Edit: Sally
Beta: Wendy, Yan
Công viên giải trí Thiên Đường.
Dưới màn đêm, cánh cổng đầy màu sắc sặc sỡ tràn ngập cảm giác cổ tích trên nền đủ loại ánh đèn. Cổng chính nhộn nhịp rộn ràng người ra người vào.
Bên phải là quầy bán vé, bên cạnh có một nhân viên mặc bộ quần áo sặc sỡ đang phân phát bóng bay, một đám trẻ con vây quanh nhân viên, ríu rít đòi bóng bay.
Nếu như bỏ qua khuôn mặt trắng bệch của nhân viên và cơ thể giống như tờ giấy thì đây cũng là một bức tranh khá hài hòa.
Bên cạnh đó còn có người tặng món tráng miệng và đồ trang sức nhỏ… Những nhân viên ăn mặc sặc sỡ nhưng không giống người đang ca hát nhảy múa ở cổng chính, một bầu không khí vui tươi mà quỷ dị tràn ngập mọi ngóc ngách.
Trái ngược với bầu không khí vui vẻ này chính là một nhóm người đứng ở cổng, bọn họ đang vừa cảnh giác vừa căng thẳng quan sát xung quanh.
Ngân Tô lúc này đang ngửa đầu nhìn dòng chữ ‘Công viên giải trí Thiên Đường’. Một lát sau, cô nhìn lướt qua xung quanh và xác định được đội ngũ người chơi.
Có tổng cộng 12 người chơi trong phó bản này.
Lần này là Ngân Tô đợi thời gian nghỉ ngơi kết thúc để trò chơi kéo cô vào phó bản.
Có điều, phó bản này là trước đó cô dùng đồng vàng soát ra…
“Mọi người làm quen một chút nhé.”
Dường như không có người chơi mới trong phó bản này, biểu hiện của người chơi nào cũng rất trầm ổn. Sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh xong, có người lên tiếng gọi mọi người lại.
Ngân Tô nghiêng đầu nhìn người nói chuyện, Ngân Tô cảm thấy cô ấy trông quen quen, hình như… Là một minh tinh, lúc lướt mạng có lướt thấy tin đồn về cô ấy.
“Thương Nghênh Nghênh!” Một cô gái chạy tới, kinh hỷ lên tiếng: “Chị đúng là Thương Nghênh Nghênh!!”
Thương Nghênh Nghênh nhìn cô gái đang kích động trước mặt, mỉm cười gật đầu: “Là tôi.”
“Thật xin lỗi, em, em, em… Em kích động quá, không ngờ em lại có thể gặp được minh tinh ở khoảng cách gần như vậy trong trò chơi aaaaaa… Chờ ra ngoài rồi em nhất định phải kể lại với bạn thân của em, cậu ấy cũng thích chị lắm đó.”
Cũng có người không biết vị minh tinh này: “Cô ấy là ai vậy?”
“Thương Nghênh Nghênh, minh tinh đó, rất hot đó… Không ngờ rằng cô ấy vậy mà cũng tiến vào trò chơi.”
“Minh tinh à, thế thì thảm rồi… Thân phận không phải trực tiếp bị lộ rồi sao?”
Ngay cả khi trò chơi có làm mờ khuôn mặt của Thương Nghênh Nghênh hay sau khi cô ấy rời khỏi đây, những ký ức ấy cũng sẽ trở nên mơ hồ nhưng mọi người chỉ cần lên mạng tìm một cái liền có thể biết được cô ấy trông như thế nào.
“Người ta giàu như vậy, lại thuê không biết bao nhiêu vệ sĩ riêng, cho dù có lộ ra ngoài thì sao. Cô ấy còn biểu hiện vô cùng thoải mái, không hề che giấu, chứng tỏ cô ấy không quá lo lắng về việc bị lộ.”
“Cũng đúng…”
Những người khác không cảm thấy hứng thú quá nhiều với minh tinh.
Trong phó bản, thậm chí đến mạng của mình còn chẳng quan tâm xong, ai còn tâm trạng đâu mà đi quan tâm đến một minh tinh chứ.
Ánh mắt Ngân Tô đảo qua người Thương Nghênh Nghênh và cô gái đang kích động không thôi khi được gặp thần tượng của mình. Tỷ lệ giới tính người chơi vẫn rất công bằng.
Hầu hết mọi người đều duy trì một khoảng cách nhất định, mặc dù đang nói chuyện nhưng đều cảnh giác lẫn nhau.
Nhưng có ba người đứng rất gần. Bọn họ không tham gia thảo luận về Thương Nghênh Nghênh mà chỉ trầm tĩnh im lặng nhìn mọi người.
Ba người này hẳn là tổ đội người chơi.
Ngoài ba người này ra, còn có hai người khác cũng đứng sát cạnh nhau, có lẽ cũng là đồng đội.
Thương Nghênh Nghênh trấn an cô gái đang kích động rồi tiếp tục chủ đề vừa rồi, giọng điệu thoải mái và hài hước: “Tôi là Thương Nghênh Nghênh, có thể có người biết tôi, còn những người chưa biết thì bây giờ có thể làm quen một chút, nghề nghiệp của tôi là minh tinh.”
Cô gái kích động kia nói theo: “Tôi tên là Lương Vân, là học sinh.”
Hai người nói xong, nhất thời không có ai đáp lại.
Ước chừng trôi qua mười giây mới có một người đàn ông mặc đồ ở nhà lên tiếng: “Nếu đã vào cùng một phó bản thì cũng là duyên phận, mọi người làm quen một chút cũng tốt. Tôi tên Trình Lạc, nghề nghiệp thì khỏi nói tới đi, cũng không quan trọng gì.”
