Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 170

"..."

Cơ thể của Ôn Giản Ngôn cứng đờ ngay khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Hắn đứng tại chỗ, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng khó coi.

Dù rằng đã quen với chuyện nhà dột còn gặp mưa rào, song lần nào cũng như lần nào thì hơi quá đáng rồi đấy!

Đây có khác gì chẳng cho người ta cơ hội thở dốc, cho dù là hắn cũng không chịu được.

Ánh đèn hành lang ảm đạm khiến nó trông chẳng khác gì ảo cảnh. Số 02 cao lớn đứng cách đó không xa, trên người anh ta mặc bộ quần áo bệnh nhân gọn gàng khô ráo khiến anh ta có vẻ lạc quẻ với mọi thứ xung quanh.

Giữa hai người họ là một xác chết đang ngọ nguậy.

"Sinh vật" có khuôn mặt người nằm nghiêng dưới đất, mất đi sự chống đỡ của lớp màng nhầy trong suốt, cơ thể của nó trở nên khô ráo mềm mại, uốn éo cựa quậy trong chất nhầy. Bên trong chất nhầy là vô số tay chân, cơ thể và mặt người trắng bệch chất chồng lên nhau, phát ra những âm thanh khe khẽ vô nghĩa.

Bầu không khí ngột ngạt bao trùm hành lang chật hẹp.

"Tôi đã nghĩ rằng, khi nào tôi mới gặp lại em đây."

Số 02 mỉm cười, đôi mắt nâu sẫm loé lên thần sắc vui mừng, giọng nói mang theo âm điệu độc lạ, được trời ban cho một loại quyến rũ sảng khoái tự nhiên: "Không ngờ lại nhanh như vậy."

"Ơn Trời em đã trốn thoát."

Anh ta tiến lên một bước, cụp mắt nhìn thi thể giống như loài trùng dưới đất, nở một nụ cười như trút gánh nặng: "Nếu không tôi sẽ rất buồn."

Vẻ mặt của số 02 chân thành, dường như thật sự lo lắng cho Ôn Giản Ngôn từ tận đáy lòng.

"..."

Nhạy bén bắt được một vài thông tin trong lời đối phương, ánh mắt Ôn Giản Ngôn lóe sáng. Hắn nhìn chăm chú nhất cử nhất động của số 02, chậm rãi cất tiếng hỏi:

"Vậy nên, thứ này, không phải do anh làm ra?"

Có lẽ bởi vì vừa mới thoát khỏi ảo cảnh nên giọng của hắn vẫn còn khàn khàn, như vừa được đánh bóng bằng giấy nhám, giọng nói ngắt quãng xem lẫn nhịp thở không đều.

"Tôi?"

Số 02 kinh ngạc nhướng mày: "Đương nhiên không phải, sao em lại nghĩ như vậy."

Sống lưng Ôn Giản Ngôn vẫn còn căng cứng, không đáp lại câu hỏi của số 02.

"Được rồi, có lẽ trong đó có vài tác phẩm của tôi. Nhưng hãy tin tôi, phần lớn mọi chuyện không do tôi làm."

Số 02 bật cười, giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, tỏ vẻ mình không liên quan đến chuyện này.

"...?"

Ôn Giản Ngôn sửng sốt, nhất thời có chút không kịp phản ứng.

Số 02 lại cúi đầu, chậm rãi khuấy động lớp màng nhầy mỏng manh bằng mũi giày của mình.

"Nếu để tên 04 kia nhìn thấy sinh vật kiểu này, e rằng ba ngày hắn sẽ không nuốt nổi cơm... Thật đáng thương."

Tuy rằng ngoài miệng anh ta nói lời thương hại, thế nhưng nụ cười bên môi lại ngày càng tươi, như thể vô cùng mong chờ thấy cảnh tượng ấy.

"Phần lớn mọi chuyện không do anh làm là sao?"

Ôn Giản Ngôn truy hỏi.

"Là theo nghĩa đen." Số 02 nghiêng đầu, đôi mắt giống hệt như sô cô la tan chảy dưới ánh sáng nhạt, mang theo một chút ngây thơ trong đó.

