Edit: Sally
Beta: Wendy, Yan
Bọn họ thử phá cửa nhưng tiếc là cánh cửa đó rất chắc chắn, trừ phi tìm được chìa khóa, bằng không thì dựa vào vũ lực hay đạo cụ đều không thể mở ra được.
Vốn dĩ muốn tìm được đồ vật gì đó tương tự như bản đồ hoặc là sách hướng dẫn du lịch từ trung tâm du khách trước, như vậy có thể giúp họ hiểu rõ được tình hình nhưng bây giờ đến cửa trung tâm du khách đều không mở được.
Mấy phó bản khác tốt xấu gì cũng còn có một NPC hướng dẫn, nhưng phó bản này thì hay rồi, tự xử toàn bộ hành trình luôn.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Công viên giải trí thì nhất định là chơi hạng mục rồi…”
“Vậy chúng ta đi chơi hạng mục à? Công viên giải trí này có vẻ rất lớn, có biết bao nhiêu hạng mục? Mỗi hạng mục chúng ta đều phải chơi à?”
***
***
Ngân Tô đứng một bên nhìn bọn họ thảo luận xem bây giờ phải làm gì. Có người nhìn cô, cô liền khoe tám chiếc răng trắng bóc ra, cười đến là thân thiện hòa đồng.
“…”
Nhưng mọi người không thấy thân thiện hòa đồng đâu, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh phả vào cổ, khiến người ta ớn lạnh.
Bởi vì không thu được manh mối hữu ích nào, tất cả mọi người đều có chút không nắm rõ được tình hình.
Cuối cùng là Hải Đường đề nghị mọi người trước tiên đừng chơi hạng mục, tách ra đi tìm manh mối hữu ích trước đã.
Hồ Dược Minh và Thương Nghênh Nghênh đồng ý với đề xuất này, tổ ba người Hạ Hiểu Lương kia không đồng ý cũng không phản đối, mọi người tản ra.
Ngân Tô chờ bọn họ đi rồi cũng chọn một hướng rời đi.
Trong công viên giải trí có rất nhiều du khách, người đến người đi. Cô đi ngang qua một số thiết bị giải trí, người bên trong đều chơi hạng mục bình thường, cũng không có nguy hiểm gì xảy ra.
Chẳng qua là những cuộc thảo luận của một vài du khách NPC dọc đường thì không được bình thường như vậy. Cái gì mà ngã thành hai khúc thật là khó coi quá đi mất, tôi không muốn bị ngã như vậy đâu, cái con gấu kia đúng là miệng thối mà, bị nó ăn thịt thật là khó chịu, bọn họ kêu cứu mạng rồi bị cắt thành từng khối. Ha ha ha…
Những cuộc thảo luận như vậy cứ cách một lúc là có thể nghe thấy, nghe có vẻ không hề đứng đắn một chút nào cả.
Ngân Tô đi một mạch qua đó, cũng không gặp lại nhân viên chào hàng giống như gấu đen lớn nữa.
Ngân Tô rất nhanh đã đi tới gần Phiêu lưu trong rừng rậm nhiệt đới. Có không ít hạng mục trò chơi trong rừng, bên trong liên tục truyền ra tiếng thét chói tai.
Khi Ngân Tô đi ngang qua lối vào của một hạng mục, đúng lúc nhìn thấy du khách bước ra từ trong đó, đầu đầy gai… Đúng vậy, chính là gai, cái gai dài như đũa ấy. Một nhóm người trông y chang như mấy con nhím, bọn họ vừa đi ra ngoài vừa nhổ gai, máu chảy lênh láng.
“Quá k*ch th*ch rồi.”
“Các người không nhìn thấy lúc tên kia bị đâm xuyên qua đâu. Ha ha ha, anh ta còn hét lên… Cứu mạng cứu mạng… Hahaha, buồn cười quá đi mất.”
“Tôi đã nói hạng mục này rất k*ch th*ch mà!”
“Hắc hắc, lần sau tôi lại tới nữa.”
Nhóm bọn nhím này phấn khích mà thảo luận, đi ngang qua Ngân Tô, la hét đòi đến hạng mục tiếp theo…
Ngân Tô liếc mắt nhìn vào tên hạng mục ở lối vào —— Mật đạo bụi gai.
Ngân Tô nhanh chóng tìm được lối vào hạng mục Tàu lượn siêu tốc, từ lối vào không nhìn thấy được tình hình bên trong ra sao.
Ở lối vào cũng không thấy được bao nhiêu du khách nhưng âm thanh bên trong rất ồn ào, có vẻ như có khá nhiều người.
Ngược lại là khu nghỉ ngơi bên ngoài, có không ít du khách đang ngồi nói chuyện phiếm.
Ngân Tô đến bắt chuyện với du khách, nhanh trí dùng những câu trích dẫn cô nghe được từ NPC dọc đường để hòa nhập vào nhóm du khách. Nói đến đoạn k*ch th*ch, cô còn giống như vô tình hỏi: “Mọi người đã chơi được mấy hạng mục phải chơi rồi?”
“Tôi chơi được ba trò rồi.”
“Hắc hắc, tôi bốn trò.”
“Tôi chỉ mới chơi hai trò…”
Ngân Tô: “Mọi người đã chơi những hạng mục phải chơi nào rồi thế? Trò nào k*ch th*ch hơn vậy? Tôi chỉ thích kiểu máu me k*ch th*ch thôi, càng nhiều tiếng thét chói tai càng tốt.”
“Vậy thì đương nhiên là Xe điện đụng điên cuồng rồi!”
“Không phải, tôi cảm thấy phải là Xuyên vào thế giới cổ tích mới đúng.”
