Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 652

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Ngân Tô về phòng làm việc, Giang Phù vẫn ở đây, thấy cô trở lại, cô ta nhướng đôi mày liễu, chủ động chào hỏi: “Ăn xong rồi à?”

“Ừ.” Để tăng tình cảm giữa đồng nghiệp với nhau, Ngân Tô quan tâm hỏi một câu: “Sao cô chưa đi ăn cơm?”

Giang Phù thở dài: “Chưa hoàn thành công việc nè, lát nữa tôi sẽ đi. Cơm ở nhà ăn chúng ta thế nào?”

Ngân Tô đánh giá đúng trọng tâm: “Ngon phết.”

“Khu bệnh viện cũ chỉ có mỗi một đầu bếp…” Giang Phù giơ ngón tay cái: “Khu bệnh viện mới cứ đòi mời đầu bếp của chúng ta qua bên đó, tiếc là đầu bếp chê bên đó xa nhà, không muốn đi, nếu không thì ưu điểm cuối cùng của khu bệnh viện cũ cũng chẳng còn nữa.”

“Nhà ăn bệnh viện trở thành ưu điểm từ bao giờ vậy, nhắc tới ưu điểm chẳng phải nên nhắc tới y thuật cao siêu hay sao?”

“Ha…”

Nụ cười trên mặt Giang Phù giống như là chế giễu, lại giống như là bất lực.

Giang Phù nhịn cười: “Cô ở đây thêm một thời gian là biết thôi.”

Ngân Tô trầm ngâm gật đầu, tán gẫu mấy câu với Giang Phù, tựa như là thuận miệng hỏi: “Vừa nãy y tá bảo tôi đi tắm cho trẻ sơ sinh, bác sĩ Lý thì không thấy bóng dáng đâu, có điều gì cần chú ý không?”

“Sao bác sĩ Lý lại làm biếng rồi?” Điều Giang Phù quan tâm đầu tiên là bác sĩ Lý làm biếng, bày tỏ sự đồng cảm với Ngân Tô, sau đó mới nói: “Trước giờ bác sĩ Lý vẫn phụ trách tắm cho trẻ sơ sinh, tôi cũng không rõ lắm.”

“…”

Đồ vô dụng.

Ngân Tô lật mặt rời đi luôn, Giang Phù tưởng là cô vội đi tắm cho trẻ sơ sinh nên cũng không để tâm.

***

***

Tầng ba.

Nơi này có một khu tắm cho trẻ sơ sinh, Ngân Tô thay bộ quần áo bảo hộ trước, sau đó mới đi vào trong theo y tá.

Bên trong cũng khá rộng rãi, một bồn tắm riêng, ở giữa là một cái bàn thay tã, còn có cả bể bơi.

Môi trường và thiết bị trông hơi cũ, khiến người ta cảm giác không thoải mái lắm.

Trong bồn tắm đã chứa đầy nước, nhưng đó không phải là nước bình thường mà là thứ đen sì sì như nước thải.

Đến gần còn có thể ngửi thấy mùi thuốc rất nồng, giống như là nước tắm được sắc từ thuốc bắc vậy.

Đã hiểu, tắm nước thuốc!

Ngoài cửa, y tá đang đẩy từng cái nôi vào.

Tám cái nôi.

Như này là đẩy hết mấy đứa trong phòng ICU tới đây rồi. 

Ngân Tô nhìn mấy bé quái vật có vẻ ngoài dọa người trong nôi, tâm trạng không tốt lắm, ngay cả tắm cũng không được tắm cho đứa trẻ xinh đẹp…

Y tá không định đi vào giúp: “Bác sĩ Tô, trong vòng một tiếng phải tắm xong cho trẻ sơ sinh nha, nếu không sẽ không kịp giờ bác sĩ Tôn kiểm tra đâu.”

“Nếu không kịp thì…”

Cửa phòng bị y tá đóng lại, trên cửa còn có một cái đồng hồ đếm ngược sáng lên.

“… Giết bác sĩ Tôn thôi.” Bàn tay nhấc lên của Ngân Tô lại hạ xuống, ánh mắt nhìn về phía các bé quái vật trên nôi.

Lúc này tám bé quái vật đều đang tỉnh, nhưng chúng cũng không khóc, chúng đang tò mò xoay đầu nhìn xung quanh hoặc là đang bò tới bò lui trong nôi, rất hoạt bát.

Đồng hồ đếm ngược vẫn đang chạy.

Cuối cùng Ngân Tô cũng động đậy, xoa xoa hai bàn tay, mỉm cười đi về phía cái nôi: “Ôi! Nhưng cục cưng da mềm thịt mịn của ta, chúng ta bắt đầu tắm rửa đi! Ta giỏi nhất là tắm rửa đấy, chắc chắn ta sẽ giúp mấy đứa được thoải mái!”

Các bé quái vật trong nôi đều xịt keo.

Bác sĩ kia đang đi về phía chúng nó, trên mặt là nụ cười quái dị, giống như thứ tà ác chuyên đi bắt cóc trẻ con vậy.

