Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 648

Edit: Fang 

Beta: Qing, Wendy 

Có người chơi đi ngược ra đầu cầu thang, đi về phía Ngân Tô. 

“Bác sĩ, hình như con tôi có chút vấn đề, cô có thể qua xem giúp tôi không?”

“Không thể, tôi không phụ trách khám bệnh. Nếu con của cô có vấn đề thì có thể nói cho tôi đó là ai, tôi sẽ chuyển lời cho bác sĩ Tôn.”

Người chơi cau mày: “Nhưng chẳng phải cô là bác sĩ sao?”

Ngân Tô chỉ vào bảng tên của mình: “Tôi chỉ là một bác sĩ thực tập.”

“Thì cô cũng là bác sĩ, cô giúp tôi xem qua trước đi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì đấy là tai nạn y tế, cô phải phụ trách!”

Ngân Tô mỉm cười, một giây sau liền lạnh mặt, tuyệt tình hừ một tiếng: “Thế cô khiếu nại tôi đi.”

Người chơi hít một hơi, có lẽ là không ngờ bác sĩ thực tập cứng đầu đến vậy.

Ngân Tô không giống NPC, cô đâu có sợ khiếu nại: “Tôi chỉ là một bác sĩ thực tập mà thôi, cùng lắm thì bị sa thải, đổi công việc khác là được.”

Bác sĩ Lý còn dám làm biếng không đi làm, chứng tỏ cái chuyện khiếu nại ở đây chẳng to tát lắm.

Người chơi hoàn toàn cạn lời.

Dù sao bọn họ đều là người chơi lâu năm, thấy Ngân Tô không có sức tấn công, người chơi này rời đi, lập tức lại có người chơi khác tiến lên.

Người chơi này nói thẳng: “Tôi không nhớ con của mình ở đâu, cô đưa tôi qua đó đi.”

Ngân Tô: “Thân làm mẹ mà không tìm thấy con của mình, đúng là không thể tha thứ, sao cô có thể hỏi tôi chuyện này, cô có phải một người mẹ tốt hay không? Không làm một người mẹ tốt… thì sẽ chết đấy.”

Hai từ ‘sẽ chết’ đã đâm vào tâm hồn mỏng manh của người chơi.

Ngân Tô ngước mắt nhìn người chơi trên hành lang, lên tiếng nhắc nhở: “Các bà mẹ, mọi người chỉ có nửa tiếng để ở chung với con, hãy nắm bắt thời gian, nếu không thì phải đợi ngày mai mới được thăm nhé.”

Nửa tiếng…

Từ lúc bọn họ đến đây cho tới bây giờ, ít nhất cũng phải mười phút trôi qua.

Chỉ còn hai mươi phút…

Ngay lúc này, hành lang tự nhiên xôn xao. 

Người chơi vác thanh đao dài đã tiến vào phòng ICU, giơ tay túm một bé quái vật đang gặm nhấm thành cái nôi lên.

Bé quái vật bị xách lên, quay đầu quan sát người chơi.

Hình như người chơi cầm thanh đao dài hơi chê bai, nhưng cuối cùng vẫn dùng một tay bế nó lên.

“Khích khích khích…”

Bé quái vật mở miệng cười, bàn tay nhớp nháp sờ vào cằm người chơi cầm thanh đao dài, phát ra tiếng cười khúc khích, dường như là rất thích người đang bế mình.

Những người khác đứng ngoài cửa xem, thấy người chơi cầm thanh đao dài không bị tấn công, lập tức có người động lòng.

Có phải là bé quái vật trong phòng ICU vốn đã không có mẹ hay không? Ai bế được thì là của người đó…

Ngay khi mọi người chuẩn bị hành động, một bóng người chen vào trong, lập tức bế bé quái vật nằm trên nôi gần nhất lên.

“!!”

“Quãi!”

Có người nói thành tiếng, sau đó là những người chơi khác cũng xông vào bên trong. 

Ô Bất Kinh bế bé quái vật lùi vào trong góc phòng, nhìn nhóm người chơi đang tràn vào trong.

Không phải cậu ta to gan hơn trước.

Cậu ta chỉ nghĩ là, nếu Tô tiểu thư ở cùng bọn họ thì chắc chắn sẽ chọn những bé quái vật này, hơn nữa trông người chơi cầm thanh đao dài kia rất lợi hại, anh ta bế bé quái vật lên cũng chẳng bị tấn công. 

Quan trọng nhất là… đại lão ở đây!

***

***

Phòng ICU chỉ có tám đứa trẻ sơ sinh, làm gì đủ chia cho nhiều người như vậy.

Chẳng bao lâu người chơi đã phát hiện, người chơi chạm vào bé quái vật đầu tiên, trên vòng tay sẽ xuất hiện số hiệu trên nôi, có tranh giành nữa cũng vô ích.

Người chơi gây ra tiếng động rất lớn.

