Edit: Fang
Beta: Qing, Wendy
Cảnh tượng đó đúng là quá kinh dị.
Nhưng bây giờ đứa trẻ đã được thay một bộ quần áo mới, khuôn mặt được lau sạch sẽ, lúc toét miệng cười còn chẳng nhìn thấy răng.
Nhưng rõ ràng cơ thể của nó đã lớn hơn so với đứa bên cạnh…
Ăn máu thịt của mẹ có thể lớn nhanh hơn?
Ngân Tô lấy một cây nhiệt kế trong túi ra nhét vào miệng nó.
“Bác sĩ Tô?” Y tá đột nhiên xuất hiện bên cạnh, nhìn chằm chằm cô.
“Đo nhiệt độ.” Ngân Tô bình tĩnh hỏi lại: “Làm sao?”
Hiển nhiên y tá cũng cạn lời: “… Bác sĩ Tô đo nhiệt độ như vậy ư?”
Ngân Tô liếc y tá kia, lạnh lùng nói: “Tôi là bác sĩ hay cô là bác sĩ? Tôi đo nhiệt độ như nào là việc của tôi, cô làm tốt việc của cô, bớt lo chuyện của tôi đi, xảy ra chuyện cũng chẳng cần cô phụ trách.”
“…”
Có lẽ là mấy chữ xảy ra chuyện cũng chẳng cần cô phụ trách đã thuyết phục cô ta, y tá nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi rời ánh mắt, tiếp tục làm việc.
Ngân Tô dùng nhiệt kế cạy mồm đứa trẻ sơ sinh ra ngoáy một vòng, không phát răng hay là thứ gì khác.
“Răng còn chưa mọc, sao có thể ăn thịt nhỉ…” Ngân Tô chậc chậc thấy lạ: “Nhóc đúng là kỳ tích trong ngành y!”
Kỳ tích ngành y đang cố gắng đẩy cái nhiệt kế ra ngoài, rõ ràng nó không thích thứ này lắm.
Ngân Tô dùng danh nghĩa kiểm tra để kiểm tra đứa trẻ từ trong ra ngoài, y tá nhìn cũng thi nhau cau mày, chắc là đang nghi ngờ cô ứng tuyển vào đây kiểu gì.
“Bác sĩ Tô.”
Ngân Tô trở về phòng làm việc, còn chưa bước vào đã bị người khác gọi lại.
Y tá chạy bước nhỏ tới: “Bác sĩ Tô, cô có nhìn thấy bác sĩ Lý không? Sao tôi tìm khắp nơi rồi mà không thấy anh ta.”
“Không thấy.” Ngân Tô nói: “Anh ta bảo tôi đi đón các bà mẹ vào thăm trẻ xong tôi không thấy anh ta đâu nữa.”
“Lại chạy đi đâu rồi…”
Chữ ‘lại’ chứng tỏ bác sĩ Lý mất tích không phải lần một lần hai, đúng là ngựa quen đường cũ.
Ngân Tô cảm thấy khả năng cao là trò chơi cố ý thiết lập như vậy để phát nhiệm vụ cho người chơi như cô.
Quả nhiên, y tá thì thầm hai câu rồi nhìn Ngân Tô: “Nếu không tìm thấy bác sĩ Lý thì chỉ có thể làm phiền bác sĩ Tô đi tắm cho trẻ sơ sinh thôi. Hôm nay cô mới đi làm ngày đầu, vốn phải để bác sĩ Lý dẫn dắt cô…”
“Tắm à…” Đây không phải công việc của y tá sao?
Nhưng bệnh viện này cũng chẳng phải bệnh viện bình thường, để bác sĩ tắm cũng không phải vấn đề, chủ yếu là muốn giày vò người chơi mà.
“Bác sĩ Tô có vấn đề gì không?”
Ngân Tô cười rạng rỡ: “Không có. Tôi thích nhất là tắm cho các bạn nhỏ đấy.” Chỉ cần nhúng xuống nước rồi rửa thôi mà, đơn giản.
“Bác sĩ Tô thích là tốt.” Y tá cũng cười theo: “Thế tôi đi chuẩn bị đây, bác sĩ Tô ăn bữa trưa xong, một giờ lên đó là được.”
“Lên đâu?” Ngân Tô hỏi: “Bác sĩ Lý chưa nói cho tôi biết là tắm cho trẻ ở đâu.”
Có lẽ câu hỏi này không quan trọng lắm, y tá nói thẳng vị trí cụ thể cho cô.
Hai giờ chiều phải kiểm tra phòng, một giờ đi tắm cho trẻ…
Một tiếng nghe có vẻ dư dả, nhưng ai biết được là phải tắm cho mấy đứa, lỡ như có chục đứa trăm đứa, một tiếng còn kịp làm cái gì nữa.
***
***
Khu nội trú.
Ô Bất Kinh về phòng bệnh cùng mọi người, hai người chơi muốn làm lão đại không còn đối đầu với nhau nữa mà chia ra thuyết phục người khác gia nhập.
Dư Bách Sơ là người chơi nữ, nữ giới ủng hộ cô ấy nhiều hơn, còn Khưu Cảnh thì nam giới nhiều hơn.
