Edit: Sally
Beta: Wendy, Yan
“Sao lại ngừng bán vé rồi…”
“Nhất định là vừa rồi cái người tên… Tiểu Bạch kia đã chọc giận NPC, sợ chúng ta bắt chước theo…” Quách Tân Võ cau mày oán giận một câu: “Đây là trực tiếp phá hỏng khả năng lấy vé vào cổng của chúng ta rồi còn đâu, sao cô ta chỉ quan tâm đến bản thân mình mà mặc kệ sự sống chết của mọi người như vậy, quá ích kỉ rồi!”
Quách Tân Võ còn tiện thể kéo thêm những người khác để mọi người có thể hùa theo lời oán giận của cậu ta.
Nhưng không ai tiếp lời cậu ta cả.
Nói lý với người chơi bị điên thì có ích gì chứ?
Quách Tân Võ thấy không có ai để ý tới mình, cũng hậm hực ngậm miệng lại.
“Có vẻ như giải pháp duy nhất lúc này là ‘vé trẻ em’.”
“Tít ——”
Phía trên cổng đột nhiên vang lên một thanh âm có chút máy móc: “Công viên giải trí sắp đóng cửa, du khách nào còn chưa vào công viên xin hãy nắm chắc thời gian.”
Âm thanh này rơi xuống, trên màn hình điện tử bên cổng chính xuất hiện đồng hồ đếm ngược.
【00:09:59】
Mười phút!
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không vào công viên trong mười phút?
Sau khi âm thanh này vang lên, một số nhân viên ở cổng bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi bước vào trong công viên.
Nếu không lấy được vé vào cổng vậy thì chỉ có một cách… Vé trẻ em miễn phí.
“Bóng bay… Những quả bóng bay đó chỉ có trẻ em mới có.” Thương Nghênh Nghênh nhìn những đứa trẻ cầm bóng bay ở phía xa, đang xếp hàng để đi vào công viên.
Trẻ em tiến vào công viên sẽ không cần kiểm tra vé. Thứ nhân viên soát vé nhìn là quả bóng bay.
Thương Nghênh Nghênh nhìn thoáng qua tìm được nhân viên cầm bóng bay đang đi vào công viên, cô ấy lập tức đi tới đó.
Trong tay nhân viên không còn nhiều bóng bay nữa!
Những người khác rõ ràng cũng phát hiện ra số lượng bóng bay không đủ, đồng thời chạy về phía nhân viên đó.
Nhân viên đang chuẩn bị bước vào cổng thì bất ngờ bị một nhóm người bao vây.
NPC không hề tỏ ra hoảng sợ, nở một nụ cười và lịch sự hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho các vị?”
“Có thể cho tôi một quả bóng bay được không?” Thương Nghênh Nghênh chỉ chỉ vào quả bóng bay trong tay cô ta.
NPC nhìn quả bóng bay, một lát sau mới quay đầu lại, cười càng thêm tươi: “Cô có chắc là muốn lấy bóng bay không?”
Nụ cười đó xen lẫn ác ý và mong đợi khiến người ta không rét mà run.
Chắc chắn bóng bay có vấn đề nhưng lúc này muốn tiền vào công viên thì không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy…
Thương Nghênh Nghênh còn chưa kịp lên tiếng, nhóm ba người Hạ Hiểu Lương đã trực tiếp đưa tay ra: “Chúng tôi muốn lấy, ba quả.”
“Này, tổng cộng chỉ có sáu quả, các người đòi tận ba à?” Quách Tân Võ bất mãn phản đối.
“Tôi cũng muốn.” Thương Nghênh Nghênh đưa tay ra theo.
NPC cười ngoác miệng, bất chấp sự phản đối của Quách Tân Võ, phân phát bốn quả bóng bay: “Còn dư hai quả, bạn nhỏ nào muốn nào?”
“Tôi muốn.”
“Tôi.”
“Tôi cũng muốn…”
Tổng cộng cũng chỉ còn lại hai quả bóng bay. NPC dựa theo thứ tự đưa tay ra, phân phát hai quả bóng bay còn lại.
Người cuối cùng nhận được bóng bay chính là Lương Vân và Diêu Niên.
Sau khi phát bóng bay xong, NPC dang rộng tay, tiếc nuối nói: “Không còn nữa rồi, mọi người mau vào công viên đi nhé, không vào được thì phải đợi đến ngày mai đấy.”
NPC quay người đi vào công viên giải trí, Trình Lạc mặc quần áo ở nhà đột nhiên hỏi một câu: “Quả bóng bay này có thể chuyển tặng lại không?”
Đầu NPC quay ngoắt lại 180 độ nói: “Đương nhiên là có thể, trẻ con tranh giành nhau là chuyện rất bình thường nha.”
Có thể tranh đoạt bóng bay!
Người chơi cầm được bóng bay ngay lập tức giữ khoảng cách với những người khác, bước nhanh về phía lối vào.
“Hi Nguyệt, cho em này.” Diêu Niên chủ động đưa bóng bay cho Tông Hi Nguyệt, đẩy cô ta đến cổng trước: “Em vào trước đi, anh sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Chân mày lá liễu của Tông Hi Nguyệt khẽ nhíu lại, muốn nói gì đó nhưng Diêu Niên lại đẩy cô ta thêm một cái, trực tiếp đẩy cô ta vào cổng.
Người chơi khác không vào được công viên, hiển nhiên là không cách nào cướp được.
Quách Tân Võ vẻ mặt âm trầm mắng: “Bọn quỷ ích kỉ này!”