"Nói đến đây thì, hình như bạn em tỉnh rồi."

Dứt lời, số 02 hất cằm về phía đống xác nằm ngang dọc giữa bọn họ.

Âm thanh nhớp nháp tinh tế trở nên rõ ràng hơn trước, Ôn Giản Ngôn giật mình nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Mặc dù ánh sáng hơi yếu nhưng hắn ngay lập tức nhận ra đồng đội của mình. Tóc Vàng, Tô Thành và ba người Luce nằm giữa đống xác ngổn ngang.

Hiển nhiên bọn họ cũng bị "nó" nuốt vào bụng và rơi vào ảo cảnh.

So với trước đây, thể tích chất nhầy đã giảm đi một nửa. Mất lớp màng nhầy bao bọc bên ngoài, dịch nhầy đang nhanh chóng bốc hơi khô cạn.

Từ lúc Ôn Giản Ngôn thoát khỏi bụng nó đến giờ mới chỉ vài phút, ấy vậy quần áo trên người đã khô một nửa.

Có lẽ bởi vậy nên một số streamer cũng đang dần thoát khỏi sự khống chế của ảo giác.

"Ưm..."

Hai mắt Tô Thành nhắm nghiền, trong miệng bật ra những tiếng rên rỉ đau đớn, mí mắt giật giật, dường như đang cố gắng thoát khỏi cơn ác mộng.

Đột nhiên, một tiếng thét to phát ra từ trong cổ họng Tóc Vàng.

"A a a a a a a!!!"

Tiếng gào bén nhọn đột nhiên chém ngang không gian im ắng, ngay cả Ôn Giản Ngôn cũng bị dọa giật mình.

Không biết nhìn thấy cái gì, Tóc Vàng vừa gào thảm thiết vừa vung tay loạn xạ, Tô Thành cách gã gần nhất bị đập vài cái, chau mày mở mắt.

Tô Thành ngơ ngác nhìn quanh một vòng, sau khi nhận ra mình đang ở đâu, sắc mặt anh ta dần dần trở nên khó coi, cổ họng khô khốc thốt ra một câu chửi thề:

"Đệt..."

"..."

Tuy rằng Tô Thành đã tỉnh lại nhưng Ôn Giản Ngôn vẫn không nhúc nhích.

Cơ thể của hắn hơi căng lên theo phản xạ, ánh mắt thăm dò nhìn số 02 cách đó không xa.

Đối phương dường như vô tình bước ngang qua đây, nãy giờ vẫn đứng nguyên tại chỗ, tư thế thả lỏng, có chút hứng thú nhìn sang động tĩnh bên này.

Sau khi nhận ra tên kia tạm thời chưa có ý định ra tay, thậm chí còn mang theo chút dung túng, Ôn Giản Ngôn rời mắt nhìn sang chỗ khác. Hắn bước nhanh qua, xách Tóc Vàng đang nhắm mắt kêu gào trên người Tô Thành lên.

Cuối cùng cái tên nặng trịch đang điên cuồng công kích trên người cũng bị kéo đi, Tô Thành vẫn chưa tỉnh hồn thở hổn hển:

"Cảm ơn..."

Anh ta mượn lực kéo của Ôn Giản Ngôn đứng dậy, sau đó loạng choạng trốn xa đám dịch nhầy và thi thể, vội vàng rời mắt khỏi khung cảnh ghê tởm giống như địa ngục trước mặt, trên mặt lộ ra biểu cảm dữ tợn muốn nôn khan.

Ôn Giản Ngôn cúi người, chẳng thèm khách khí tát mạnh lên hai má Tóc Vàng:

"Này."

"Này! Tỉnh dậy!"

Hắn không tính toán giảm lực, vậy nên chẳng mấy chốc mà mặt của Tóc Vàng xuất hiện vết đỏ.

Tóc Vàng chớp chớp hàng mi, mờ mịt mở mắt.

