Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 672

Edit: Du Duệ

Beta: Fang, Wendy 

“Tối nay những lời cô ấy nói nghe có vẻ hữu ích hơn trước.” Có người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.

“Tình yêu của các bé mới là thứ giúp các mẹ tiến xa hơn… câu này chắc là trọng tâm.”

“Cô ấy đang nhắc nhở chúng ta chăng?”

“Cũng có thể lời thoại cô ta được phân là như vậy, cô ta chỉ đang đọc đúng kịch bản mà thôi.”

“Dù là đọc theo kịch bản hay đang nhắc nhở, câu nói đó vẫn có ích.”

“… Nhưng tôi vẫn không hiểu nổi, tại sao tất cả chúng ta đều là mẹ, còn cô ta lại là bác sĩ? Thế có công bằng không?”

Thân phận bác sĩ rõ ràng an toàn hơn làm mẹ rất nhiều, dựa vào đâu mà chỉ có mình cô là bác sĩ?

Không chỉ một người chơi thấy vô lý, rất nhiều người chơi cũng có cùng thắc mắc.

Trong trò chơi, dù thân phận khác nhau thì cũng phải chia đều năm mươi năm mươi. Phó bản kỳ quặc hơn chút thì cũng là mỗi người một vai. 

Chưa từng có chuyện nguyên một đám người chơi cùng một vai, còn một người thì độc chiếm một vai riêng biệt.

Công bằng mà trò chơi hứa hẹn đâu rồi!!

“Nhưng nói cô ta là NPC hay tay trong cũng không đúng, nếu thế thì phải cài vào đám đông mới dễ che giấu chứ?”

“Hay là do chúng ta đều ở khu nội trú, còn bên tòa nhà trẻ sơ sinh cũng cần người chơi tham gia cốt truyện…”

“Thật sự quá kỳ lạ.”

Lúc này có người kéo chủ đề quay lại đúng hướng: “Thôi đừng bàn về cô ta nữa, giờ quan trọng là đám trẻ con kìa.”

“Đúng vậy.”

“Nuôi con theo cách bình thường thì thói xấu của trẻ chắc chắn không thể nuông chiều, phải sửa. Nhưng theo cuốn sổ tay kia thì chúng ta chỉ được nuông chiều chúng, bất kể có thói hư tật xấu gì cũng phải chấp nhận, điều này không hợp lẽ thường.”

“Cuốn sổ đó chắc không phải là quy tắc, mà giống như một kiểu nhắc nhở, giống như mấy cuốn sách tuyên truyền phát cho phụ nữ mang thai ngoài đời vậy, tuy nội dung không hoàn toàn đúng, nhưng không phải vô ích. Quy tắc giữa mẹ và con, có lẽ là những quy tắc xuất hiện khi người chơi chết, và nó…”

Người chơi đang nói lén liếc nhìn bác sĩ Tô đang phát đồ cách ly: “… Ở chỗ cô ta.”

Các quy tắc hiện ra khi người chơi chết đều liên quan tới lũ trẻ.

“Vậy có nên qua hỏi cô ta không?”

“Vô ích thôi. Buổi sáng hôm nay, chỉ sau khi y tá kia xuất hiện, cô ta mới bảo chúng ta có thể thăm con vào buổi tối. Chứng tỏ cô ta cũng phải nghe chỉ thị của NPC rồi mới biết bước tiếp theo phải làm gì. Cô ta có thể biết một vài quy tắc, nhưng sẽ không dễ gì nói cho chúng ta, vì cô ta phải tuân thủ quy tắc của một bác sĩ.”

***

***

Dì Lương cùng Tuân Hướng Tuyết và Ô Bất Kinh cũng đang nhỏ giọng trao đổi: “Mối quan hệ giữa chúng ta và lũ trẻ có thể sẽ ảnh hưởng tới tình trạng của chúng ta ở khu nội trú.”

Ô Bất Kinh thì để ý đến một chuyện khác: “Mấy bé áo bông nhỏ… nói mới nhớ, bọn trẻ là trai hay gái vậy?”

Khi họ quan sát bọn trẻ, mỗi đứa đều được bọc trong chăn trẻ sơ sinh y hệt nhau, hoàn toàn không phân biệt được giới tính.

Hình như bọn họ đều đã bỏ qua vấn đề này.

Không phải không nghĩ tới, chỉ là bọn họ tự nhiên bỏ qua vấn đề này.

Không một người chơi nào từng hỏi đến giới tính của bọn trẻ… mà các manh mối khác cũng không hề nhắc đến.

Cứ như thể trò chơi cố tình khiến người chơi lơ là chuyện giới tính của bọn trẻ.

“Lát nữa vào kiểm tra đi.” Dì Lương nói.

Vào ban đêm, khu vực phòng bệnh của trẻ sơ sinh tối hơn ban ngày rất nhiều. Đèn trên trần như đang sắp hết điện, cả mắt cũng có cảm giác như bị phủ một lớp sương mờ.

Sau khi nhận đồ cách ly, dì Lương và Ô Bất Kinh đi thẳng đến phòng ICU để kiểm tra giới tính của mấy quái vật nhỏ.

Tuy hình dạng của chúng kỳ dị, nhưng đặc điểm giới tính thì vẫn rõ ràng.

