Edit: Fang
Beta: Wendy
Chẳng mấy chốc Cao Hạo Nguyệt và Dương Tư Gia đã trở về.
“Hai NPC kia đã lên tầng sáu, có người mở cửa cho bọn họ.” Cao Hạo Nguyệt nói: “Em đã điều khiển một con nhện cho nó đi theo, nhưng chưa được bao lâu em đã mất liên lạc với con nhện đó rồi.”
Con nhện không quan trọng, chỉ cần bản thể còn thì vẫn có thể sinh sôi nảy nở tiếp, nó cũng sẽ không ảnh hưởng đến bản thể, nhưng… con nhện đứt liên lạc với cô ấy, chuyện này rất quan trọng.
Hoặc là đối phương đã phát hiện ra con nhện, đạp chết nó rồi.
Hoặc là bên trên có thứ gì đó có thể làm đứt liên lạc giữa cô ấy và con nhện.
Cửa sắt vẫn không mở ra được nên Cao Hạo Nguyệt và Dương Tư Gia quay lại đây trước.
“Chắc chắn tầng sáu có vấn đề…” Dư Bách Sơ nói: “Nhưng bây giờ chúng ta nên tập trung vào chuyện khác, chuyện tầng sáu để mai rồi tính.”
Bốn người lần lượt leo ra ngoài bằng cửa sổ.
Đến khi người cuối cùng rời khỏi, nhà vệ sinh khôi phục sự yên tĩnh.
Ngay lúc này, một cái đầu chậm rãi ló từ ngoài vào, nhòm trái nhòm phải như trộm cắp vậy, sau đó ánh mắt dừng ở cánh cửa sổ chưa đóng.
Cậu ta ôm ngực chuẩn bị tâm lý hết nửa phút, đang tính một hơi xông qua đó rồi nhanh chóng trèo lên, đi ra ngoài bằng cửa sổ…
Ô Bất Kinh diễn tập mọi hành động ở trong đầu một lượt, ngay khi cậu ta định hành động, đột nhiên quay đầu lại thì —— đối diện với một khuôn mặt trắng bệch.
“!!!” Thứ quái quỷ gì vậy!
Ô Bất Kinh bị dọa nhảy dựng, nhưng cậu ta không phát ra âm thanh nào.
“Ô tiên sinh, là tôi.” Tuân Hướng Tuyết vội vàng lên tiếng, sợ người đối diện sợ quá tưởng là gặp phải kẻ địch, trực tiếp tấn công mình.
Ô Bất Kinh nghe vậy mới phản ứng lại, quả thực khuôn mặt trắng bệch kia rất quen thuộc.
Nhưng Ô Bất Kinh không hề buông lơi cảnh giác: “Tuân Hướng Tuyết?”
Tuân Hướng Tuyết: “Ừm.”
Ô Bất Kinh bắt đầu ra ám hiệu: “Nằm mơ hấp hối ngồi bật dậy.”
Tuân Hướng Tuyết im lặng một lúc mới đáp: “… Đánh quái phải lúc còn trẻ mây.”
Ô Bất Kinh thở phào, nhỏ giọng hỏi: “Sao… Sao cô ở đây?”
Tuân Hướng Tuyết nói: “Tôi đi ra ngoài theo cậu mà… Cậu ra đây làm gì?”
Ô Bất Kinh thở ra một hơi, chỉ vào cái cửa sổ đang mở: “Tôi muốn ra ngoài.”
“Đi tòa nhà trẻ sơ sinh à?”
Ô Bất Kinh bất ngờ: “Sao cô biết?”
“Không ít người chơi đều muốn đi.” Tuân Hướng Tuyết nói: “Manh mối bên đó chúng ta chưa tìm được một cái nào, ban ngày bác sĩ y tá lúc nào cũng xuất hiện, trông chừng chúng ta rất nghiêm ngặt, cũng chỉ ban đêm mới có thời gian và cơ hội.”
“… Ồ.”
“Không ngờ Ô tiên sinh dũng cảm như vậy, dám hành động một mình.” Có lẽ Tuân Hướng Tuyết cảm thấy Ô Bất Kinh biểu hiện không giống hồi trước, không kiềm được nghi ngờ.
Ô Bất Kinh: “…”
Cậu ta chỉ muốn đi tìm đại lão thôi.
Ô Bất Kinh: “Thế nên… cô cũng muốn đi?”
Tuân Hướng Tuyết gật đầu: “Nếu Ô tiên sinh muốn đi thì chúng ta đi cùng nhau đi, cũng coi như có bạn đồng hành.”
Ô Bất Kinh do dự một lát, nhưng nghĩ kỹ lại, bọn họ qua đó xong cô ấy đi tìm manh mối, cậu ta đi tìm đại lão, mọi người ai làm việc nấy thôi.
Thế là Ô Bất Kinh gật đầu: “Thế chúng ta mau đi thôi… Chỗ này u ám sao ấy.”
Ô Bất Kinh vừa đi tới gần cửa sổ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
“Cộc cộc ——”
Có người tới rồi.
Hơn nữa âm thanh đó đang đi về phía nhà vệ sinh.
Ô Bất Kinh và Tuân Hướng Tuyết còn chưa tìm thấy chỗ để trốn thì người ngoài cửa đã đi vào rồi.
Hai bên gặp mặt nhau.
Ô Bất Kinh nhìn người chơi vác trường đao ở đối diện, trái tim bắt đầu đập thình thịch, là cái người chơi tùy tiện chém người khác!
Giản Kỳ Hoa không hề bất ngờ khi trong nhà vệ sinh có người, anh ta chỉ liếc một cái rồi xông về phía Ô Bất Kinh.
