Edit: Fang
Beta: Wendy
Khang Mại và Ô Bất Kinh ngồi trong phòng trà, đều ôm điện thoại không ngừng lướt các thể loại bình luận trên mạng.
Ô Bất Kinh mặt ủ mày chau đặt điện thoại xuống: “Toang rồi, đại lão của tôi không còn là duy nhất nữa rồi.”
Khang Mại: “…”
Đại lão nhà cậu chỉ mong mình không phải là duy nhất, như vậy sự chú ý của mọi người sẽ không ở trên người một mình cô, cô sẽ có thể vui vẻ đi làm thêm.
Tuy Khang Mại không hiểu công việc đó có thể kiếm thêm bao nhiêu tiền, nhưng Tô tiểu thư vui vẻ là được.
“Có thêm một người chơi thử nghiệm nội bộ thì sẽ có thêm một người vượt phó bản tử vong, đối với chúng ta mà nói thì đây là chuyện tốt.”
Ngón tay Ô Bất Kinh chọc vào điện thoại: “Nhưng lỡ 0234 thật sự là kẻ điên giống như bọn họ nói thì phải làm sao?”
Khang Mại cảm thấy bộ lọc của Ô Bất Kinh đối với người kia quá dày: “Sao cậu lại cảm thấy đại lão nhà cậu không bị điên nhỉ?”
Ngón tay Ô Bất Kinh khựng lại, sau đó cậu ta khô khan mở miệng: “Ít nhất là đại lão đối xử với con người vẫn rất hòa nhã… Ừm, đúng, cô ấy đối xử với con người rất hòa nhã!”
Khang Mại: “…”
Cậu cứ lừa mình dối người đi.
Cô cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm đối với con người, người và quái vật trong mắt cô đều là thú cưng, điểm khác biệt là một bên là thú cưng mình thích, một bên lại không thích lắm.
Khang Mại: “Thực ra đây là chuyện tốt, cậu xem chính vì một mình cô ấy rất dễ thấy nên mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô ấy. Nhưng bây giờ có thêm một người chơi thử nghiệm nội bộ, nói không chừng những người kia sẽ di dời sự chú ý, nói cách khác, ngay cả cậu cũng an toàn hơn nhiều.”
Ô Bất Kinh bị liên lụy hoàn toàn không nghe thấy Khang Mại nói cái gì, chỉ vào điện thoại, phẫn nộ nói: “Anh xem còn có người nói, có 0234 rồi, để coi 0101 còn giả vờ thần bí giả vờ thanh cao thế nào… Không phải chứ, hắn bị khùng à?”
Có lẽ Khang Mại thấy nhiều rồi, cộng thêm việc Ngân Tô không để tâm, anh ta cũng không quá để ý những bình luận này nữa.
Ô Bất Kinh cầm điện thoại lên, ngón tay bắt đầu bay múa.
“Cậu đối đầu với bọn họ chẳng có ý nghĩa gì cả.” Khang Mại tưởng là cậu ta nhìn thấy bình luận không hay: “Đằng sau là người hay ma còn chưa chắc.”
Ô Bất Kinh vừa đánh chữ vừa trả lời: “À, đâu có đâu, tôi gửi tin nhắn cho đại lão mà.”
“…”
Ô Bất Kinh lạch cạch gõ xong, để điện thoại lên bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình giống như nhìn đồ cúng vậy.
Một phút sau.
Khang Mại hỏi: “Trả lời chưa?”
“Chưa.”
Năm phút sau.
Khang Mại hỏi: “Trả lời chưa?”
“Chưa…”
Nửa tiếng sau.
Khang Mại hỏi: “Bây giờ trả lời chưa?”
“…”
…
…
Một bên khác, Hải Đường vừa ra khỏi phó bản thì đã nhận được tin nhắn của Cục điều tra bảo cô ấy lập tức đến phòng họp.
Hải Đường chậm rãi thở ra một hơi, cuối cùng trên mặt cũng để lộ một nụ cười giống như là rũ bỏ gánh nặng vậy, cô ấy cất điện thoại đi, mở cửa ra ngoài.
Trong phòng họp chỉ có một mình Nghiêm Nguyên Thanh, Hải Đường chào hỏi rồi ngồi xuống đối diện anh ta.
“Chúc mừng cô.” Giọng nói của Nghiêm Nguyên Thanh dịu dàng: “Sống sót trở về.”
Hải Đường cũng cười theo: “Cảm ơn.”
Nghiêm Nguyên Thanh cũng không nói nhảm nữa, bước vào chủ đề chính rất nhanh: “Nhìn thấy thông báo toàn cầu chưa?”
“Đã nhìn thấy trên đường đến đây rồi.” Hải Đường gật đầu: “Muốn hỏi tôi về chuyện liên quan tới 0234?”
“Đúng vậy, kể lại chi tiết chuyện cô ở trong phó bản một lượt đi.”
“Không thành vấn đề.”
Hải Đường bắt đầu kể từ lúc tiến vào phó bản, nhưng thực ra thời gian tiếp xúc của cô ấy và Ngân Tô không nhiều, mỗi lần gặp đều không được bao lâu là lại tách ra.
Nghiêm Nguyên Thanh càng nghe càng nhíu mày, cho đến khi nghe thấy Hải Đường nói cô có một ‘cái búa màu hồng’ thì đầu mày cũng sắp nhíu thành chữ xuyên (川) rồi.
Hải Đường không biết biểu hiện của Nghiêm Nguyên Thanh là sao, nhưng cô ấy không hỏi, tiếp tục kể, kể tới cuối cùng qua ải mới dừng lại.
