Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 775

Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Nếu Lật Nghi Niên chủ động lấy đi thì chắc hẳn Tư Thu Chi Thần sẽ biết một ít nội tình.

Nếu không phải thì có lẽ người lấy cây sáo thần cũng biết một vài tin tức, còn Tư Thu Chi Thần biết người lấy cây sáo thần là ai.

Nhưng bất kể là trường hợp nào thì Tư Thu Chi Thần cũng sẽ không bán rẻ thông tin của khách hàng, thế nên bọn họ không thể lấy được manh mối hữu ích.

Khang Mại cảm thấy trực tiếp đi tìm hội Lê Minh thì sẽ đáng tin hơn.

【Tô – người tốt siêu cấp: Anh biết số hiệu của Lật Nghi Niên không?】

【Km: Không biết, người chơi như Lật Nghi Niên sẽ không dễ dàng để lộ số hiệu.】

Không phải người chơi nào cũng có thực lực giống Giang Kỳ, không phải người chơi nào cũng ngông như Thịnh Thải Y. 

Đa số người chơi đều sẽ giấu kín số hiệu của mình, cho dù là người đầu ấp tay gối hay đồng đội kề vai sát cánh thì tốt nhất cũng đừng nên nói ra.

Không phải không tín nhiệm mà là do một vài kĩ năng có thể tìm kiếm kí ức của người khác.

Tên thật là thân phận trong thế giới hiện thực, số hiệu là thân phận trong trò chơi. Chỉ biết tên mà không có số hiệu thì rất nhiều kĩ năng / đạo cụ sẽ không thể sử dụng. 

Nếu biết được số hiệu thì có thể dùng máy chỉnh sửa số hiệu của cô để xác định xem Lật Nghi Niên đã chết thật hay chưa.

Ngân Tô lại gửi một tin nhắn cho Nghiêm Nguyên Thanh. 

Tiếc rằng Nghiêm Nguyên Thanh cũng không biết. 

【Tô – người tốt siêu cấp: Anh hỏi Lật Tân Nguyệt xem.】

【Thanh Điểu Truyền Tin: Tô tiểu thư cho rằng em ấy biết?】

【Tô – người tốt siêu cấp: Nhỡ đâu.】

Nghiêm Nguyên Thanh không biết Ngân Tô hỏi số hiệu của Lật Nghi Niên để làm gì nhưng anh ta vẫn hỏi giúp Ngân Tô. 

Một lát sau Nghiêm Nguyên Thanh mới trả lời. 

【Thanh Điểu Truyền Tin: Trông phản ứng của em ấy thì chắc hẳn là biết nhưng không nói, tôi nhờ Liễu Liễu nghĩ cách để hỏi rồi.】

【Tô – người tốt siêu cấp: Ừ, hỏi được mẹ của cô nhóc là ai chưa?】

【Thanh Điểu Truyền Tin: Em ấy đã nói ra một cái tên, nhưng không tra được đối tượng nào phù hợp.】

Cơ sở dữ liệu của Cục điều tra cũng không có người này, nếu không phải cái tên này là giả thì tức là đã bị người khác sửa đổi rồi.

【Tô – người tốt siêu cấp: Tên là gì?】

【Thanh Điểu Truyền Tin: Sở Phong Lan.】

Ngân Tô kết thúc cuộc trò chuyện với Nghiêm Nguyên Thanh, ngồi bất động trên sofa, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Tại sao Lật Tân Nguyệt lại có thể nhắm chuẩn vào vị trí của cô?

Ngẫu nhiên? Trùng hợp?

Hay là có lực lượng khác đang lôi kéo cô nhóc.

Ngân Tô cảm thấy mình vẫn phải đi gặp Lật Tân Nguyệt. 

Ngân Tô còn chưa tới gặp Lật Tân Nguyệt, vào buổi tối của một ngày sau đó, Lật Tân Nguyệt lại xuất hiện ở ngoài cửa nhà cô.

Vẫn là Đại Lăng phát hiện đầu tiên, ch** n**c miếng, khóc lóc om sòm, lăn lộn, cào cửa.

Lúc đó Ngân Tô đã định đi ngủ, đang khó hiểu tại sao đang bình thường Đại Lăng lại phát điên thì quái vật tóc bò từ trên trần nhà tới mách lẻo, cô nhóc Lật Tân Nguyệt lại tới rồi.

Ngân Tô xách Lật Tân Nguyệt vào trong nhà, nói một tiếng với Nghiêm Nguyên Thanh để bọn họ đỡ phải đi tìm khắp nơi. 

Sau đó mới nhìn đứa trẻ nhân loại đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa, bất lực và cạn lời: “Sao nhóc lại tới chỗ chị thế?”

Lật Tân Nguyệt đã thay một bộ quần áo xinh đẹp, tóc cũng được tết một cách đẹp đẽ, khuôn mặt hồng hào, có thể thấy cô bé được Cục điều tra chăm sóc rất tốt.

Lật Tân Nguyệt hơi sợ chị gái nhỏ váy đỏ đang lượn qua lượn lại bên cạnh mình, trông nhỏ bé và bơ vơ: “Chỉ là em muốn gặp chị, nên… nên tới đây.”

Ngân Tô chống nạnh: “Tại sao lại muốn gặp chị?”

“Em không biết…” Lật Tân Nguyệt miết ngón tay, nói nhỏ: “Chỉ là cảm thấy ở bên chị khá an toàn.”