Nghề nghiệp là thông tin ở thế giới hiện thực, có người nguyện ý nói ra, có người không muốn nói ra, khi giới thiệu bản thân, không ai ép buộc người khác cả.
Sau đó là tổ ba người nghi là thành lập đội kia: “Tôi tên là Hạ Hiểu Lương, đây là bạn của tôi Văn Kiệt.” Anh ta chỉ vào người chơi nam bên cạnh, rồi lại chỉ vào một người chơi nữ khác: “Thanh Lan.”
Tuy đạo cụ tổ đội rất hiếm nhưng ai cũng là người từng trải qua việc đời nên cũng không quá xa lạ.
Sau khi giới thiệu tổ ba người thì đến tổ hai người chơi kia, một nam một nữ. Nam tên là Diêu Niên, nữ tên là Tông Hi Nguyệt
Tông Hi Nguyệt rụt rè đứng sau Diêu Niên, giọng nói nhỏ nhẹ, cái giọng mềm mại đó cũng không phải là loại âm sắc khiến người ta phản cảm, mà ngược lại còn có một loại trấn an nào đó, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Hai người cũng là tổ đội tiến vào à?”
Diêu Niên gật đầu: “Đúng.”
“Thật đúng là hiếm thấy nha. Trước đây, loại phó bản ít người này gặp được một nhóm người tổ đội đã là nhiều rồi, không ngờ là phó bản này lại có hai tổ đội.” Người đàn ông nói chuyện thở dài, sau đó tự giới thiệu: “Tôi là Hồ Dược Minh, mọi người cứ gọi tôi là lão Hồ là được.”
Dáng người Hồ Dược Minh cao hơn những người khác trong đội ngũ rất nhiều, cao ít nhất cũng phải hai mét, thể lực trông cũng rất tốt.
Người chơi nam bên cạnh Hồ Dược Minh tên là Quách Tân Võ, cậu ta hoàn toàn trái ngược với Hồ Dược Minh, vừa gầy vừa thấp nhưng ngũ quan khá cân đối, chỉ là giữa hai đầu lông mày ẩn chứa mấy phần u ám và sắc bén, không giống người dễ sống.
Người chơi nam đều đã giới thiệu xong, chỉ còn lại một người chơi nữ khác và Ngân Tô.
Người chơi nữ còn lại mặc đồng phục tác chiến rất chuyên nghiệp, Ngân Tô đã từng nhìn thấy loại đồng phục tác chiến này, là người của Cục Điều tra…
“Hải Đường.” Sau khi người chơi nữ ném ra một cái tên thì cũng không nói thêm lời nào nữa.
Hồ Dược Minh ỷ vào dáng người cao đếm lại những người chơi vừa mới giới thiệu: “Còn thiếu một người nữa… Này, bạn kia, cô tên gì vậy?”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Hồ Dược Minh.
Vị trí cách bọn họ xa hơn một chút, một cô gái mặc bộ đồ thể thao đứng đó, rất rõ ràng cô là một người chơi, bắt gặp ánh mắt của mọi người, cô gái mỉm cười: “Xin chào mọi người, tôi là Tiểu Bạch, rất vui khi được gặp mọi người nha ~”
Mọi người: “…”
Tiến vào phó bản có cái gì tốt mà hào hứng dữ vậy…
Có người cau mày: “Cô cách xa chúng tôi như vậy làm gì?”
Mặc dù mọi người vẫn giữ khoảng cách nhưng làm gì có ai đứng xa như cô, không biết còn tưởng là bọn họ tẩy chay cô đấy!
“Duy trì khoảng cách xã giao đó, anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt.” Ngân Tô lý lẽ hùng hồn, sau đó chuyển chủ đề: “Làm sao vậy, anh muốn đứng sát tôi à? Lần đầu gặp mặt, không tốt lắm đâu nha.”
“??”
Đầu óc có ổn không?
Mọi người rõ ràng không muốn trêu chọc vào người chơi bị tâm thần, trực tiếp đổi chủ đề: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Tiến vào công viên giải trí à?”
“Không có NPC hướng dẫn… Nhưng mà tên của phó bản này là ‘Công viên giải trí Thiên đường’ nên nhất định là phải đi vào.”
【Phó bản hiện tại: Công viên giải trí Thiên Đường.】
【Thời hạn sinh tồn: 3 ngày.】
“Tôi vừa nhìn qua, không phát hiện quy tắc nào gần cổng cả.”
“Bên đó có một quầy bán vé, đi qua hỏi chút đi.”
Ngay cổng có cửa soát vé, NPC đi vào đều cần phải soát vé, bọn họ muốn đi vào, hẳn là cũng phải soát vé.
Mọi người đi đến quầy bán vé.
Ngân Tô rơi lại cuối cùng.
Người đi hỏi quầy bán vé chính là Thương Nghênh Nghênh. Cô ấy rất nhanh đã quay trở lại, nói với mọi người: “Phải mua vé, vé người lớn 1.000 xu cấm kỵ.”
“…”
100 xu cấm kỵ trong Cửa hàng bán giá 10.000, thế 1.000 xu cấm kỵ, này là 100.000 điểm tích lũy đó má ơi!!
Trước tiên bỏ qua vấn đề giá cả này, rất nhiều người chơi không hề có xu cấm kỵ nào cả.
Hơn nữa bây giờ dù có điểm tích lũy cũng không mua được.
Thương Nghênh Nghênh nói tiếp: “Nhưng vé trẻ em thì được miễn phí.”
“Vóc dáng chúng ta cao như vậy, nhìn kiểu gì cũng không thầy giống trẻ con mà nhỉ?”
“Cướp của đám NPC đó có được không?” Có người nhìn chằm chằm vào những NPC đứng ở cổng, trong tay bọn họ có vé vào cổng.