Ánh mắt của gã vô hồn, nét mặt dừng lại ở ngay biểu cảm hoảng sợ cực cùng, dường như còn chưa hoàn toàn thoát khỏi ảo giác, thoạt nhìn giống như chim sợ cành cong, thỉnh thoảng cổ họng lại phát ra tiếng gào thảm thiết đứt quãng.

Ôn Giản Ngôn cũng là người thoát khỏi ảo cảnh, vậy nên hắn hiểu rất rõ hiện trạng của Tóc Vàng.

Ảo cảnh kia không phải thứ xây dựng có chủ đích, trái lại, chúng hoàn toàn dựa trên những ý tưởng và dự đoán trong đầu của họ. Nếu Ôn Giản Ngôn không sớm nhận ra bản chất của nó thì e rằng ảo cảnh sẽ ngày càng phát triển theo hướng tồi tệ. Và trong trường hợp đó, không ai có thể kiểm soát dự đoán rủi ro của mình.

Hơn nữa Tóc Vàng còn là kẻ nhát gan và yếu bóng vía nhất trong số họ, chỉ e ảo cảnh gã gặp là kinh khủng nhất.

Ôn Giản Ngôn kéo Tóc Vàng ra: "Anh tỉnh lại đi."

Hắn nhìn Tô Thành: "Cùng tôi kéo mấy người khác ra ngoài."

Mặc dù sắc mặt Tô Thành tái mét, thế nhưng anh ta vẫn cố gắng gật đầu, lảo đảo đi qua giúp Ôn Giản Ngôn lôi ba người Luce từ trong đống thi thể ra ngoài, kéo họ đến nơi khô ráo.

Ba người Luce bên cạnh chậm rãi tỉnh lại.

Ngay khi ảo cảnh tan biến, biểu cảm sợ hãi trên mặt từng người cũng dần biến mất, biến thành vẻ mặt sững sờ không biết mình đang ở đâu.

Thấy tất cả mọi người đã tỉnh lại, Ôn Giản Ngôn mau chóng tóm tắt mọi chuyện xảy ra cùng suy đoán của mình.

"Ý của cậu là... từ lúc thang máy đi xuống chúng ta đã rơi vào ảo cảnh?"

Luce ấn trán, đầu đau như muốn vỡ ra, khó nhọc hỏi.

"Vậy... Vậy tại sao chúng ta lại... chui vào trong bụng thứ đó?" Tóc Vàng tái mặt, biểu cảm hơi vặn vẹo, lắp bắp hỏi.

"Bởi vì nó rất cô đơn."

Giọng nói có chút kỳ lạ của người đàn ông cách đó không xa vang lên.

"!"

Mọi người sửng sốt quay đầu nhìn về phía giọng nói.

Số 02 mặc quần áo bệnh nhân đứng gần đó, thản nhiên dõi mắt nhìn bọn họ.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Mỗi streamer đều theo bản năng lùi về phía sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc cách đó không xa... Bọn họ nhớ rõ người này đã từng xuất hiện ở tầng hai dưới lòng đất, là bệnh nhân số 02 được bảo vệ dẫn về. Nếu như đám "sâu" dưới đất vô cùng nguy hiểm, vậy thì trình độ nguy hiểm của người này chỉ có hơn chứ không kém.

"Nó cần nhiều người đồng hành cùng nó."

Số 02 mỉm cười tiến tới, mũi chân dẫm lên lớp màng nhầy phát ra âm thanh nhớp nháp.

"Nó chỉ cảm thấy an toàn khi nuốt con người vào bụng."

"Đáng thương lắm phải không?"

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"A... Tôi nhớ là số 02 từng nói, trong này chỉ có một chút bút tích của hắn, đừng bảo là nó nhé?"

"Đờ mờ, có thể lắm chứ!"

"Nhưng tôi nhớ rằng hắn là một kẻ rất giỏi đào bới dục vọng cũng như khuyết điểm con người ở trong thế giới tinh thần của hắn. Tóm lại hắn chính là kẻ tấn công tinh thần, vậy nên có thể thấy được mối quan hệ giữa hắn và hộ lý là tốt nhất. So với 01 chỉ biết tấn công cuồng loạn thì 04 giống như một kẻ thao túng hơn."

