Edit: Sally
Beta: Wendy
Ngọn lửa phun vào bên trong máy bay nhỏ, phun lên cả người Ngân Tô. Chiếc áo vest kim loại trên người cô lấp lánh, tạo thành một hàng rào bảo vệ trong suốt xung quanh cô.
Mặc dù ngọn lửa không gây ra bất kỳ tổn hại gì về thể chất cho cô, nhưng cô cảm nhận được nhiệt độ nóng rực ở phía bên phải mình.
Thế nhưng bên trái lại không có.
Thỏ trắng lớn ngồi ở bên đó, chìm trong biển lửa mà không hề bị tổn thương chút nào.
Nếu nhấn nút rồi thì ngọn lửa bùng lên có khả năng không phải là lửa thật, sẽ không gây ra tổn thương, còn nếu không nhấn hoặc nhấn sai thì chính là lửa thật…
Vòng hoa thứ hai đã đến gần trong gang tấc, Ngân Tô nhìn chiếc áo vest trên người mình, đã hơi xám lại rồi, có lẽ còn có thể chống đỡ được thêm một lần nữa.
Nên là lần này cô cũng không nhấn.
Vòng hoa thứ hai có màu xanh lam và phun hơi nước. Hơi nước có tính ăn mòn, áo vest kim loại sau khi xuyên qua vòng hoa trực tiếp biến thành bột phấn, một phần hơi nước lắt nhắt rơi xuống quần áo của cô, trực tiếp bị ăn mòn tạo thành một lỗ thủng.
Toàn thân thỏ trắng lớn chìm trong hơi nước, nhưng lúc này vẫn còn nguyên vẹn như cũ không bị tổn hại gì.
Ngân Tô xác nhận việc nhấn nút là chính xác, sau đó không dùng đạo cụ nữa. Khi băng qua vòng hoa thứ ba, cô bắt đầu nhấn nút.
Sau khi xuyên qua bốn vòng hoa, lúc này máy bay nhỏ đã lên đến tầng thứ ba, nhưng vòng hoa phía trước không còn đơn lẻ nữa mà gộp thành từng nhóm hai cái.
Tốc độ của máy bay nhỏ cũng nhanh hơn, nhất định phải nhấn màu và số lần tương ứng trong thời gian rất ngắn.
Ngân Tô nhìn thấy thỏ trắng lớn đã nắm chặt tay vịn, trên mu bàn tay nhợt nhạt nổi gân xanh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, đó là một loại sợ hãi.
Ngân Tô giơ tay lên nắm lấy mu bàn tay của thỏ trắng lớn, “Đừng sợ bảo bối, nếu em chết tôi sẽ nhớ em lắm đó.”
Thỏ trắng lớn: “…”
…
…
Nhóm vòng hoa thứ năm gồm có màu trắng và màu cam. Hai nhóm vòng hoa rất gần nhau, này là muốn thử thách tốc độ tay của du khách đây mà.
Chút tốc độ này Ngân Tô vẫn có, nhanh chóng nhấn hết các nút.
Nhưng thỏ trắng lớn không biết là nhớ nhầm hay là nhấn sai. Khi máy bay nhỏ bay qua vòng hoa thứ hai, làn sương trắng tràn ngập trong không khí khiến cô ta rơi vào trạng thái khó thở.
Sương trắng giống như một sợi xích vô hình, khóa chặt cổ thỏ trắng lớn, cô ta cào cấu cổ mình, để lại từng đường vệt máu, tròng mắt lồi ra, thậm chí không thể hét lên thành tiếng.
Ngân Tô thương hại nhìn cô ta, vốn tưởng rằng cô ta sẽ chết, ai ngờ khi máy bay nhỏ hoàn toàn xuyên qua làn sương trắng, thỏ trắng lớn đột nhiên có thể bắt đầu hít vào.
“Ồ, thế mà vẫn chưa chết.” Ngân Tô vỗ tay: “Không tệ, không tệ.”
Thỏ trắng lớn sờ vào cái cổ đầy vết máu, hai mắt đỏ ngầu trở nên hung ác, cùng cô đồng quy vu tận là được!
Thỏ trắng lớn còn chưa kịp đồng quy vu tận với Ngân Tô, nhóm vòng hoa tiếp theo đã đến rồi.
Dù nghĩ như vậy, thỏ trắng lớn vẫn chưa muốn chết đến thế, tập trung tinh thần đối mặt với vòng hoa sắp tới, lần này thì cô ta đã nhấn nút đúng rồi, không hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Leo qua tầng thứ sáu, hai nhóm vòng hoa trở thành những vòng hoa di động. Bạn không biết vòng hoa đột nhiên xuất hiện trước mặt mình sẽ có màu sắc gì, tùy thuộc vào những vòng hoa này.
“Aaa——”
Bên trong hàng trăm con bướm đang bay lượn, thỏ trắng lớn phát ra tiếng thét thảm thiết. Những con bướm nhỏ nhắn xinh đẹp lúc này giống như vũ khí sắc bén, từng lượt từng lượt lao vào cô ta, để lại vô số vết thương trên cơ thể cô ta.
Thỏ trắng lớn cố gắng bảo vệ đầu và cổ của mình, ngoài ra không thể làm gì với những con bướm này, chỉ có thể gào thét.
Mà vòng hoa tiếp theo đã chuyển lên phía trước rồi, thỏ trắng lớn vẫn còn bị vướng víu bởi đàn bướm, luống cuống tay chân nhấn nút… màu tím… là nhấn mấy lần thế? Màu tím màu tím… ba… là ba lần!
Mu bàn tay của thỏ trắng lớn bị đàn bướm cào xước tạo thành vô số vết thương, máu tươi chảy ròng ròng. Tay cô ta run rẩy nhấn hai lần, chỉ còn lại một lần cuối cùng.