Người chơi chưa chen vào được phòng phát hiện cuối hành lang đột nhiên có một y tá xuất hiện, cô ta đi tới với khuôn mặt sa sầm, điệu bộ như muốn gây chuyện.

Người chơi đột nhiên nhớ lại bác sĩ kia từng nói ‘hãy yên lặng, đừng nói to, để tránh làm ồn đến trẻ, ai nói to sẽ kết thúc thời gian vào thăm nom ngày hôm nay’.

Người chơi bên ngoài thấy y tá không có ý tốt, vả lại lúc này cũng không còn cơ hội tranh giành bé quái vật bên trong, bọn họ nhanh chóng rút lui, đứng sát vào tường bên kia.

Y tá đi tới cửa phòng ICU: “Mấy người đang làm gì đấy!”

Người chơi bên trong đột nhiên im bặt.

Y tá nhìn phòng ICU hỗn loạn, cô ta giơ tay chỉ vào mấy người nói to nhất: “Mấy người đã hết thời gian thăm nom ngày hôm nay, ra ngoài ngay lập tức.”

Người bị chỉ vào có người đang bế bé quái vật, cũng có người không bế.

Ai bế được bé quái vật thì ít nhất là đã tìm được đứa con tương ứng với mình, những người khác thì chưa tìm được con đã bị đuổi đi…

***

***

Thực ra Ngân Tô cũng chưa từng gặp vị y tá đột nhiên xuất hiện này.

Những y tá cô từng nhìn thấy đều mặc áo màu hồng, tuy y tá này cũng mặc đồng phục màu hồng nhưng trên đó có hoa văn, trông cao cấp hơn nhiều.

Y tá dẫn mấy người bị đuổi đi qua chỗ Ngân Tô, còn không quên nhắc nhở Ngân Tô: “Bác sĩ Tô, chú ý thời gian.”

Ngân Tô không lên tiếng, y tá cũng không để tâm, dẫn mấy người chơi sắc mặt khó coi rời đi.

Phòng ICU chỉ còn năm người chơi, Ô Bất Kinh, người chơi cầm thanh đao dài, còn có hai người chơi lúc nãy tranh nhau làm lão đại, người còn lại là bà chủ cho thuê nhà với mái tóc xoăn.

***

***

Gây ra chuyện như này, bảy tám phút lại trôi qua.

Bây giờ chỉ còn hơn mười phút, mà bọn họ vẫn chưa tìm thấy cách xác định con.

“Bọn họ chạm vào… Trên vòng tay liền xuất hiện số hiệu trên nôi, liệu chúng ta có thể dùng cách này không?”

Chắc hẳn những bé quái vật trong phòng ICU không có mẹ, thế nên ai chạm vào trước thì người đó có thể làm mẹ của chúng nó.

“Vừa nãy tôi đã thử chạm vào những đứa trẻ sơ sinh kia, không có phản ứng…”

“Hay là phải chạm vào đúng đứa con của mình thì mới hiển thị?”

“Nhưng số người chơi chúng ta cũng không khớp với số lượng trẻ sơ sinh…”

“Thế thì phải có điều kiện khác, dù sao thì chỉ có chạm vào mới xác định được, mà những người chơi có điều kiện tương đồng, ai chạm vào trước thì là của người đó… Cược vận may chăng?”

“Nếu chạm vào trẻ sơ sinh không có nguy hiểm thì chỉ còn cách này thôi.”

“Này! Sao cậu chạy nhanh t…” Người chơi đang hét đột nhiên bụm miệng lại, nuốt những lời chưa nói về, chỉ sợ y tá vừa rời đi lại quay lại.

Có người chạy đi trước, những người chơi khác cũng không dám trễ nải. 

Dù sao thì số lượng trẻ sơ sinh không đủ, chậm một giây thì khả năng người không có con chính là bản thân mình.

Tuy cách loại trừ này hơi phiền phức nhưng vẫn có tác dụng. 

Chẳng mấy chốc đã có người chơi may mắn tìm được con của mình.

Nhưng khi cô ta bế con lên, đứa trẻ vốn đang yên lặng đột nhiên khóc thét.

Người mẹ không được làm ồn, nhưng không nói là trẻ con cũng không được.

Rõ ràng người chơi đó không có kinh nghiệm chăm con, lúng túng bế đứa trẻ, hoàn toàn không biết dỗ thế nào, suýt nữa thì giơ tay bịt miệng đứa trẻ.

Những bà mẹ NPC bên cạnh nhìn bằng ánh mắt ai oán kỳ dị, dường như là đang khiển trách cô ta không biết dỗ đứa trẻ, hoàn toàn không xứng làm mẹ.

Đứa trẻ trong tay NPC không có đứa nào khóc, cho dù không cười thì đứa trẻ cũng yên lặng nằm trong lòng mẹ.

Bình Luận (0)
Comment