Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 86

Lưu Thắng Lợi là đồng đội của anh ta nhưng không phải đồng đội của những người này, bọn họ sẽ không có chung suy nghĩ với anh ta.

Hiện giờ bọn họ chỉ hy vọng Lưu Thắng Lợi sẽ không quay lại đây, thậm chí là đừng sống nữa.

Nếu không hòa bình vất vả lắm mới tạo dựng nên được sẽ bị phá vỡ.

Ngân Tô an ủi anh ta: “Suy nghĩ tích cực một chút đi, có lẽ anh ta đã chết rồi thì sao?”

Lương Thiên Dậu: “…”

Khó thế cũng nghĩ ra.

Lương Thiên Dậu cũng không làm loạn, anh ta trầm mặc đưa theo Thượng Duy rời khỏi lớp, có lẽ là đi tìm Lưu Thắng Lợi.

Ngân Tô cảm thấy khả năng Lương Thiên Dậu tìm được Lưu Thắng Lợi không cao. Nhiều ngày như vậy rồi, tuy không có người chơi nào dám thử xem không lên lớp sẽ xảy ra chuyện gì nhưng ai cũng biết giáo viên tuần tra luôn đi lại bên ngoài.

Cô không cho rằng vị giáo viên tuần tra còn mạnh hơn cả chủ nhiệm lớp kia chỉ là một vật trang trí.

Học sinh không chịu đi học, rất có thể sẽ bị giáo viên tuần tra nhằm vào.

Chứ đừng nói đến việc trên người Lưu Thắng Lợi còn gắn cái mác học sinh bị đào thải. Như vậy chẳng khác nào viết ba chữ “Mời tới ăn” lên mặt, mời NPC động thủ cả.

***

***

Quả nhiên Lương Thiên Dậu không tìm được Lưu Thắng Lợi, cũng không có cách nào xác định anh ta đã chết hay chưa khiến khoảng thời gian tiếp theo trở nên vô cùng nặng nề.

Tiết thứ ba buổi chiều, NPC học sinh bị chủ nhiệm lớp gọi đi đã trở lại.

Quả nhiên chỉ còn một người sống sót trong thư viện.

Ai không mặc đồng phục sẽ bị tấn công đầu tiên, nhưng nếu như tất cả đều mặc đồng phục thì sẽ quay trở lại cùng một điểm xuất phát.

Sau khi quái vật thư viện gϊếŧ một người sẽ có một khoảng thời gian an toàn ngắn ngủi.

Khoảng thời gian an toàn này được tính toán dựa theo số lượng người, vừa đủ cho một người chạy trốn.

Ngân Tô hoàn toàn không kiêng kỵ việc đánh nhau trong lớp, ngay lập tức giải quyết vị bạn học vất vả lắm mới trở về được kia ngay tại chỗ.

Mặc dù cô đã giúp bọn họ lọt vào top 10, bọn họ cũng không cần phải lo lắng về thứ hạng trong kỳ thi vào ngày thứ sáu nhưng ánh mắt họ nhìn cô vẫn lộ ra vẻ lo lắng và sợ hãi.

Một kẻ mạnh nhưng luôn thích làm việc theo ý mình còn không có lòng đồng cảm sẽ khiến cho con người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhân lúc chưa vào học, người chơi bắt đầu cố gắng tìm kiếm manh mối về nhân viên y tế và kỳ thi cuối kỳ.

Thôi Na vô cùng may mắn, cô ta là người đầu tiên tìm được nhân viên y tế.

Thế nhưng nhiệm vụ của nhân viên y tế đâu phải thứ dễ hoàn thành, nhưng may là lúc đó Thôi Na đang ở cùng một chỗ với Trần Phong, Trần Phong ngay lập tức bày mưu tính kế, hữu kinh vô hiểm lấy được viên thuốc.

* Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.

Sau khi Thôi Na nuốt viên thuốc, cảm giác nôn nao khó chịu trong người đã biến mất ngay lập tức. Trước đó luôn có cảm giác mọi suy nghĩ trong đầu mình rất mơ hồ, phải mất một lúc lâu mới load được nhưng bây giờ mọi thứ dường như đã trở nên thông suốt, cả người cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

“Trần Phong… Thuốc này nên cho anh uống mới đúng.” Thôi Na cảm nhận được cơ thể mình đang thay đổi, cảm thấy có chút hối hận.

Ô nhiễm khiến cho cơ thể bọn họ bị trì trệ, tư duy chậm chạp, Trần Phong cũng bị ảnh hưởng, nếu như anh ta uống thuốc, chắc chắn sẽ thông minh hơn.

Nói không chừng còn có thể tìm được manh mối nhanh hơn.

“Không sao, anh biết nên đi đâu để tìm nhân viên y tế rồi.” Trần Phong cũng không để ý lắm tới viên thuốc kia, dường như trong lòng đã có dự tính từ trước.

Nghe thấy anh ta nói vậy, những người chơi khác đều quay lại nhìn.

Trần Phong cũng không giấu diếm nữa, giải thích: “Lúc nãy làm nhiệm vụ của nhân viên y tế, tôi phát hiện bên tòa nhà dạy học cũ cũng có một phòng y tế.”

Vẻ mặt Thôi Na mờ mịt, hình như lúc đó cô ta không chú ý tới có phòng y tế gì đó không…

***

Giờ ăn tối.

Tất cả các học sinh đã có mặt tại nhà ăn, người chơi cũng lần lượt chạy tới. Sắc mặt của họ đều đã tốt hơn trước khá nhiều, rõ ràng Trần Phong đã dẫn bọn họ tìm được ‘Thuốc của nhân viên y tế’.