“Bóng bay không nhất định là an toàn.” Việc này cho dù đặt trên người người nào cũng đều sẽ lựa chọn giống như thôi, ai bằng lòng từ bỏ cơ hội sống sót của mình cho một người xa lạ không quen biết chứ? Trình Lạc nói: “Có lẽ là còn có biện pháp khác, đừng phàn nàn nữa… Người tên Hải Đường kia đâu rồi?”
Bên ngoài chỉ còn lại năm người, nhưng lúc này chỉ có bốn người chơi ở đây, còn một người không thấy tung tích đâu.
Ngay vào lúc này, Hải Đường từ bên kia đi ra, bên cạnh cô ấy còn có một NPC đi theo, cô ấy bước đi rất nhanh, NPC phải chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp: “Bảo bối con đi chậm chút thôi…”
Hải Đường đi tới, nhìn bọn họ một cái, nhắc nhở một câu: “Phòng phát thanh, tìm ba mẹ.”
Trong các công viên giải trí, tình huống trẻ em bị lạc khỏi ba mẹ là điều rất thường thấy.
Nếu có minh chứng ‘ba mẹ’ thì đương nhiên chính là một đứa trẻ rồi.
Hải Đường không nhiều lời, nói xong liền đi. NPC chạy bước nhỏ đi theo phía sau: “Bảo bối con có đói bụng không? Có muốn uống chút nước không?”
***
***
Khi Ngân Tô bước vào công viên, nhân viên soát vé đã xé đi một phiếu phụ. Ngân Tô hỏi anh ta khi nào thì sử dụng phiếu phụ còn lại.
Nhân viên soát vé không muốn trả lời cô nhưng sau màn hỏi thăm thân thiết của cô thì cuối cùng, nhân viên soát vé vẫn nói cho cô biết tác dụng của phiếu phụ còn lại.
Một phiếu phụ dùng để tiến vào công viên và một phiếu phụ dùng để rời khỏi.
Sau khi Ngân Tô bước vào, việc đầu tiên chính là giống như tên cướp giật lấy vé của du khách NPC để đối chiếu.
Vé của du khách NPC đều là loại không có mã hóa kia.
Vậy cái có mã hóa rất có thể là dành cho người chơi…
Dù là loại nào, Ngân Tô đều không sợ, cô có hết, đây chính là niềm hạnh phúc khi bắt cá hai tay.
Ngân Tô cũng không vội đi tìm NPC gây chuyện… Không phải, đi dạo công viên mà là lấy thư mời hoa hồng đen ra trước.
【Thư mời hoa hồng đen: Sử dụng thư mời này, có thể mời người chơi mà bạn ghét tiến vào phó bản tử vong. Người được mời không thể từ chối. Vậy nên, bạn ghét người nào? Hãy nhanh mời người đó đi!】
【Phạm vi sử dụng: Giới hạn sử dụng trong phó bản tử vong.】
【Số lần sử dụng: 3】
【Có sử dụng thư mời không? Có/ Không】
【Có.】
【Vui lòng nhập tên thật và số hiệu của người được mời. 】
Ngân Tô: “…”
Không phải là 0681 không biết tên của mình là gì nên không cách nào mời được mình đó chứ?
Ngân Tô nhập Vessier và 0681 vào.
Trang web chuyển qua thanh tiến độ process, Ngân Tô bắt đầu suy nghĩ xem mình nên dùng tư thế nào để chào hỏi tên bất hạnh này…
【Mục tiêu không thể mời, lần này không tốn số lần sử dụng thư mời.】
Một dòng chữ đã tàn nhẫn phá vỡ mộng tưởng của Ngân Tô.
Không chỉ vậy, người ta còn chu đáo liệt kê lý do mời thất bại, còn hẳn hai cái!
【Lý do mời thất bại 1: Khu vực không hợp lệ.】
【Lý do mời thất bại 2: Tương tiên hà thái cấp*.】
*Tương tiên hà thái cấp: trích từ bài thơ Thất bộ thi của Tào Thực. Bạn có thể hiểu đại khái là: Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau nha.
Quả nhiên là vượt quá khu vực thì không thể mời được… Nhưng cái lý do thứ 2 là có ý gì? Điểm chung duy nhất giữa cô và 0681 là cả hai đều là người chơi thử nghiệm nội bộ. Người chơi thử nghiệm nội bộ không thể mời người chơi thử nghiệm nội bộ à?
Trò chơi không cho phép người chơi thử nghiệm nội bộ chém giết lẫn nhau?
Tốt tốt tốt! Thứ đạo cụ rác rưởi!
Ngân Tô chửi rủa nhét thư mời trở lại, tức giận quay đầu nhìn con gấu đã theo dõi cô một lúc lâu, từ chỗ cô đang đứng, nó cứ lén la lén lút tiến về phía cô.
Con gấu to lớn lông xù, cao hơn cô một cái đầu, hẳn là một con gấu nhồi bông, không biết bên trong là người hay quỷ, đôi mắt đen ngòm như xoáy nước đen kịt, nhìn một cái đã khiến da đầu run lên.
Đại Lăng nhất định rất thích bé gấu này…
Ngân Tô đang suy nghĩ thì con gấu lớn đó đã di chuyển đến bên cạnh cô, di chuyển tới liền dùng đôi mắt đen ngòm đó nhìn chằm chằm vào cô… Cực kỳ bất lịch sự!
Ngân Tô bất mãn trừng mắt lại: “Nhìn cái gì?”