"Nói cách khác, tuy rằng hắn không phải người tạo ra lũ sâu, nhưng chuyện lũ sâu ăn người là bởi vì hắn xúi giục?"

"Tôi cảm thấy là như vậy...!"

"Nhưng tôi vẫn thấy rất sốc. Ấy thế mà hắn có thể sử dụng năng lực của mình trong thế giới thực, còn những kẻ khác thì sao? Bọn họ không thể, đúng chứ?"

Ôn Giản Ngôn cảnh giác nhìn đối phương, mặt không biến sắc gật đầu trả lời:

"Đúng thế."

"Không cần cảnh giác như vậy." Số 02 mỉm cười.

Khuôn mặt tươi cười của anh toát vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, kết hợp với nước da nâu và mái tóc xoăn mềm mại, rất dễ tạo cho người ta cảm giác anh ta như đang toả nắng: "Yên tâm, tôi không giống mấy kẻ khác, tôi không nguy hiểm vậy đâu."

Ôn Giản Ngôn: ".."

Quỷ mới tin mi.

"Chí ít bây giờ là vậy." Nụ cười của số 02 tươi hơn, con ngươi đen láy nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chằm. Giọng của anh ta ôn hoà, thay vì như đang thương lượng thì càng giống làm nũng hơn: "Do đó, quãng đường tiếp theo em có muốn dẫn tôi theo cùng không? Tôi hữu dụng lắm."

...

Mấy người đứng chụm vào nhau, giữ một khoảng cách không xa không gần với số 02.

Đối phương vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, tựa hồ cũng không ngại nhóm người đang thảo luận riêng phía xa, vẻ mặt nhàn nhã tự tại.

"Đùa nhau chắc? Chuyện này là thế nào?"

Tóc Vàng hoảng hốt đè thấp tông giọng, nói bằng giọng điệu gần như khó tin: "Một bệnh nhân nguy hiểm cao muốn hành động cùng chúng ta? Vì sao chứ?"

Thành thật mà nói, không ai nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này...

Mọi thứ đến quá bất ngờ, gần như rất khó để phản ứng kịp.

Đầu tiên, đối phương thực sự vô cùng nguy hiểm. Dựa theo kinh nghiệm trước đây ở tầng hầm hai, có thể đánh giá rõ ràng mức độ nguy hiểm của anh ta không thua kém gì kẻ khác. Càng tệ hơn là, bọn họ không biết mục đích gia nhập của số 02 là gì, tuy nhìn anh ta có vẻ thân thiện, song điều này lại càng khiến họ nảy sinh cảnh giác.

Dẫn anh ta vào đội thì chẳng khác gì tự chôn bom cho mình.

Dữ lang đồng hành, dữ hổ mưu bì[1].

Luce nhìn Ôn Giản Ngôn: "Cậu nghĩ thế nào?"

Ôn Giản Ngôn: "..."

Tôi nghĩ gì sao?

Tôi có thể nghĩ gì chứ? Tôi chỉ muốn tránh đám bệnh nhân tâm thần này càng xa càng tốt thôi!

Nhưng...

Hắn hít sâu một hơi, căng da đầu nói: "Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải đồng ý yêu cầu của hắn."

Lộ trình tiếp theo đầy rẫy nguy hiểm. Mặc dù Ôn Giản Ngôn không trông mong số 02 có thể giúp ích được gì, nhưng mà hiện tại bọn họ không gánh nổi hậu quả kết thù cùng anh ta ở đây.

Lỡ như từ chối khiến số 02 nảy sinh thù địch, sát khí gia tăng theo cấp số cộng, lại thêm mấy mặt thụ địch thì khả năng cao là bọn họ không thể sống sót rời khỏi tầng hầm.

"Tuy nhiên sau khi rời khỏi tầng hầm, chúng ta nhất định phải thoát khỏi hắn càng nhanh càng tốt."