“Nói nhảm, k*ch th*ch nhất phải là Lốc xoáy bão táp, mấy cái đó của các ngươi cũng chỉ là trò cho bọn con nít thôi, căn bản không đáng nhắc tới…”
“Cái mọi ngươi nói đều là những hạng mục phải chơi à? Tôi đều chưa chơi thử, có k*ch th*ch như mọi ngươi nói không? Chơi ở đâu vậy?”
“Trước tiên cô phải…”
NPC đang nói chuyện đột nhiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt hưng phấn kích động dần dần trở nên lạnh lùng.
Ngân Tô: “…”
Ngân Tô bình tĩnh nhìn vào mắt bọn họ: “Nhìn tôi như vậy làm gì, chỗ này nhiều hạng mục như vậy, mấy người đều chơi hết rồi hay gì? Trò tôi đã chơi chắc gì mấy người đã chơi.”
Mấy NPC đó dường như cảm thấy những gì Ngân Tô nói rất có lý, vẻ âm u lạnh lẽo trên mặt rút đi, lại bắt đầu khí thế ngất trời mà thảo luận.
Ngân Tô đã đổi mấy nhóm người, từ miệng bọn họ có thể kể ra không ít tên hạng mục.
Nhưng liệu đó có phải là hạng mục phải chơi hay không thì bọn họ không trả lời thẳng.
Cho dù cô có hỏi ‘Hạng mục phải chơi’ hay là ‘Hạng mục’ kiểu gì đi nữa thì câu trả lời cũng chẳng khác nhau là mấy, câu hỏi khác nhau nhưng từ miệng của những NPC khác nhau lại có thể nói ra cùng một tên hạng mục, chắc chắn là trả lời bừa.
Cuối cùng vẫn là một đứa trẻ lỡ miệng, nói hạng mục phải chơi thì phải tìm nhân viên thú bông.
Đứa trẻ còn chưa kịp nói xong đã bị NPC bên cạnh bịt miệng lại, không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm vào Ngân Tô, như thể cô mà nói sai một chữ nữa là sẽ nhào tới cắn chết cô vậy.
Manh mối này, lúc ở đài quan sát nhân viên kia cũng đã nói…
Kết hợp với việc vừa bước vừa vào công viên giải trí đã gặp con gấu đen lớn chủ động chào hàng kia… Những hạng mục phải chơi đều nằm trong tay nhân viên, mà bọn họ mời “du khách” chơi hạng mục nào thì hạng mục đó rất có khả năng chính là hạng mục phải chết.
Thế nhưng mà vừa rồi cô cũng đã lượn dạo mấy vòng, ngoại trừ con gấu đen lớn ở cổng thì không thấy bất kỳ nhân viên thú bông nào cả.
Ngân Tô chống nạnh thở dài, chết tiệt, giết sớm quá rồi…
Ngân Tô quyết định đi Tàu lượn siêu tốc trước. Cái hạng mục này gấu đen lớn đã từng mời, coi như là nhất định phải chết… À không, là hạng mục nhất định phải chơi.
Chơi trước một vòng thử coi sao!
Ngân Tô nói liền làm liền, lần nữa quay trở lại Tàu lượn siêu tốc, đi thẳng vào bên trong.
Băng qua một lối đi, bên trong rộng rãi sáng sủa, Ngân Tô nhìn thấy du khách đang xếp hàng và nhân viên đang đón tiếp họ.
Những nhân viên này đều có tạo hình giống với nhân viên soát vé, không giống người sống.
Xếp hàng nhanh chóng đến lượt Ngân Tô, nhân viên cầm một con dấu, vừa rồi Ngân Tô quan sát thấy những NPC đều cầm được vé vào cổng, cô cũng lấy vé vào cổng đưa ra.
Nhân viên lật sang mặt sau, ‘Ba~’ một tiếng đóng dấu Tàu lượn siêu tốc vào chỗ trống.
Nhân viên ra hiệu cô có thể vào rồi.
Ngân Tô lấy ra một cái khác: “Tờ này cũng đóng dấu cho tôi luôn đi.”
Nhân viên cau mày, hé đôi môi đỏ thẫm: “Một người chỉ có thể đóng một con dấu.”
“Ai nói tôi chỉ có một người?” Ngân Tô khó hiểu, hướng vào trong không trung kéo một cái: “Chúng tôi có hai người, anh có bị cận không đấy?”
Nhân viên nhìn về hướng Ngân Tô đang lôi kéo, chỗ đó trống không, làm gì có người nào.
Ánh mắt cổ quái của nhân viên rơi vào người Ngân Tô: “Vị du khách này, xin đừng cố tình gây sự, mời cô lập tức đi vào và đừng làm chậm trễ thời gian vui chơi của những người khác.”
“Đúng vậy, làm cái gì thế? Đi lẹ đi. Tôi đợi không nổi nữa rồi.”
“Đi mau lên, đi mau lên coi!”
“Đừng có đứng ở đấy nữa, làm cái trò gì vậy không biết!!”
Những du khách xếp hàng phía sau Ngân Tô lập tức bắt đầu la hét, bảo Ngân Tô đi nhanh lên.
Ngân Tô xoay người lại, đập một rìu vào đầu du khách đang la hét dữ dội đứng sau lưng cô, nhanh gọn chính xác mà tàn nhẫn.
Du khách ngã xuống tại chỗ, máu tươi chảy đầy đất.
“Còn ai la hét nữa?” Ngân Tô nhìn chằm chằm vào đám du khách phía sau, giống như một tên cường hào ác bá: “Rìu của tôi cũng không có mắt đâu đấy.”
Những du khách ồn ào dường như bị trấn trụ, nhất thời yên tĩnh lại.