Tống A Manh đang định quay về sau khi ăn xong thì bỗng thấy khí áp xung quanh Trương Chí Văn cực thấp. Cô ấy ngồi xuống đối diện anh ta, có chút lo lắng: “Trương Chí Văn, anh không sao chứ?”

Trương Chí Văn không động đũa, nghe thấy giọng của Tống A Manh thì cũng chỉ lắc đầu.

Tống A Manh thấy trạng thái của anh ta không ổn lắm, biết anh ta đang lo lắng về chuyện sách giáo khoa, trong khoảng thời gian này anh ta cũng không nhàn rỗi, suy nghĩ mọi biện pháp nhưng vẫn chưa thể tìm ra cách lấy được sách giáo khoa.

Tống A Manh hiểu rằng cô ấy không thể nói thẳng ra được, nếu không thì chẳng khác nào xát muối vào vết thương của anh ta.

Cô ấy chỉ có thể hỏi: “Anh uống thuốc chưa?”

Trương Chí Văn phản ứng hơi chậm, nghe thấy Tống A Manh nói vậy, lúc này anh ta mới nhớ tới mình vẫn chưa uống thuốc… Tại sao anh ta lại không uống thuốc?

Đột nhiên Trương Chí Văn không thể nghĩ ra được lý do, hay là do anh ta cứ nghĩ mãi đến chuyện sách giáo khoa?

Trương Chí Văn đổ mồ hôi lạnh, lập tức lấy thuốc ra nuốt thẳng xuống.

Uống thuốc xong, Trương Chí Văn cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn không ít: “Người chơi không mặc đồng phục học sinh, vào lúc ban đêm… Cô nói xem liệu tối nay tôi sẽ gặp chuyện gì?”

“… Nhưng hôm nay không thấy có thông báo hoạt động gì hết, tôi cảm thấy chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Trưa thứ ba Tô Thiện nói cho bọn họ biết buổi tối có Đại hội tuyên truyền học tập, cần mặc đồng phục để tham gia.

Nhưng hôm nay Tô Thiện không thông báo gì…

“Mọi người có thấy Tô Thiện đâu không?” Đúng lúc này, Trần Phong mang theo những người khác ngồi xuống bên cạnh: “Tôi không thấy cô ấy đâu hết.”

“Vừa nãy hình như tôi thấy cô ấy đứng bên đó…” Tống A Manh chỉ chỉ về phía quầy thức ăn, nhưng lúc này đã chẳng còn bóng dáng của cô gái kia nữa.

Trần Phong nhíu mày: “Trưa nay cô ấy chờ ở đây rất lâu, chẳng lẽ nhà ăn có manh mối gì sao?”

“Chắc là không đâu. Trước mắt chưa thấy có quy tắc nào liên quan đến nhà ăn.” Nhà ăn cũng chưa từng xảy ra chuyện gì bất thường, đây là một map an toàn.

“Vậy cô ấy đang làm gì?”

“…”

Ai mà biết được mấy tên điên nghĩ gì.

***

Không tìm thấy Ngân Tô, Trần Phong cũng không hỏi nữa, lập tức chuyển chủ đề.

Tống A Manh rất tò mò không biết Hồng Bằng và Ngân Tô giao dịch gì với nhau, mở miệng dò hỏi: “Hồng tiên sinh, anh và Tô tiểu thư giao dịch gì với nhau vậy, sao cô ấy lại quyết định giúp anh?”

Rõ ràng cô gái kia không có ý định giúp đỡ bất kỳ ai.

Tại sao cô ấy lại đột nhiên giúp đỡ Hồng Bằng?

Hồng Bằng cũng chẳng giấu diếm gì: “Một căn hộ nhỏ.”

“Gì cơ?” Tống A Manh còn tưởng mình nghe nhầm.

“Một căn hộ ở thế giới thật.” Hồng Bằng lặp lại lần nữa, anh ta cười khổ: “Nhưng cô ấy chỉ cứu tôi đúng một lần duy nhất thôi, còn sau này…”

Hồng Bằng không nói nữa, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý, ngày cuồng hoan mới là ngày nguy hiểm nhất, hiện tại cùng lắm cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.

Nhưng dù là đạo cụ trò chơi, điểm tích lũy hay manh mối trò chơi… Tống A Manh đều cảm thấy như vậy là rất bình thường.

Nhưng tại sao cô lại chọn giao dịch một căn hộ thật ngay trong trò chơi chứ!!

Một căn hộ nhỏ có thể khiến cô ra tay cứu giúp…

Tống A Manh nghĩ đến số tiền mình gửi ngân hàng… Coi như xong.

Hồng Bằng tặng một căn hộ nhỏ mới có thể khiến cô ra tay cứu anh ta một lần, còn cô ấy chỉ có chút tiền ít ỏi đó thì có thể làm được gì chứ…

Nhưng Tống A Manh vẫn không hiểu, đối với những người chơi có thực lực thì việc kiếm tiền phải trở nên vô cùng dễ dàng mới đúng.

Mặc dù trò chơi cấm kỵ không có mục quy đổi trực tiếp ra thành tiền nhưng vẫn có thể mở được Cửa hàng ngay trong thế giới thật mà. Tuy không thể mang đạo cụ bên trong phó bản ra ngoài, nhưng dùng điểm tích lũy mua một vài thứ trong cửa hàng thì vẫn có thể sử dụng được trong thế giới thật.

Ví dụ như thuốc trị bệnh, các dược phẩm cường thân kiện thể, mấy thứ đồ làm đẹp khiến người khác trở nên xinh đẹp hơn…

Những thứ này đều là hàng hóa bình thường không có tính công kích… Đúng vậy, mấy thứ này không được coi là đạo cụ mà chúng chỉ là hàng hóa.
Bình Luận (0)
Comment