“Ô tiên sinh, cậu muốn gia nhập bọn họ không?” Tuân Hướng Tuyết thấy Ô Bất Kinh đang nhìn bên đó, nghĩ là cậu cũng muốn gia nhập.
Lúc đầu Ô Bất Kinh không có ấn tượng tốt về Dư Bách Sơ và Khưu Cảnh, trực giác cậu ta bảo không muốn gia nhập bọn họ lắm.
“Tạm thời chắc là không.” Ô Bất Kinh đi vào trong phòng bệnh.
Người đàn ông trung niên không ở trong phòng, vừa nãy Ô Bất Kinh nhìn thấy anh ta ở trong đội Khưu Cảnh.
Dì cho thuê nhà thì ở trong phòng, lúc này đang nằm trên giường bệnh, ai không biết còn tưởng là bệnh nhân thật.
“Dì Lương, dì cũng không gia nhập bọn họ ạ?” Tuân Hướng Tuyết hỏi một câu.
Dì cho thuê nhà không nói mình tên là gì, chỉ bảo bọn họ gọi là dì Lương hoặc gọi là dì cũng được.
“Gia nhập làm gì?” Dì Lương bắt chéo chân: “Ai biết được bọn họ có ý gì.”
Lựa chọn không gia nhập, người chơi có chủ kiến và thực lực đều nghĩ như vậy.
Ai biết những người chơi muốn làm lão đại đang nghĩ cái gì, biết đâu là muốn lấy người chơi khác làm hòn đá kê chân thì sao?
Ba người không tiếp tục chủ đề này nữa mà chuyển sang trẻ sơ sinh.
“Ô tiên sinh, trẻ sơ sinh trong phòng ICU có gì khác với những đứa còn lại không?”
“Ờm… Khác về ngoại hình?” Ô Bất Kinh cảm thấy đứa trẻ cậu ta bế trừ ngoại hình hơi xúc phạm người nhìn ra thì không còn điểm nào đặc biệt.
“Đứa trẻ sơ sinh chỗ tôi chỉ biết khóc, dỗ thế nào cũng không được.” Tuân Hướng Tuyết vẫn còn trẻ, trong hiện thực còn chưa kết hôn, tất nhiên cũng không có kinh nghiệm chăm trẻ.
“Chắc là đói rồi.” Dì Lương nói: “Chẳng phải NPC bảo là có thể cho con bú hay sao. Những đứa trẻ bú sữa đều rất yên lặng.”
Nhưng thời gian bú sữa có giới hạn, nếu không thì sẽ xuất hiện tình trạng như 202, bị đứa trẻ gặm nhấm máu thịt.
Tuân Hướng Tuyết: “Sữa mẹ… Chúng ta làm gì có sữa đâu.”
Ô Bất Kinh: “Chắc là có thứ gì khác có thể thay thế nhỉ.”
Ba người đang thảo luận thứ thay thế cho sữa mẹ sẽ là gì, bên ngoài hành lang đột nhiên trở nên ồn ào, hình như là đã xảy ra chuyện.
Người chơi đều vây quanh cửa nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Có người chơi đã chết trong nhà vệ sinh.
“Vừa nãy cậu ta nói cậu ta muốn đi vệ sinh, giờ này toàn người đi đi lại lại, mọi người cũng đều ở bên ngoài, tôi cũng không để tâm. Cậu ta vào đấy chắc phải hơn mười phút rồi… Tôi phát hiện cậu ta chưa về mới rủ mấy người nữa qua đây tìm, sau đó thì trông thấy cậu ta đã chết rồi.”
Người chơi nam nằm trong buồng vệ sinh, cánh cửa, mặt đất,… khắp nơi toàn là máu.
Khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Nguyên nhân tử vong là mất máu quá nhiều, vết cào trên cổ giống như là do dã thú gây ra.
“Quy tắc là gì?”
Người chơi vừa lên tiếng rõ ràng là không quan tâm đến đồng loại đã mất mà quan tâm đến quy tắc xuất hiện sau khi cậu ta chết hơn.
Người chơi phát hiện người chết đã nhìn thấy quy tắc: “Con của bạn sẽ không xuất hiện ở khu nội trú vào ban đêm, nếu bạn nhìn thấy con của bạn, chắc chắn là vì quá nhớ con, xin đừng nhớ nữa.”
Đám trẻ được sắp xếp ở khu sơ sinh, chắc hẳn ban đêm sẽ không xuất hiện ở đây, vế trước là chính xác.
Chỉ là cách xử lý ở vế sau…
Thì không biết có chính xác hay không.
Biết được quy tắc, mọi người lại nhìn người chơi đã chết.
“Vừa nãy cậu ta đã tìm thấy đứa con tương ứng ở chỗ trẻ sơ sinh chưa?”
“Rồi, lúc đó cậu ta ở cùng phòng với tôi.”
“Thế tại sao cậu ta lại chết? Người không có con còn chưa xảy ra chuyện đâu… Chẳng lẽ là có con mới nguy hiểm?”
Vừa nói xong đã bị người khác phản bác ngay lập tức: “Không thể nào, chắc chắn là cậu ta đã vi phạm quy tắc khác.”