gì đàng hoàng.
Ngân Tô kéo chăn trùm lên đầu, đúng là ngày nào cũng phải phiền lòng.
***
***
Ngày hôm sau.
Ngân Tô ngủ một giấc tới hừng đông, mở mắt ra thì phát hiện cả chiếc giường đã bị quái vật tóc quây lại, tóc màu đen giống như màn che rũ xuống xung quanh, kín tới mức không một tia sáng nào lọt vào.
… Cảm giác như mình đang nằm trong quan tài.
Có lúc cô cứ cảm thấy quái vật tóc quây mình lại là muốn ăn mình.
Ngân Tô lần tìm điện thoại, điện thoại còn chưa chạm tới thì đã chạm phải Đại Lăng.
Không biết Đại Lăng về từ bao giờ, cuộn tròn ở bên cạnh cô, bị chạm vào còn lẩm bẩm: “Chị à?”
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô rút điện thoại bên dưới người cô bé ra, xem đồng hồ, sáu giờ sáng rồi…
Đêm qua quái vật tóc không gọi mình dậy, đoán chừng là không có thứ gì tới.
Ngân Tô vén tóc xuống giường, ngoài cửa sổ sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, cảm giác ảm đạm và bức bối, ở xa hơn thì chỉ có sương trắng bao phủ.
Búp bê trên bàn vẫn duy trì vị trí ban đầu, không hề di chuyển.
Ngân Tô áp sát qua đó nhìn, phát hiện keo có chút dấu hiệu tan ra, qua một lát nữa, đoán chừng nó có thể nhúc nhích rồi.
Khá lắm!
Ngân Tô lấy chỗ keo còn lại ra, bôi vào phần bên dưới của con búp bê, rồi ấn nó cố định trước gương.
Quái vật tóc: “…”
Ban đầu cô chỉ nhét mình vào ấm đun nước, không ngờ đã là thủ hạ lưu tình.
***
***
Ngân Tô dậy sớm như vậy không phải là vì cô thích dậy sớm mà cô định đi xem những NPC kia ra khỏi cửa thế nào.
Đêm qua cô đã quan sát, ký túc xá nhân viên bị ngăn cách ở khu vực giữa ngôi biệt thự, nói cách khác là không có cửa sổ nào tồn tại.
Nếu không còn cánh cửa khác thì những nhân viên kia chỉ có thể đi ra bằng cánh cửa sắt này.
Chắc hẳn Ngân Tô là người dậy sớm nhất, xung quanh yên tĩnh, không nghe thấy một tiếng động nào.
Cô nhanh chóng xuống tầng, đi về phía kí túc xá nhân viên.
Đứng trước cửa sắt của kí túc xá nhân viên đã có hai NPC, bọn họ đang mân mê cái ổ khóa đó.
“Vẫn không mở ra được.”
Cạnh chân bọn họ là một cái kìm, trông có vẻ là đã thử dùng kìm mở khóa.
“Ổ khóa này không phải cái ban đầu…”
“Rốt cuộc là ai làm?”
“Có phải đêm qua…”
“Các đồng nghiệp thân yêu của tôi, chào buổi sáng nha.”
Giọng nói đột nhiên xuất hiện khiến hai NPC giật nảy mình, bọn họ nhìn thấy Ngân Tô đi từ khúc rẽ qua, cười hi hi vẫy tay với bọn họ.
“Cô Tô à…” Nhìn rõ là ai, vẻ cảnh giác trên mặt bọn họ mới buông lỏng vài phần: “Sao cô dậy sớm thế?”
Hai NPC này, một người là đầu bếp, một người là phụ bếp.
Bọn họ phải chuẩn bị bữa sáng nên dậy sớm nhất.
“Dậy sớm tốt cho sức khỏe mà.” Ngân Tô đi về phía cửa sắt, vẻ mặt tò mò: “Hai người ở đây làm gì thế?”
Phụ bếp chỉ vào ổ khóa trên cửa sắt: “Không biết là ai đã khóa cửa lại.”
Ngân Tô biết rõ còn hỏi: “Ồ, hai người không mở được à?” Đạo cụ ở trong cửa hàng, dùng công cụ bình thường mà mở được mới lạ.
“Thử cái này xem…”
Lại có một NPC chạy tới, trong tay còn cầm cái rìu cứu hỏa.
Cô ta nhìn thấy Ngân Tô thì cũng sững sờ, nhưng lúc này mở được khóa để ra ngoài quan trọng hơn.
Đầu bếp nhận lấy cái rìu, bắt đầu bổ vào ổ khóa.
Tiếc rằng cuối cùng cũng chỉ bổ ra được một vài tia lửa, bên ngoài ổ khóa còn chẳng bị phá hỏng.
“Không được…”
Ngân Tô đứng ở ngoài xem kịch mỉm cười lên tiếng: “Đồng nghiệp thân yêu của tôi, có cần giúp đỡ không?”
NPC mặt ủ mày chau: “Cô Tô có thể mở được ổ khóa này?”
“Tôi có chìa khóa nha.” Ngân Tô cầm chìa khóa lắc lắc trước mặt bọn họ: “Đương nhiên là có thể.”
Ba NPC nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa đang lắc lư, biểu cảm trên mặt như bị sét đánh.
“Cô… Là cô!” Phụ bếp Giáp nhào thẳng lên cửa sắt, vươn tay muốn giật chìa khóa trong tay Ngân Tô.
Ngón tay Ngân Tô hơi nâng lên, tay của phụ bếp Giáp sượt qua chìa khóa.
Cô lùi về sau một bước, cho dù phụ bếp Giáp có thò cả cánh tay ra thì cũng không thể chạm tới Ngân Tô.
Phụ bếp Giáp áp cả khuôn mặt lên cửa sắt, dường như là muốn chui ra ngoài qua khe giữa hai song sắt: “Tại sao cô lại làm thế! Cô muốn làm cái gì? Cô nhốt chúng tôi lại làm gì!! Chìa khóa, đưa chìa khóa cho tôi!!”
Tiếng động đêm qua có phải cũng là do cô giở trò hay không?
Ngân Tô ôm ngực vỗ vỗ, ra vẻ hoảng sợ: “Wow, cậu hung dữ quá. Tôi đi đây…”
Ngân Tô quay người đi luôn.
“!!!”