“!!!”
Mặt Ô Bất Kinh biến sắc, vội vàng né sang bên cạnh.
Nhưng Giản Kỳ Hoa còn không thèm nhìn cậu ta, lấy đà từ việc xông qua đó, đạp vào tường rồi nhảy một cái tóm vào mép cửa sổ, cơ thể nhẹ nhàng trèo lên, chớp mắt cái nữa liền không còn bóng dáng.
Toàn thân Ô Bất Kinh đổ mồ hôi lạnh, vừa nãy cậu ta tưởng là người đàn ông kia muốn rút đao chém mình!
Tuân Hướng Tuyết cũng giật cả mình, cô ấy sải bước về phía Ô Bất Kinh: “Cậu không sao chứ?”
Ô Bất Kinh lắc đầu, sau đó dựa vào tường: “Tôi… Tôi có thể!”
Cũng không biết là câu này nói cho ai nghe.
Ô Bất Kinh không dám trễ nải thời gian, sợ một lúc nữa lại có người tới, cậu ta vội vàng trèo lên tường, leo qua cửa sổ.
Tuân Hướng Tuyết nhảy từ trên tường xuống, cô ấy nhìn Ô Bất Kinh hình như đang nhũn chân ở bên cạnh, chần chừ một lát nhưng vẫn hỏi: “Ô tiên sinh, tôi cảm thấy cậu hơi yếu, à thì… Tôi không có ý xúc phạm cậu đâu.”
Nói xong còn không quên bổ sung một câu.
Ô Bất Kinh không để tâm người khác nói cậu ta yếu, dù sao thì đây là sự thật.
Ô Bất Kinh xua tay tỏ ý: “Không sao, tố chất cơ thể tôi quả thực rất yếu.”
Tuân Hướng Tuyết chú ý đến việc Ô Bất Kinh nói là cơ thể, sau phó bản tân thủ, tố chất cơ thể người chơi sẽ tăng lên một cách đáng kể theo từng phó bản… Cho dù là người chơi bình thường không có kỹ năng thì cũng vậy.
Hoặc là cậu ta là một người chơi mới, hoặc là cậu ta có kỹ năng thiên phú khiến cơ thể suy yếu.
Người chơi mới…
Tuân Hướng Tuyết phát hiện cậu ta dễ bị hoảng sợ, nhưng cũng không giống người chơi mới, dù sao lúc tìm manh mối cậu ta cũng khá thuần thục.
Lúc trước bị mấy người Đinh Nguyên Khôn chặn lại ở phòng làm việc, cậu ta vẫn dám giấu manh mối.
Thế thì là cậu ta có kỹ năng thiên phú khiến cơ thể suy yếu.
Ô Bất Kinh không biết Tuân Hướng Tuyết đang nghĩ gì, cậu ta nhìn tòa nhà trẻ sơ sinh đèn đuốc sáng trưng ở nơi không xa, cảm giác chiến thắng nằm trong tầm tay.
***
***
Ngân Tô đang xử lý mấy đứa trẻ chơi trò trốn tìm, trò chơi thông báo rằng có người chuyển khoản cho cô.
Lúc này ngoại trừ Ô Bất Kinh thì Ngân Tô không nghĩ ra người nào khác, cô đang bận làm việc, không quan tâm đến thông báo chuyển khoản đó.
Ngân Tô kéo đứa trẻ đang dính vào người y tá không chịu buông xuống, đứa trẻ đột nhiên quay đầu muốn cắn vào cánh tay cô —— Đúng vậy, mười hai giờ đêm mấy đứa trẻ sơ sinh biến thành Nữu Cổ Lộc Thị rồi, có thể động khẩu với cô rồi.
Ngân Tô bóp cằm đứa trẻ, cái kim trong tay khâu hai ba phát là khâu miệng nó lại.
Chỉ này không phải chỉ bình thường, khâu xong gần như là hòa với máu thịt luôn.
Ngân Tô ném đứa trẻ vào nôi, mấy cọng tóc đang đợi ở bên cạnh lập tức tiến lên, giữ lấy đứa trẻ, đắp chăn, nhét gọn mép chăn, tất cả động tác gần như được hoàn thành cùng một lúc.
Đứa trẻ được đắp chăn xong cứ như là bị phong ấn vậy, không còn động đậy nữa.
Ngân Tô bẻ cổ, kéo y tá vẫn còn hơi thở nằm dưới đất ra ngoài, tiến về địa điểm làm việc tiếp theo.
Phòng ICU.
Ngân Tô mở cửa bước vào, trên tám cái nôi chỉ có hai đứa có mặt, một đứa là bé quái vật số bảy, lúc tắm đã bị cô khâu miệng.
Có lẽ do ám ảnh tâm lý, số bảy nằm ở đó, trông có vẻ không còn gì luyến tiếc.
Đứa còn lại là số năm, hình như nó… ngủ rồi.
Ngân Tô đi qua đó xem, bé quái vật còn chép miệng, lật người, tiếp tục say giấc nồng.
Ngân Tô không làm phiền số năm, đi tới bên cạnh số bảy đang không còn gì luyến tiếc, chọc chọc vào khuôn mặt nhăn nhúm, khó coi của nó, cô hỏi một cách lịch sự: “Các bạn cùng phòng của nhóc đâu?”
Số bảy liếc xéo cô, cảm xúc trong mắt rất phong phú… Tiếc rằng Ngân Tô không muốn hiểu.
“Mau gọi chúng nó ra đây, nếu không ta sẽ đấm nhóc đấy.”
Số bảy trợn tròn mắt, có lẽ là không hiểu tại sao phải đấm nó, rõ ràng nó nằm đây rất ngoan mà.