“Oe…”

Bé quái vật ở nôi số 5 khóc thành tiếng.

Ngân Tô vốn định bắt đầu từ đứa gần nhất, nghe thấy tiếng khóc ở nôi số 5, cô lập tức quay đầu nhìn, quái vật tóc kéo cái nôi lại gần.

Ngân Tô giơ tay xách nó ra: “Chao ôi, coi nè, cục cưng khóc rồi à, chắc chắn là không đợi nổi nữa, thế thì bắt đầu từ nhóc thôi.”

Bé quái vật số 5 nhìn khuôn mặt đang áp sát lại, tiếng khóc nghẹn ở trong họng.

Hai bé quái vật nghe thấy tiếng đồng bọn khóc, đang muốn khóc theo, lúc này cũng nín họng.

Ngân Tô xách bé quái vật như là xách một chú chó con, đi tới bồn tắm, c** q**n áo của nó, ném nó vào trong bồn tắm, nước b*n r* bốn phía.

Ngân Tô cau mày: “Sao lại bất cẩn thế, nước bắn lên cả người ta rồi.”

Đứa trẻ bị ném vào bồn tắm tự động nổi lên trên mặt nước, vốn đang định khóc, vừa ngẩng đầu đã chạm mắt với Ngân Tô. 

Tiếng khóc lại bị nghẹn trong họng, ngón tay giống chân vịt túm vào mép bồn, đôi mắt ầng ậc nước lộ ra vẻ sợ hãi.

Ngân Tô tách ngón tay nó ra, nhấn nó xuống nước: “Đây là hình phạt nhỏ, lần sau còn dám để nước bắn lên người ta… Hừ.”

Ngân Tô nhấn khoảng mười giây.

Y tá đột nhiên đi từ ngoài vào: “Bác sĩ Tô, cô đang làm gì thế?”

“Giúp các cục cưng cảm nhận cảm giác ở trong bụng mẹ, bọn chúng thích lắm đấy.” Ngân Tô vớt bé quái vật ra: “Cô xem, nó vui biết bao.”

Bé quái vật: “…”

Nó không vui một chút nào.

Nhưng khi cảm thấy bàn tay bóp cổ mình đang dùng sức, bé quái vật số 5 không thể không cười khanh khách.

Y tá: “…”

Lúc này Ngân Tô mới lộ ra vẻ bất mãn, bắt đầu làm khó y tá: “Nếu cô có ý kiến về công việc của tôi, chi bằng cô làm cái chức bác sĩ này nhé?”

Y tá: “…”

Rõ ràng y tá cảm thấy bất thường, cứ cảm giác bác sĩ Tô đang làm bừa.

Thấy y tá vẫn chưa đi, Ngân Tô trực tiếp mời chào: “Cô không ra ngoài tức là muốn ở lại giúp đỡ phải không? Được thôi, đúng là hết cách với cô, tôi đồng ý…”

“Rầm!”

“Chậc.” Ngân Tô lại nhấn bé quái vật xuống nước, quan sát nó qua bể kính trong suốt: “Nhóc nói xem, sao đám y tá này nóng tính thế nhỉ, bắt người ta làm việc còn dám đập cửa, ai dung túng cho cái thái độ làm việc này vậy, xem ra ta phải chỉnh đốn lại thôi.”

Bé quái vật ọc ọc thở ra bong bóng, bốn cái chân vịt vùng vẫy ở trong nước: “Thả tôi ra… Thả tôi ra thả tôi ra thả tôi ra!”

Một giọng nói hơi chói tai vang lên dưới nước.

【Trẻ sơ sinh không biết nói】

Đây chẳng phải là biết nói hay sao?

Ngân Tô không để lộ điều gì khác thường: “Dìm chết nhóc? Sao còn trẻ con mà đã đưa ra yêu cầu quá đang thế này, phải biết trân trọng mạng sống biết chưa?”

“…”

Bé quái vật rất chắc chắn rằng cô không điếc, cô đang cố ý.

Ngân Tô thấy bé quái vật sắp hết sạch sức giãy giụa thì cô mới thả nó ra.

Bé quái vật giống như bong bóng, chậm rãi nổi lên mặt nước, khuôn mặt úp xuống…

Ngân Tô giơ tay lật người nó lại để nó nằm ngửa trên mặt nước: “Được rồi, không chơi với nhóc nữa, nhóc tự tắm cho sạch sẽ đi nha, nếu không ta sẽ phải đích thân tắm cho nhóc đấy.”

Bé quái vật số 5: “…”

Bé quái vật số 5 lập tức khởi động cái chân vịt của mình, bắt đầu kì kì cọ cọ cơ thể.

Những bạn nhỏ này đều có thể leo trèo trong cái nôi, chúng hoàn toàn có thể điều khiển cơ thể của mình, vô cùng linh hoạt, tự tắm cũng được.

Ngân Tô thấy bé quái vật số 5 nghe lời như vậy, hài lòng gật đầu, cô nhìn về phía kẻ bị hại… à không, bé quái vật tiếp theo.

“Đứa tiếp theo là ai đây…”

Bình Luận (0)
Comment