Dì Lương bế con tới chỗ Ô Bất Kinh: “Là bé gái.”

Ô Bất Kinh: “Của cháu cũng vậy.”

Dì Lương quay sang nhìn những người còn lại trong phòng bệnh: “Mọi người kiểm tra giới tính của con mình đi.”

Mấy người kia ngẩn ra một chút, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, bắt đầu kiểm tra giới tính của đám quái vật nhỏ.

Dư Bách Sơ là người đầu tiên lên tiếng: “Bé gái.”

“Bé gái.”

“Cũng là bé gái.”

“Tôi cũng vậy.”

“Bé gái…”

Chỉ còn Giản Kỳ Hoa là không lên tiếng, ngay cả Khưu Cảnh cũng đã trả lời, đứa trẻ nào cũng là con gái.

Vậy thì đứa bé trong tay Giản Kỳ Hoa khả năng cao cũng là con gái.

Dư Bách Sơ nói: “Tôi đi sang các phòng khác hỏi thử.”

Khưu Cảnh cũng đi cùng, rõ ràng là định hỏi những người trong đội mình.

Cả hai nhanh chóng quay về: “Toàn là bé gái.”

Lũ trẻ trong tay người chơi đều là bé gái, còn của NPC thì không biết, bởi NPC không cho người chơi kiểm tra.

Tuy nhiên, từng có người chơi cướp được trẻ từ tay NPC, đứa trẻ bị cướp cũng là bé gái.

Vậy nên khả năng cao, những đứa trong tay NPC cũng toàn là bé gái.

“Tại sao toàn là bé gái nhỉ…” Ô Bất Kinh lẩm bẩm, nhìn quái vật nhỏ trong vòng tay mình. Nó mở to đôi mắt tròn xoe ngây ngốc nhìn cậu ta, như thể không hiểu mọi người đang bàn luận gì. Đôi mắt trong veo ấy khiến nó trông có phần ngây thơ.

Ô Bất Kinh vội vàng dời ánh mắt đi.

Tại sao tất cả những đứa trẻ được sinh ra trong bệnh viện đều là bé gái? 

“Chẳng lẽ là cái kiểu trọng nam khinh nữ…” Ô Bất Kinh thì thầm.

“Nếu là vậy thì lẽ ra ở đây phải toàn là bé trai mới đúng chứ?” Tuân Hướng Tuyết nói.

Não Ô Bất Kinh bắt đầu vận hành hết công suất: “Nếu phó bản này được hình thành từ nỗi oán hận của những bé gái bị bỏ rơi thì… toàn là bé gái cũng là điều hợp lý, đúng không?”

Một phó bản sinh ra từ sự không cam tâm, nỗi oán hận của những bé gái bị ruồng bỏ.

Vì thế mới có những quy tắc kia.

Người mẹ phải yêu con mình một cách vô điều kiện.

Phải chấp nhận và yêu cả điều tốt lẫn điều xấu của con.

Bé con rất cần tình yêu của mẹ…

Bởi vì chúng chưa từng được yêu thương, nên chúng khát khao tình yêu.

Còn các bà mẹ cũng cần tình yêu của những đứa bé này để tránh khỏi hiểm họa…

Suy đoán này có vẻ đáng tin nhất cho đến hiện tại, nhưng vẫn cần chứng cứ xác thực thêm.

“Bọn trẻ hình như không đói…” Tuân Hướng Tuyết đột nhiên nói: “Sáng nay khi được bế lên là chúng liền tìm sữa, nhưng giờ tôi đã bế lâu vậy rồi mà sao chẳng có phản ứng gì cả?”

Dì Lương liếc nhìn quái vật nhỏ trong lòng mình, lúc nãy mọi người bận kiểm tra giới tính nên chẳng ai để ý đến trạng thái của chúng.

Dì ấy lấy bình sữa nhét vào miệng quái vật nhỏ, nó chép miệng một cái rồi đẩy ra luôn.

Rõ ràng là không chịu uống.

Chúng không đói.

Tại sao?

Rõ ràng sáng nay còn rất đói mà…

Cả buổi chiều trôi qua rồi, sao lại không đói?

Đám quái vật nhỏ trong phòng ICU đều tỏ vẻ không đói bụng, kể cả đứa con bị khâu miệng trong tay Khưu Cảnh – anh ta không gỡ ra, để nguyên cái miệng nó bị khâu – cũng chẳng có biểu hiện đói bụng gì cả.

Hồi nãy Dư Bách Sơ và Khưu Cảnh đã ra ngoài hỏi, lũ trẻ ở các phòng khác vẫn ăn uống bình thường…

“Nghĩa là chỉ có bọn trẻ trong phòng chúng ta là không bình thường?”

“Sao chúng lại không đói chứ?”

“Két…”

Một tiếng kêu kỳ lạ phát ra từ chỗ Giản Kỳ Hoa, mọi người quay lại nhìn theo phản xạ, chỉ thấy anh ta đang bóp miệng quái vật nhỏ, đổ thứ trong bình vào miệng nó.

Mọi người: “…”

Khoan đã, nuôi con kiểu đó thì sao mà gắn bó tình cảm được hả?

Bình Luận (0)
Comment