Ôn Giản Ngôn ngước mắt liếc nhanh qua số 02 đang đứng gần đó, giọng nói càng ngày càng nhỏ và nhẹ, chỉ có mấy người đứng gần hắn mới có thể nghe thấy nội dung.

"Hơn nữa nhất định phải là trước lúc tiếng chuông vang lên."

"..."

Mọi người nhìn nhau rồi thở dài.

Mặc dù bọn họ không muốn chấp nhận điều ấy, nhưng phải nói rằng có lẽ đây là lựa chọn duy nhất của họ lúc này.

Trong tình huống hiện nay, "thiện chí" đến từ bệnh nhân có độ nguy hiểm cao vẫn tốt hơn nhiều so với thù địch, ngay cả khi họ không biết sự thiện chí này từ đâu đến.

Vậy nên vấn đề đã được giải quyết.

Không hiểu vì sao trong nhóm sáu người lại có thêm một bệnh nhân có nguy hiểm cao.

Hành lang tối tăm im ắng, lặng lẽ kéo dài đến tận phương xa.

Sau lưng mỗi người như bị mọc gai, thế nhưng thủ phạm gây ra điều này dường như không cảm giác được. Anh ta thoải mái đi theo đội ngũ, nếu không phải trên người đang khoác bộ đồng phục bệnh nhân vô cùng nổi bật thì trông anh ta chẳng khác gì đội viên ban đầu trong hàng ngũ cả, rất có ý tứ đảo khách thành chủ.

Ôn Giản Ngôn cầm đèn pin đi đầu.

Hắn cố tình phớt lờ ánh mắt nhìn vào lưng mình của đối phương, cẩn thận đi về phía trước.

Hành lang đen xì, bóng đèn trên cao dường như đã bị phá huỷ từ lâu, chỉ còn một vài ngọn đèn thoát hiểm vẫn còn thắp sáng, le lói ở các góc tường, miễn cưỡng chiếu sáng con đường phía trước.

Cửa sắt đóng chặt, chòi bảo vệ trống không.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Hắn đi tới trước chòi bảo vệ, dõi mắt nhìn vào bên trong qua tấm kính mờ. Bên trong tối đen như mực, đèn pin không thể chiếu sáng vào trong, không hiểu vì sao mang cho người ta cảm giác yên bình quái dị.

Bên trong cửa sổ khép hờ, có thể nhìn thấy một hàng nút ở phía trước bàn, bề mặt nhẵn của từng chiếc nút phản chiếu ánh sáng mờ nhạt.

Ôn Giản Ngôn nhận ra, có lẽ đây chính là nút mở cửa.

Nhưng mọi chuyện đơn giản vậy sao?

Ôn Giản Ngôn không nghĩ vậy.

Xuất phát từ sự cẩn thận, hắn trầm ngầm một hồi, sau đó đổi một đạo cụ có thể kéo dài, cẩn thận duỗi đầu nhọn về phía trước, tìm được nút bấm rồi ấn mạnh xuống.

Chỉ nghe một tiếng "tích" quen thuộc, cánh cửa bằng sắt trước mặt mở ra.

Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Hắn rút đạo cụ ra ngoài, nhưng vừa mới rút được một nửa thì một bàn tay rất to bỗng thò ra khỏi bóng tối, nắm chặt lấy đầu cây gậy.

"Rắc!"

Cây gậy bị gãy.

"!"

Quả nhiên!

Ôn Giản Ngôn đã dự liệu được điều này. Hắn buông tay theo phản xạ có điều kiện rồi lùi phắt về phía sau!

Một tay, hai tay, ba tay, bốn tay...

Vô số bàn tay thò ra từ trong bóng tối, chúng nó không có thân thể, không có phần đầu mà chỉ có những ngón tay trắng bệch. Giống như từng con rắn một tham lam trườn về phía họ!

"Đi thôi."

Ôn Giản Ngôn buông cây gậy, cất bước nhanh về phía cửa. Vài người theo hắn lao nhanh về phía trước, cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi của đám tay và tìm ra kẽ hở sinh tồn.