Ngân Tô: “???”

Cục điều tra lớn như vậy cũng không mang lại cảm giác an toàn cho nhóc ư?

“Tại sao nhóc lại cảm thấy ở bên chị khá an toàn?”

Lật Tân Nguyệt cau mày nghĩ mãi, cuối cùng cũng chỉ lắc lắc đầu: “Không biết, chỉ là… chỉ là cảm giác. Là nó dẫn em tới đây, nó luôn dẫn em tới những nơi an toàn.”

“Nó?”

“Lực lượng trong cơ thể em.” Hai ngày nay Lật Tân Nguyệt đã học được một vài từ mới ở Cục điều tra: “Là kĩ năng mà các chú với các chị nói.”

“Lực lượng này ở trong cơ thể nhóc từ nhỏ à?”

Lật Tân Nguyệt nghĩ một lát, cái đầu nhỏ gật gật.

“Thế nhóc biết lực lượng này tới từ đâu không?”

Lật Tân Nguyệt chớp mắt, trong giọng nói ngây thơ có sự chắc chắn như một lẽ tự nhiên: “Nó vẫn luôn tồn tại mà.”

Hiển nhiên Lật Tân Nguyệt không rõ nó tới từ đâu, tại sao lại ở trong cơ thể cô bé, cô bé chỉ biết đây là thứ thuộc về cô bé, vẫn luôn ở trong cơ thể cô bé.

Ít nhất là trong kí ức của cô bé là như vậy. 

“Nhóc nói ba mẹ của nhóc đều đã chết, sao họ lại chết?” Ngân Tô hỏi không khéo như Cục điều tra, nghĩ tới cái gì liền trực tiếp hỏi.

Nhắc tới chuyện này, cơ thể Lật Tân Nguyệt lại run nhẹ, cánh môi cũng bị cô bé cắn đến mức mất đi huyết sắc.

Nhưng Lật Tân Nguyệt chưa hề trả lời vấn đề này.

“Không muốn trả lời thì thôi.” Ngân Tô cũng khá đồng cảm, không tiếp tục ép cô bé: “Nhóc biết số hiệu của ba nhóc là gì không?”

Dường như Lật Tân Nguyệt vẫn đang đắm chìm ở vấn đề trước, cho đến khi Ngân Tô hỏi lần thứ hai, cô bé mới gật gật đầu: “Có.”

“Có thể nói cho chị không?”

Lật Tân Nguyệt không trả lời mà đưa ra điều kiện: “Chị có thể để em ở lại đây không?”

“Không thể.” Ngân Tô từ chối một cách tuyệt tình: “Chỗ của chị không thích hợp cho trẻ con ở.”

Lật Tân Nguyệt quay đầu nhìn chị gái nằm bò bên cạnh nhìn chằm chằm cô bé không chớp mắt, chị này không phải trẻ con sao? Tuy trông chị ấy không thân thiện lắm…

Nghĩ tới đây, Lật Tân Nguyệt lại rụt cổ lại.

Đại Lăng bắt gặp ánh mắt của Lật Tân Nguyệt, nhếch miệng cười hi hi, nói: “Em gái, muốn ở lại đây rất đơn giản, chỉ cần em bằng lòng… Hu hu hu!!”

‘Vèo’ một cái Đại Lăng bị kéo ra, cả người bị quái vật tóc treo lên trên trần nhà.

Tóc đột nhiên xuất hiện dọa Lật Tân Nguyệt run rẩy, nhưng cũng chỉ có vậy.

Cô bé không hề la hét, càng không hề khóc lóc khi thấy quái vật tóc.

Chắc là kiểu tuy tôi sợ nhưng tôi không khóc, tôi phải duy trì sự bình tĩnh, tôi phải ráng chống đỡ.

Hơi kì quặc mà cũng hơi buồn cười. 

Rất nhanh Lật Tân Nguyệt đã dời ánh mắt, chắc là cảm thấy mình không nhìn thì sẽ không sợ nữa.

Nếu cô bé không gắt gao túm lấy áo mình thì thoạt nhìn biểu hiện của đứa trẻ này chính là sự bình tĩnh không hợp với độ tuổi.

“Yên tâm, nó không ăn người.” Ngân Tô an ủi qua loa một câu, tiếp tục vấn đề vừa nãy: “Thế nên nhóc có bằng lòng nói số hiệu của ba em cho chị không?”

“Chị… tại sao lại muốn biết thế?”

Ngân Tô nói như một lẽ đương nhiên: “Chị giúp nhóc xem thử ba nhóc còn sống hay không.”

Lật Tân Nguyệt dùng biểu cảm không thể hiểu nổi để nhìn Ngân Tô, nói lại: “Ba của em đã chết rồi.”

Lúc Lật Tân Nguyệt nói câu này, giọng điệu vô cùng chắc chắn. 

Ngân Tô lười tranh luận với trẻ con, gật đầu đồng tình: “Nếu đã chết rồi thì số hiệu cũng không quan trọng, nhóc nói cho chị cũng có sao đâu.”

Lật Tân Nguyệt: “…”

Không biết Lật Tân Nguyệt bị cách nói này dắt mũi hay là cho rằng nói cho chị gái mà mình cảm thấy an toàn quả thực không sao, cuối cùng cô bé cũng nói ra một dãy số.

“10330011.”

Bình Luận (0)
Comment