Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
Quái vật mặt mà bọn họ từng nhìn thấy trong nhà kho dần dần hiện rõ, nó cười rồi nhào về phía bọn họ bằng một tốc độ vô cùng kỳ dị.
Thải Y thổi bong bóng, bong bóng bay về phía quái vật mặt, ‘bùm’ một tiếng nổ tung, b*n r* vô số ruy băng.
“Haizzz…”
Thải Y nhanh chóng thổi lần thứ hai.
Lúc quái vật xông qua ruy băng, sắp lao tới trước mặt bọn họ thì bong bóng đập vào nó.
“Đoàng!”
Ánh lửa nuốt chửng quái vật mặt.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong ngọn lửa.
Một giây sau, quái vật mặt xông ra khỏi ánh lửa, một nửa mặt nó đã bị thiêu cháy đen thui, y như miếng bánh bị nướng cháy.
Trong mắt quái vật mặt vật toàn là hận ý độc ác: “Chết! Chết! Mấy người đều phải chết!!”
Giọng của quái vật mặt khàn khàn mà hung ác.
“Hừ, chưa biết người phải chết là ai đâu.” Thải Y cười khẩy, phồng miệng bắt đầu thổi bong bóng.
Bong bóng biết tự động tìm mục tiêu, sẽ không bị tường, tay vịn cầu thang,… làm nổ, chẳng mấy chốc quái vật mặt đã bị bong bóng bao vây.
“Aaa…”
Cứ chốc chốc quái vật mặt lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nhưng sau khi kêu, quái vật mặt lại càng điên cuồng hơn.
***
***
Đàm Tam Sơn loạng choạng chạy vào khu giải trí, chắc chắn đằng sau không có con quái vật nào đuổi theo, Thải Y cũng không đi theo, anh ta bèn khóa cửa đại sảnh lại, cơ thể dựa vào tường rồi chậm rãi trượt ngồi xuống.
Anh ta còn chưa chạm mông ngồi xuống đất, bức tường bên cạnh bắt đầu uốn éo, một con quái vật mặt chui ra khỏi bức tường, khuôn mặt khổng lồ trắng bệch thực sự là vô cùng dọa người.
“!!!”
Đàm Tam Sơn triệu hồi động vật theo bản năng nhưng lực lượng không đủ, anh ta chỉ triệu hồi được một con chó sói.
Thể hình của con chó sói này cũng không to, nhào qua cắn một cái đã bị quái vật mặt hất ra, đập thẳng vào bức tường đằng xa, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
“Chết tiệt!”
Đàm Tam Sơn chửi một tiếng, bắt đầu tìm đạo cụ.
***
***
Phòng chiếu phim và không gian bên ngoài có một tấm bình phong ngăn cách, Ngân Tô đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Sau đó thì nhìn thấy một con chó đập vào tường, rơi xuống đất kêu oai oái, tập tễnh bò dậy, chạy về phía lối ra vào đại sảnh.
Ngân Tô đứng dậy đi ra ngoài, vừa liếc mắt liền thấy Đàm Tam Sơn đang bị quái vật mặt đè dưới đất.
Con chó kia đang không ngừng nhào về phía quái vật mặt.
Nhưng nó thực sự quá nhỏ bé, cắn vào quái vật mặt mà cứ như gãi ngứa vậy, quái vật mặt giẫy một cái, nó đã bị hất bay ra ngoài.
Con chó vẫn kiên trì không bỏ cuộc, bò dậy tiếp tục nhào lên quái vật mặt.
Ngân Tô yên lặng nhìn cơ thể nó càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ… Cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Ngân Tô trầm ngâm suy tư, người tấn công cô ở cầu thang lần trước có phải là người chơi này hay không?
Chắc hẳn Đàm Tam Sơn có đạo cụ gì đó trong tay, có thể ngăn cản đòn tấn công của quái vật mặt nhưng vẫn bị nó đè không dậy được.
Hai người tạo thành cục diện giằng co, ai cũng không làm gì được ai.
Ngân Tô khoanh tay nhìn, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
“Rầm!”
Giá sách ở khu giải trí bị một người một quái xô đổ.
Quái vật mặt bị giá sách đè lên, Đàm Tam Sơn nhân cơ hội lăn từ dưới thân quái vật mặt ra ngoài, lật tay vung một tấm lưới ra.
Quái vật mặt bị tấm lưới chụp lên, giãy giụa bên trong như con sao biển , không bao lâu tấm lưới đã xuất hiện vết rách.
Đàm Tam Sơn bò từ dưới đất dậy, ngực không ngừng chảy máu, khuôn mặt còn trắng hơn cả quái vật mặt.
Đàm Tam Sơn quay đầu thì phát hiện có người đứng bên cạnh, nhìn rõ là ai, tim anh ta bắt đầu điên cuồng đập thình thịch.
Sao giáo viên dạy múa lại ở đây?
Trước có sói sau có hổ…
Quái vật mặt đã thoát khỏi tấm lướt, lắc lư bay lên không trung, nhưng nó dừng lại, không lập tức tấn công.
Quái vật mặt đang quan sát Ngân Tô.
Ngân Tô cũng đang nhìn quái vật mặt.
Quả thực nó rất giống khuôn mặt của búp bê sau khi phóng to, nhưng trông có vẻ là có trí tuệ, con ngươi giảo hoạt xoay tròn.
Thứ này có bao nhiêu con?
