Edit: Fang
Beta: Yan, Wendy
“Nửa đêm còn phải kiểm tra phòng? Thế tôi ngủ thì phải làm sao?”
Giang Phù: “Chả thế, ai sẵn lòng đi kiểm tra phòng vào nửa đêm chứ, bác sĩ Lý chỉ thích bắt nạt người mới… Cô cũng xui xẻo, nếu không phải hai ngày trước có một bác sĩ từ chức thì cô còn có thể đi theo bác sĩ đó, bác sĩ đó dễ nói chuyện hơn nhiều.”
Ngân Tô thở dài: “Bác sĩ Lý có hơi đáng sợ…”
Giang Phù: “Ha, anh ta như vậy đấy, ai cũng thấy ngứa mắt, chẳng ai muốn thực tập dưới trướng anh ta cả.”
***
***
Từ chỗ Giang Phù, Ngân Tô biết được ban đầu khoa sơ sinh có ba bác sĩ, nhưng cách đây không lâu một người đã từ chức nên giờ chỉ còn lại hai người.
Một người trong đó là bác sĩ Lý, người còn lại là bác sĩ Tôn đang dẫn dắt Giang Phù.
Bác sĩ Lý phụ trách công việc thường ngày, bác sĩ Tôn thì phụ trách các vấn đề chữa trị cho trẻ sơ sinh.
Hiện nay khoa sơ sinh ngoài cô và Giang Phù ra thì không còn bác sĩ thực tập nào khác.
Ngân Tô cũng đã moi được thời gian kiểm tra phòng.
Buổi sáng 10 giờ.
Buổi chiều 2 giờ.
Ban đêm 12 giờ.
12 giờ đêm ở trong phó bản có nghĩa là chẳng có chuyện gì tốt lành.
Nên chắc chắn 12 giờ kiểm tra phòng rất nguy hiểm.
Ngân Tô và Giang Phù đang được đà tán dóc, Giang Phù tự nhiên im bặt, ánh mắt dừng ở cửa.
Ngân Tô quay đầu nhìn ra cửa, bác sĩ Lý đứng ở đó, u ám nhìn chằm chằm cô, thấy cô nhìn qua thì lên tiếng một cách bất lịch sự: “Cô, ra đây.”
Ngân Tô nhún vai với Giang Phù, đứng dậy đi ra ngoài theo bác sĩ Lý.
“Lát nữa các bà mẹ sẽ tới thăm trẻ sơ sinh, cô đi cùng với các bà mẹ, chú ý đừng để mẹ ở với trẻ sơ sinh quá lâu, nếu không…”
Bác sĩ Lý nói tới đây thì dừng lại, không nói tiếp nữa.
Ngân Tô hỏi thẳng: “Nếu không thì làm sao?”
Bác sĩ Lý chỉ đáp lại Ngân Tô bằng một ánh mắt chứ không trả lời, hiển nhiên là không muốn nói cho cô.
Ngân Tô nhìn xung quanh, lúc đi qua một căn phòng đang mở nhưng không có ai, cô lôi bác sĩ Lý vào trong, cửa phòng ‘rầm’ một tiếng đóng lại.
***
***
Khu nội trú.
Đa số người chơi đều đã tụ họp, lần này có tổng cộng hai mươi sáu người chơi, nam nữ mỗi bên một nửa, thân phận của mọi người đều là sản phụ.
Mà trong các người chơi còn có bốn người mới.
Từ cuộc trò chuyện của các người chơi lâu năm, bốn người mới phát hiện đây là phó bản tử vong liền sụp đổ.
Nhưng không ai quan tâm bọn họ.
Bởi vì…
Sau khi người chơi gặp mặt, một người tên Khưu Cảnh và một người tên Dư Bách Sơ đã nảy sinh xung đột, hai người đều muốn làm người dẫn đội, trở thành người có tiếng nói hơn.
Trong phó bản, có người thích độc hành, tất nhiên cũng có người thích kiểm soát người chơi khác.
Hiển nhiên Khưu Cảnh và Dư Bách Sơ đều thích làm lão đại.
Hai người chưa tranh luận xong, một người chơi vác thanh đao dài tự nhiên chém vào một người mới.
Đội ngũ 26 người chơi biến thành 25 người.
Tin tốt duy nhất là người chơi nhận được một quy tắc.
【Người mẹ nên dành cho con tình yêu vô bờ bến.】
Chém người xong, người chơi vác thanh đao dài liếc mắt nhìn mọi người, tàn nhẫn nói: “Còn cãi nhau nữa giết hết mấy người.”
Mọi người: “…”
Bọn họ có cãi nhau đâu!!
Người cãi nhau rõ ràng là Khưu Cảnh và Dư Bách Sơ, sao anh không chém bọn họ!!
Ô Bất Kinh lùi ra đằng sau đội ngũ, tiếp tục di chuyển ra xa người chơi vác đao… Toang rồi… Toang rồi toang rồi.
Đầu trận đã gặp phải kẻ điên.
Ô Bất Kinh cảm thấy cái mạng nhỏ của mình không dài nổi.