Mọi người đều chạy như bay, chỉ có số 02 đi sau không hề tránh né, để mặc cho những bàn tay túm lấy cánh tay và cơ thể mình, kéo mình vào trong bóng tối.

Giây tiếp theo, mọi thứ im lặng.

Những bàn tay kia không đuổi theo bọn họ nữa mà rút lui toàn bộ về trong bóng tối, chỉ còn hành lang trống trải cũng sự tĩnh mịch, lẳng lặng kéo dài về phía xa xa.

"..."

Mấy người trong đội quay sang nhìn nhau, khuôn mặt lộ rõ sự hoảng sợ và ngơ ngác.

"Vừa khéo," Luce bước nhanh tới, nói với Ôn Giản Ngôn: "Chúng ta có thể chớp lấy cơ hội để thoát khỏi hắn, chi bằng tiếp theo nên nhanh chóng tiến về phía trước..."

"..."

Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm hướng số 02 bị kéo đi, yên lặng lắc đầu: "Không được."

"Tại sao?" Luce sửng sốt.

Ôn Giản Ngôn không trả lời.

Tất nhiên là vì, hắn không cảm thấy kẻ kia sẽ bỏ qua cho bọn họ.

Thân là bệnh nhân nguy hiểm cao, số 02 không thể chết dễ dàng như vậy, quan trọng hơn là, Ôn Giản Ngôn cảm thấy anh ta sẽ không để mình bị bắt mà không có chuẩn bị trước. Đặc biệt những lời anh ta từng nói...

"Có lẽ trong đó có vài tác phẩm của tôi. Nhưng hãy tin tôi, phần lớn mọi chuyện không do tôi làm."

Không cần biết trong lời này có mấy phần thật giả thì đáy lòng Ôn Giản Ngôn luôn có một loại linh tính mách bảo, rằng chắc chắn tên kia sẽ không để bản thân bị bắt.

Vì bất cứ lý do gì, bọn họ không thể rời đi lúc này.

Điều quan trọng hơn, rất có khả năng "cơ hội" là do đối phương chủ động đưa tới, hay nói cách khác, hành vi "vứt bỏ" rất có thể là cái bẫy của đối phương.

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn đồng đội: "Mọi người đứng đó chờ tôi một chút."

Hắn đánh mắt sang chỗ khác, cẩn thận bước tới gần phòng bảo vệ.

Ánh sáng yếu ớt từ đèn pin không thể xua tan bóng đen trong không gian hẹp, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng một chút đường đi, nhìn xa hơn nữa thì đó là nơi ngay cả ánh sáng cũng không thể chiếu tới được.

Không thể tìm thấy những ngón tay kia, và cũng không thể tìm thấy bóng dáng của số 02.

Ôn Giản Ngôn khẽ chau mày.

Chẳng lẽ là hắn đoán sai? Không đâu...

Tuy nhiên hắn còn chưa kịp làm gì thì bất thình lình, vô số bàn tay trắng bệch lại vươn ra từ bóng tối! Những bàn tay đó nắm chặt tay, chân và cơ thể Ôn Giản Ngôn, dùng thứ sức mạnh không thể kháng cự kéo hắn vào trong!

Bóng tối dày đặc bủa vây.

Ôn Giản Ngôn nghe thấy tiếng hét giật mình của Tô Thành, nhưng hắn còn chưa kịp nghe rõ đối phương hét gì thì đã bị bóng tối nuốt chửng.

Cổ tay, cánh tay, cơ thể, bắp chân bị vô số bàn tay lạnh lẽo trắng bệch cố định, hơn nữa vẫn luôn kéo hắn về phía bóng tối tựa như đầm lầy.

Không gian xung quanh đen kịt, sương mù đại biểu cho sự vô định và nguy hiểm bao trùm toàn bộ cơ thể Ôn Giản Ngôn, giống như rơi xuống một nơi không có điểm dừng, mang cho người ta cảm giác khó chịu và mất trọng lượng.