“Phần phật…”
Hàng chục con bướm bất ngờ lao về phía tay cô ta, ngón tay thỏ trắng lớn run lên, nhấn vào nút bên cạnh nút màu tím.
Sai, sai rồi…
Nhấn sai nút rồi!!
Khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của thỏ trắng lớn dần dần chuyển sang màu xanh, bên tai ‘vù’ một tiếng, cái lạnh đã xua đuổi lũ bướm đó, nhưng đồng thời cũng khiến cô ta gần như đông cứng.
Vô số mảnh băng bay ra khỏi vòng hoa, đâm vào cơ thể cô ta.
“Aaa——”
Tiếng la hét vang lên từ khắp nơi, trộn lẫn thành một mớ âm thanh hỗn độn. Không cách nào biết được có bao nhiêu người đang hét lên cùng một lúc.
Ngoài mấy vòng hoa kiểu di động, số lượng vòng hoa ở các nhóm khác nhau, còn có màu sắc của các vòng hoa, có cái rất giống với màu của mấy cái nút nhưng thật ra là không phải. Dưới tổ hợp của một chuỗi trên, chỉ cần hoảng loạn một chút là sẽ bấm nhầm, mà nếu bấm nhầm sẽ bị các thứ phun ra từ vòng hoa tấn công, bị tấn công thì càng hoảng loạn, lại càng dễ bấm nhầm hơn…
Khi máy bay nhỏ đạt đến điểm cao nhất, tốc độ dần dần chậm lại.
Ngân Tô quay lại liếc nhìn thỏ trắng lớn vẫn còn thở hổn hển, bị hành hạ như vậy mà vẫn chưa tắt thở. Không biết là do những vết thương đó không nguy hiểm đến tính mạng hay là do NPC có sức sống mãnh liệt nữa.
Cả người thỏ trắng lớn trông như được vớt lên từ trong vũng máu. Phần da bị lộ ra bên ngoài không có chỗ nào là còn nguyên vẹn, không ít chỗ tróc da tróc thịt, bị đốt cháy, bị ăn mòn, khiến người ta kinh hãi.
Thỏ trắng lớn bị mù một mắt, dùng con mắt duy nhất còn tốt gắt gao trừng mắt nhìn Ngân Tô, gằn từng chữ khóc ra máu: “Tôi phải giết cô…”
“Ha… vậy cô phải cố gắng lên nha.” Ngân Tô hoàn hảo không tổn hại gì ngồi ở bên cạnh, cười dịu dàng mà ấm áp: “Dù sao thì chuyện càng k*ch th*ch hơn có vẻ sắp đến rồi.”
Máy bay nhỏ lúc này đang lượn vòng quanh đường ray trên tầng cao nhất, ở cuối đường ray là một cột hoa hình trụ đứng ở giữa, trông cực kỳ giống như một cột được tạo thành từ vô số vòng hoa.
Chiếc máy bay nhỏ sẽ trật bánh… và rơi xuống.
Gần như cùng lúc đó, một giọng nói vui vẻ đột nhiên vang lên từ trong máy bay nhỏ: “Ting ting ting ~ Chúc mừng du khách đã hoàn thành nửa chặng đầu của trò chơi và kế tiếp chính là nửa chặng sau của hạng mục nha…”
Đi lên là nửa chặng đầu, đi xuống là nửa chặng sau, không có bệnh.
Giọng nói đó bắt đầu giới thiệu luật chơi nửa chặng sau của trò chơi: “…Mời du khách nhớ kỹ tần suất nhấp nháy đèn của các nút bên cạnh bạn. Nút mà bạn nhấn là dành cho đồng đội bên cạnh bạn. Nếu như nhấn nhầm nút thì đồng đội của bạn sẽ bị trừng phạt đó nha~”
Giọng nói đó đột nhiên to lên: “Tuyệt đối đừng nhấn nhầm nút đó, trừ khi bạn muốn đồng đội của mình chết ——”
Từ “chết” còn được cố tình kéo dài, đặc biệt chói tai.
Ngân Tô từ từ quay đầu lại nhìn thỏ trắng lớn, ôi chao… nhấn nút cho đối phương, nếu nhấn nhầm thì sẽ không có nguy hiểm, người gặp nguy hiểm sẽ là đối phương.
Nhưng mà tương tự, nếu đối phương nhấn nhầm thì người chịu tội chính là mình.
Việc này không chỉ kiểm tra trí nhớ với tốc độ tay mà còn muốn kiểm tra mối quan hệ với ‘đồng đội’.
Giọng nói đó dừng lại hai giây, rồi lại vang lên tiếng vô cùng phấn khích: “Tất nhiên, nếu du khách muốn một mình chơi nửa chặng sau của trò chơi, chúng tôi cũng ủng hộ luôn nha ~ Chỉ cần nhấn nút đen trên tay bạn là có thể trút bỏ gánh nặng. Du khách đi một mình ở nửa chặng sau của hành trình chỉ cần nhớ kỹ tần suất nhấp nháy đèn của chính mình là được rồi nha ~ Nhấp nháy đèn đếm ngược —— 3 phút.”
Ngân Tô và thỏ trắng lớn đồng thời đặt tay lên nút đen. Thỏ trắng lớn gào lên trước: “Nếu cô dám nhấn, tôi sẽ nhấn theo, muốn chết thì chết chung.”
Ngân Tô không hề lo lắng, giọng điệu vẫn như thường: “Cô đoán xem tốc độ của tôi nhanh hơn hay là tốc độ của cô nhanh hơn nào.”
Giọng nói khàn khàn, dữ tợn của thỏ trắng lớn vang lên: “Cô có thể thử xem, cho dù có chết thì tôi cũng kéo theo cô làm đệm lưng!”