Người lùi ra sau cùng với cậu ta còn có cô gái đen cao, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đó Ô Bất Kinh càng thêm tim đập chân run, nhưng so với chiến trường đằng trước, Ô Bất Kinh lại cảm thấy cô ấy hình như đáng yêu hơn chút rồi.
Ngay lúc này, có NPC ăn mặc giống y tá xuất hiện, chẳng quan tâm bọn họ tụ tập ở đây làm gì: “Đến giờ đi thăm con rồi, mọi người chuẩn bị xuống tầng đi, đừng để lỡ giờ, nếu không thì không thể thăm con nữa đâu.”
***
***
Có NPC xuất hiện, Khưu Cảnh và Dư Bách Sơ đang giành nhau ngôi vị lão đại cũng tạm dừng tranh chấp.
Bọn họ xuống tầng mới phát hiện ngoài bọn họ ra vẫn còn một đám NPC.
NPC thì toàn là nữ, chỉ có đội ngũ người chơi mới có nam giới, nhưng trong mắt NPC, rõ ràng nam giới cũng thành nữ giới.
Người chơi đã chết mất một, chỉ còn 25 người.
Nhưng NPC vẫn còn 26 người, tương ứng với số người ban đầu của bọn họ.
Cho dù giả thiết không tồn tại sinh đôi thì cũng phải có 52 đứa con.
Mặt NPC không biểu cảm giống như người máy đang đợi mệnh lệnh vậy, người chơi nói chuyện với bọn họ, bọn họ chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn một cái, không hề đáp lại.
Khả năng giành được manh mối từ đám NPC này không cao, mọi người chỉ có thể đi theo bọn họ tiến về phía tòa nhà sơ sinh không xa.
Cộng thêm y tá dẫn đội, hơn năm mươi người rầm rộ tiến tới tòa nhà sơ sinh, từ xa có thể nhìn thấy một cô gái mặc áo blouse trắng đang đứng ở cửa.
***
***
Ngân Tô đứng ở cửa bị giật mình bởi đội ngũ sản phụ, có cảm giác như zombie đang lại gần cô vậy.
Đi phía trước toàn là phụ nữ, bọn họ mặt không biểu cảm giống như những người máy vô cảm.
Phía sau thì trộn lẫn hơn mười người nam giới, độ tuổi chênh lệch khá nhiều, nhìn cái biết ngay những người đó là người chơi.
Người phía sau đã bị phía trước chắn, ngoài mấy người dáng cao lộ ra ngoài thì những người khác không nhìn rõ lắm, cũng chẳng biết vú em có ở trong đấy không.
“Cô là bác sĩ thực tập mới vào làm nhỉ?” Y tá đã đi tới trước mặt Ngân Tô, nhìn trái nhìn phải muốn tìm người: “Sao bác sĩ Lý không ở đây?”
Ngân Tô tùy ý tìm một cái cớ: “Bác sĩ Lý không khỏe.”
“Lại làm biếng!” Y tá cau mày, bất mãn nói: “Lần nào cũng thế!”
“…”
Hay lắm, xem ra bác sĩ Lý dẫn cô tới đây xong cũng không định nghênh đón các bà mẹ cùng cô.
Vẫn may.
Cô đã giúp bác sĩ Lý có thể làm biếng trước rồi.
“Thế cô dẫn bọn họ lên đi.” Y tá không định đi vào: “Đến giờ thì cô đưa bọn họ ra ngoài. Nhớ lấy, một người cũng không được thiếu.”
Y tá nhìn chằm chằm vào mắt Ngân Tô, nhấn mạnh vào câu cuối cùng.
“Được.” Ngân Tô giơ tay vẫy: “Các sản phụ, mời đi theo tôi.”
Ngân Tô quay người đi vào trong tòa nhà, dẫn các sản phụ lên tầng hai.
Trên tầng hai có một đại sảnh rất rộng, hơn năm mươi người vẫn đứng thoải mái.
Ngân Tô dừng ở đại sảnh, bắt đầu nói lại những kinh nghiệm mà bác sĩ Lý đã truyền đạt cho cô: “Xin các sản phụ hãy giữ yên lặng, đừng nói to, để tránh làm ồn đến trẻ, ai nói to sẽ kết thúc thời gian vào thăm nom ngày hôm nay. Ngoài ra, các bà mẹ có thể cho con bú, nhưng không được quá nhiều, tránh cho trẻ uống nhiều sẽ không thoải mái.”
Người chơi: “…”
Bọn họ có sữa đâu!!
Ngân Tô lấy áo bảo hộ trên xe đẩy bên cạnh ra đưa cho người mẹ đứng ở đầu: “Sang phòng bên cạnh thay áo bảo hộ xong là mọi người có thể vào thăm con của mình rồi.”
Người mẹ đó nhận lấy áo bảo hộ, thuần thục đi vào căn phòng bên cạnh.
Những người mẹ NPC phía sau lần lượt tiến lên, đi vào phòng thay quần áo, sau đó ra ngoài, tiến vào khu vực phòng bệnh.
Bọn họ yên lặng, bởi bọn họ biết con mình ở phòng bệnh nào.
Nhưng người chơi không giống vậy…
Khi Ngân Tô phát áo bảo hộ vào tay người chơi đầu tiên, người chơi đó to gan hỏi: “Bác sĩ, con của tôi ở phòng nào?”