Nghiêm Nguyên Thanh nhíu mày tới mức có thể kẹp chết mấy con ruồi, Hải Đường không biết chuyện mình kể có vấn đề ở đâu mà khiến người phó đội trưởng trước nay cảm xúc luôn ổn định lại lộ ra biểu cảm thế này.
“Phó đội trưởng, chuyện tôi kể có vấn đề ở đâu sao?”
Nghiêm Nguyên Thanh lắc đầu, hỏi thêm một câu: “Cô đã kết bạn với cô ấy chưa, biệt danh của cô ấy là gì?”
Hải Đường: “Tô – người tốt siêu cấp”.
Thực ra Hải Đường cũng hơi nghi ngờ không biết cô có phải là 0101 không.
Nhưng sau khi ra ngoài, nhìn thấy thông báo toàn cầu không phải 0101 thì cô ấy không nghĩ nhiều nữa.
Nghiêm Nguyên Thanh hít một hơi, thu liễm cảm xúc trên mặt một chút: “Được rồi, tôi đã biết, tình hình về phó bản này cần cô giữ bí mật, viết báo cáo xong thì nộp trực tiếp cho tôi. Không có mệnh lệnh của tôi và anh Giang thì không được nói cho bất kỳ ai. Cho cô nghỉ phép hai ngày để về nhà ở bên người thân, nghỉ ngơi cho tốt, quay về thì đến tổ chinh phục phó bản tử vong điểm danh.”
“Vâng.”
Tuy Hải Đường nghi ngờ trong lòng nhưng cô ấy biết, đây không phải chuyện cô nên hỏi.
Nhưng…
Hải Đường vẫn hỏi một câu: “Phó đội trưởng Nghiêm, 1868 là ai?”
Ngày thường Hải Đường không phụ trách việc tiếp xúc với người chơi, thế nên lạ lẫm với số hiệu này, trong trí nhớ cũng chưa từng nghe thấy ai thảo luận.
Nhưng số hiệu không khác Giang Kỳ mấy, chắc chắn là nhóm người chơi thử nghiệm nội bộ thứ hai.
Mấy người chơi qua ải cùng cô ấy, hình như không có ai giống…
“Chắc hẳn là người chơi tên Tông Hy Nguyệt mà cô kể.” Nghiêm Nguyên Thanh nói: “Có lẽ cô quen thuộc với biệt hiệu của cô ta hơn —— Hoa Thố Ti.”
Đồng tử Hải Đường hơi chấn động, không ngờ là cô ta…
Hoa Thố Ti là một loại thực vật ký sinh, bây giờ rất nhiều người dùng nó để hình dung về con gái hoặc kẻ yếu hay phụ thuộc vào người khác.
Nhưng trước nay hoa thố ti của giới thực vật không dựa vào sự mềm yếu để giành lấy sự bố thí của người khác để sinh tồn mà sẽ ký sinh rồi giết.
Dù sao nó cũng là thực vật sở hữu các biệt danh như ‘sợi tơ ma vương’, ‘dây thừng trí mạng’, ‘quỷ hút máu thực vật’,…
Vật chủ bị nó quấn lấy mới là đáng thương nhất.
Gia Âm với biệt hiệu Hoa Thố Ti kế thừa đặc tính này rất tốt, hơn nữa kĩ năng của cô ta còn có một tiền tố là ‘Hoa thố ti mềm yếu’.
Từ mềm yếu này sẽ giúp cô ta trông vô hại trong mắt của tất cả mọi người, làm giảm sự cảnh giác của người khác, thậm chí còn nảy sinh khao khát muốn bảo vệ cô ta.
Như vậy cô ta sẽ có thể lựa chọn con mồi dễ bị khống chế nhất một cách trắng trợn.
Phàm là người bị cô ta coi là vật chủ, nếu cô ta không chủ động buông tha thì hầu hết là đi đời.
Đây chính là kỹ năng thiên phú của cô ta.
Là kỹ năng tinh thần hùng mạnh.
…
…
Đợi Hải Đường rời khỏi phòng họp, Nghiêm Nguyên Thanh mới nhức đầu mở điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho Giang Kỳ.
【Thanh Điểu Truyền Tin: 0234 là 0101】
【Giang Kỳ: ?】
【Thanh Điểu Truyền Tin: Tuy không biết cô ấy thay đổi số hiệu trên thông báo toàn cầu thế nào nhưng em đã xác nhận rồi.】
【Giang Kỳ: …】
Biệt danh Tô – người tốt siêu cấp không thể bị đăng kí trùng lặp, chỉ có thể là cô.
Cùng lúc vui vẻ và lo lắng hóa thành hư vô, Nghiêm Nguyên Thanh nghĩ tới một vấn đề khác.
【Thanh Điểu Truyền Tin: Nếu Tô tiểu thư có thể thay đổi số hiệu trên thông báo toàn cầu thì cũng có khả năng những người chơi thử nghiệm nội bộ khác đã trực tiếp ngăn chặn thông báo toàn cầu.】
【Thanh Điểu Truyền Tin: Lâu rồi không thấy động tĩnh của 0023. Nếu 0023 đã ngăn chặn thông báo toàn cầu thì sẽ có phó bản tử vong mà chúng ta không biết đang nhanh chóng giáng xuống!】
Lo lắng của Nghiêm Nguyên Thanh không phải là không có lý.
Trước đây bọn họ không biết là có cách có thể thay đổi số hiệu, tất nhiên không liên tưởng tới khả năng thông báo toàn cầu cũng sẽ bị ngăn chặn.
【Giang Kỳ: Cử người giám sát chặt chẽ những nơi khác thường và tình trạng tử vong bất thường.】