Tuy nhiên sau một hồi hoảng loạn, Ôn Giản Ngôn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Anh chơi đủ chưa?"

Hắn không cựa quậy, ôn hoà hỏi.

"..."

Bên tai yên ắng.

Trái tim sâu trong lồng ngực đập loạn xạ nhưng nhịp thở của chàng trai vẫn đều đặn nhịp nhàng, dường như không hề bị doạ sợ hãi, cảm xúc cũng không sinh ra chút dao động nào.

"A..."

Một giọng nói quen thuộc mang theo âm điệu kỳ lạ vang từ sau lưng, kèm theo một nụ cười nhẹ: "Tiếc ghê, bị em phát hiện mất rồi."

Một thứ gì đó nặng nề đặt lên vai.

Nhọn, giống như chiếc cằm.

Đầu Ôn Giản Ngôn không thể nhúc nhích, song hắn có thể cảm nhận sức nặng của đầu đối phương cùng sự ngứa ngáy của hơi thở phả vào mặt: "Tôi nghe thấy các em nói chuyện."

Hình như anh ta nghiêng đầu, bởi vì Ôn Giản Ngôn cảm thấy hơi thở của đối phương phả thẳng vào vành tai.

Hắn kìm nén cơn kích động muốn lùi lại, vẫn không nói lời nào.

"Sao vậy, tin tưởng tôi không trúng chiêu vậy sao?" Giọng số 02 kèm theo ý cười, không thể nghe rõ biến hoá bên trong.

Ôn Giản Ngôn: "..."

Điều tôi tin là trình độ khó chơi của bệnh nhân nguy hiểm cao.

Quan trọng hơn nữa, hắn còn chưa rõ vì sao tên này nhất quyết phải gia nhập đội ngũ của mình.

"Đó là thứ yếu." Hắn đáp tỉnh rụi: "Điều quan trọng nhất, đồng đội tạm thời cũng là đồng đội, anh không nghĩ thế à?"

"Tất nhiên." Số 02 nở nụ cười khó hiểu, gật đầu trả lời.

Anh ta buông tay ra.

Một giây sau, toàn bộ bóng tối che chắn trước mặt đều biến mất, Ôn Giản Ngôn nhận ra lúc này mình đang đứng trong phòng bảo vệ, trong khi đồng đội của hắn đều đang vây quanh bên ngoài với vẻ nghi ngờ không thôi, trên mặt đầy ắp sự lo lắng.

Số 02 đứng ở phía sau cách hắn không xa. Thân hình đối phương cao lớn chẳng thua kém gì 01, giữa không gian chật hẹp bị lấp đầy, anh ta mang theo cảm giác mãnh liệt không thể bỏ qua.

Ôn Giản Ngôn chậm rãi hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

"Cậu không sao..."

Tô Thành vui mừng, nhưng anh ta còn chưa kịp dứt lời thì giọng nói bỗng kẹt cứng trong cổ họng.

Bởi vì anh ta thấy số 02 theo ngay sau Ôn Giản Ngôn.

Và cùng bọn họ ra ngoài còn có vô số bàn tay trắng bệch.

"!!"

Sắc mặt mọi người thay đổi, nhanh chóng lùi phắt về sau. Tuy nhiên khiến người ta ngạc nhiên là, hình như đám tay không có ý định nhào tới, ngược lại, chúng nằm dưới đất, ngon tay gõ lạch cạch xuống nền nhà, nhanh chóng di chuyển một sinh vật độc lập có trí tuệ. Bọn chúng giống như đàn nhện, từng con nối đuôi nhau xếp thành từng hàng dày đặc dưới đất, lao nhanh về trước.

Sự tương phản giữa hai màu đen và trắng quá mãnh liệt, cảnh tượng quái dị khiến da đầu ngứa râm ran.

"Chúng nó đang đi dò đường."

Số 02 lười biếng nói.

Mấy người giật mình quay qua nhìn.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, người đàn ông sở hữu làn da bánh mật nở nụ một cười vô tội: "Tôi đã nói rồi, mình rất hữu dụng."
Bình Luận (0)
Comment