“Mấy người tiếp tục đi, không cần để ý tới tôi, tôi chỉ xem thôi.” Ngân Tô giơ tay, tỏ ý mình sẽ không tấn công.
Quái vật mặt di chuyển trái phải, hình như là đang phán đoán độ đáng tin cậy của Ngân Tô.
Còn Đàm Tam Sơn phát hiện quái vật mặt có hơi kiêng dè giáo viên dạy múa, anh ta lập tức di chuyển về phía Ngân Tô.
Ngân Tô nhìn chằm chằm anh ta: “Cậu làm gì đấy?”
Đàm Tam Sơn: “Cô ơi, bảo vệ học viên cũng là trách nhiệm của cô nhỉ?”
Ngân Tô tuyệt tình nhún vai, cười vô hại mà lại lạnh lùng: “Không có nha, tôi không có trách nhiệm phải bảo vệ học viên.”
Đàm Tam Sơn lạnh lòng.
Giáo viên lại không có trách nhiệm phải bảo vệ học viên?
Đàm Tam Sơn nhìn quái vật mặt còn đang do dự một cái, lại nhìn Ngân Tô bình chân như vại như đang xem kịch một cái.
Làm thế nào để bọn họ đánh nhau nhỉ…
Suy nghĩ của Đàm Tam Sơn không có vấn đề, khi gặp nguy hiểm, có NPC không cùng lập trường ở đây, có thể khiến bọn họ đánh nhau thì người được lợi chính là người chơi.
Nhưng muốn để bọn họ đánh nhau lại không phải chuyện dễ.
Dù sao anh ta còn chẳng biết quái vật mặt với giáo viên có xung đột gì, nếu biết thì có thể lợi dụng một chút…
“Cô ơi, sắp đến ba giờ rồi.” Đàm Tam Sơn đột nhiên nói: “Sắp phải lên lớp rồi, có phải chúng ta nên vào phòng học rồi hay không?”
Ngân Tô hơi nhướng mày: “Cậu muốn tôi dẫn cậu lên lớp?”
Đàm Tam Sơn liếc nhìn quái vật mặt vẫn chưa có động tĩnh gì: “Cô cũng không muốn làm ảnh hưởng cả một tiết học chỉ vì em đến muộn đúng không?”
“Tôi không quan tâm, người đến muộn bị phạt là cậu.”
“…”
Cái cô giáo viên dạy múa này dầu muối gì cũng không ăn…
Ngay lúc Đàm Tam Sơn tưởng rằng mình không thuyết phục được cô thì người đối diện đột nhiên thỏa hiệp: “Đưa túi hồ sơ cậu lấy được cho tôi xem, tôi có thể suy xét một chút.”
Túi hồ sơ?
Cái tìm được trong nhà kho?
Anh ta đã xem qua túi hồ sơ đó, cũng đã hiểu hết nội dung bên trong nên nó có ở trong tay anh ta hay không cũng chẳng quan trọng.
“Cô nói thật chứ?”
Tuy không hiểu tại sao cô ta muốn xem thứ này, nhưng như vậy có thể khiến cô ta dẫn mình rời khỏi đây, tránh phải đánh nhau với quái vật mặt.
Ngân Tô gật đầu: “Đương nhiên.”
Đàm Tam Sơn lấy túi hồ sơ ra, ném về phía Ngân Tô.
“Bên trong chỉ là hồ sơ của các tiểu thư.”
Ngân Tô không để tâm đến Đàm Tam Sơn, vừa mở túi hồ sơ vừa nói: “Đừng có nhúc nhích, nếu không tôi sẽ xử đấy.”
Đàm Tam Sơn đang định đi qua: “…”
Quái vật mặt đang lặng lẽ lại gần: “…”
Cô đang nói ai?
Tuy không biết là nói ai nhưng một người một quái đều đứng lại.
Đàm Tam Sơn đứng lại là vì hành động của quái vật mặt, hình như nó rất kiêng dè giáo viên dạy múa này… Quái vật còn kiêng dè cô, thế thì chắc chắn thực lực của cô mạnh hơn.
Còn quái vật mặt đứng lại là vì trên người Ngân Tô có một hơi thở quen thuộc, giống mùi của con nhóc hung tàn trong nhà kho lúc trước.
***
***
Hồ sơ trong túi có sự khác biệt rất rõ ràng so với hồ sơ trong phòng làm việc, hồ sơ ở đây tường tận hơn nhiều.
Bên trong ghi lại thông tin về thân phận, sở thích, sở ghét của tiểu thư, muốn chi tiết bao nhiêu thì có chi tiết bấy nhiêu, ngoài ra còn có không ít ảnh chụp.
Ngân Tô xem qua vài tập hồ sơ, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra vấn đề.
Gia cảnh của các tiểu thư này đều không tốt lắm, trong hồ sơ có ghi chép về thành viên trong gia đình và công việc của bọn họ, thậm chí nhiều cái còn có thể trực tiếp nhìn ra là gia đình cực kỳ thiếu tiền.
Rất nhanh Ngân Tô đã nhìn thấy hồ sơ của mấy người Satomi, Ayano, Matsushima, Ozawa.
Cũng như những người khác, tình trạng gia đình của bọn họ đều không tốt.
Hiển nhiên đây chính là nguyên nhân bọn họ bị chọn trúng.
Khoản chi ‘trao gửi yêu thương’ trong sổ sách là để chi trả cho gia đình của bọn họ, nói không chừng chính là gia đình bọn họ đã bán bọn họ đi… Còn bọn họ thì vẫn không biết gì.