Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 232

Đám dị nhân Ôn Nhạc huyện đúng là có một người sở hữu năng lực dị hóa cướp đoạt năng lực của dị nhân khác, nhưng đây không phải mấu chốt. Quan trọng là khi tin tức này được chứng thật, dị nhân ùa vào Ôn Nhạc huyện nhiều vô số kể, mấy dị nhân Ôn Nhạc huyện làm sao khống chế?

Còn nếu chứng thực tin tức là giả thì có ai ngu ngốc vào Ôn Nhạc huyện không?

Nhìn từ mặt nào những suy đoán này đều không có căn cứ lý trí gì.

Nam nhân hơn ba mươi tuổi cũng rất do dự:

- Có khi nào là ai chơi ác, cố ý tung tích trêu người?

Nam nhân hơn ba mươi tuổi nói xong chính gã cũng không tin tưởng, ai rảnh rỗi quá vậy?

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi nhìn hai nam nhân một trước một sau nhíu mày.

- Ta cảm thấy tin tức này có tám mươi phần trăm là thật.

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi ngẫm nghĩ, nói:

- Các người hãy suy nghĩ thật kỹ, tại sao dị nhân Ôn Nhạc huyện giữ chặt Ôn Nhạc huyện, thậm chí vì điều không tiếc liều chết đấu lại nhiều cao thủ của tổ chức chúng ta?

Hai nam nhân sửng sốt:

- Tại sao?

Bất giác tư duy của hai nam nhân bị nữ nhân kia dẫn dắt.

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi nói:

- Bởi vì tin tức này rất có thể là thật.

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi càng nói suy nghĩ càng rõ ràng hơn:

- Ôn Nhạc huyện thật sự có bảo bối cho dị nhân nhanh chóng dị hóa, nếu không thì những dị nhân Ôn Nhạc huyện liều chết bảo vệ cái gì? Có lẽ chuyện bọn họ giết đám tham quan ô lại, thế lực ác chỉ để khuấy đục dòng nước, khiến người ngoài khó nhìn thấu tình huống thật sự trong Ôn Nhạc huyện.

Nói đến đây nữ nhân khoảng hai mươi tuổi chắc chắn suy đoán của mình là đúng, đứng lên nói:

- Chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao đám dị nhân quyết bám giữ Ôn Nhạc huyện? Tại sao nhiều cao thủ của tổ chức chúng ta tới gần mà bọn họ vẫn không lùi? Tại sao cho đến bây giờ đám dị nhân này không ra khỏi Ôn Nhạc huyện? Tại sao?

Trong khoảnh khắc đó nguyên nhân đám dị nhân Ôn Nhạc huyện gây rối tìm được giải thích có vẻ cực kỳ hợp lý, đó là... Ôn Nhạc huyện có bảo bối giúp dị nhân nhanh chóng thăng cấp dị hóa. Dị nhân Ôn Nhạc huyện muốn độc chiếm những bỏa bối này.

Đây là giải thích hợp lý duy nhất, cũng là cơ hội duy nhất để người ta cảm thấy đã nhìn rõ bản chất dị nhân Ôn Nhạc huyện.

Nghe nữ nhân khoảng hai mươi tuổi nói ngày càng nhiều, hai nam nhân mắt sáng hơn bao giờ hết.

Chờ nữ nhân nói hết, nam nhân hơn bốn mươi tuổi vỗ tay nói:

- Nói rất tốt, cực kỳ tốt!

Nghe nam nhân hơn bốn mươi tuổi khen, nữ nhân khoảng hai mươi tuổi cười bẻn lẽn, rất là khiêm tốn.

Nam nhân hơn ba mươi tuổi thì tặng cho nữ nhân ánh mắt khen ngợi, mở miệng nói:

- Nếu đã đoán gần chính xác thì khi nào chúng ta tụ tập người vào Ôn Nhạc huyện cướp bảo bối này?

- Các người cảm thấy chúng ta đoán được thật giả chuyện này còn những người khác là đầu đất sao?

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi nheo mắt nói:

- Điều bây giờ chúng ta cần làm đó là yên lặng chờ, đợi những kẻ không kiên nhẫn vào Ôn Nhạc huyện thăm dò thật giả thế nào rồi...

Nam nhân hơn bốn mươi tuổi cười to:

- Ha ha ha ha ha ha!

Nam nhân hơn bốn mươi tuổi nói tiếp:

- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ phía sau!

Nữ nhân khoảng hai mươi tuổi mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Ba bây giờ không ngờ rằng đằng sau chim sẻ chờ bọ ngựa bắt ve còn có thợ săn tay cầm súng đợi sẵn.

Nếu Hình Tuấn Phi nghe đoạn đối thoại của ba người này chắc chắn sẽ khen nữ nhân khoảng hai mươi tuổi rất có ánh mắt, hầu như đoán đúng hết các tin giả lão lộ ra ngoài. Đoán đúng mới tốt, rất tốt.

Trong một phòng riêng quán bar nào đó tại thị trấn Ôn Nhạc huyện. Diệp Dương Thành, Lâm Đông Mai, Lâm Mạn Ny ngồi trước bàn ăn.

Diệp Dương Thành cầm một ly bia nhỏ nhấp môi.

- Đoạn thời gian trước hội quỹ làm không tệ.

Diệp Dương Thành nói với Lâm Đông Mai, Lâm Mạn Ny:

- Nhớ tiếp tục giữ như vậy.

Đa số thời gian Lâm Đông Mai chăm sóc bọn nhỏ trong Quang Minh cô nhi viện, hầu hết chuyện hội quỹ từ Lâm Mạn Ny lo.

Nghe Diệp Dương Thành khen, mặt Lâm Mạn Ny đỏ ửng.

- Chắc chắn sẽ luôn như vậy!

Sắc hồng không phải xấu hổ mà vì kích động, Lâm Mạn Ny nói:

- Hội quỹ chúng ta liên tục hoạt động được người có lòng từ thiện trong xã hội công nhân, hơn nữa chúng ta là hội quỹ từ thiện được chính phủ công nhận.

- Như thế nào?

Diệp Dương Thành hoàn không hiểu Lâm Mạn Ny nói đuôi không có đầu, mấy ngày nay hắn luôn suy nghĩ một vấn đề là có phải hội quỹ lén làm nhiều việc thiện mà giấu hắn?

Diệp Dương Thành suy nghĩ vấn đề này là vì mỗi ngày hắn đi hội quỹ nhìn một cái, nắm rõ hoạt động từ thiện hàng ngày của hội. Có thể nói mỗi lần Diệp Dương Thành tăng công đức huyền điểm là hiểu ngay nguồn gốc từ đâu.

Nhưng mấy hôm trước Diệp Dương Thành bỗng nhận được một chuỗi gợi ý của Cửu Tiêu thần cách, tuy mỗi lần mới tăng có mấy chục công đức huyền điểm, nhiều lắm là hơn một trăm. Vấn đề ở chỗ Diệp Dương Thành không biết mấy ngày nay hội quỹ có hoạt động từ thiện gì.

Không hoạt động từ thiện, mấy ngày nay không có trẻ con bị thương cần được cứu chữa thì công đức huyền điểm lấy đâu ra?

- Diệp đại ca vẫn chưa biết?

Mặt Lâm Mạn Ny đỏ hồng:

- Trong thời gian này hội quỹ chúng ta lục tục nhận được tám mươi mấy người từ thiện quyên tiền, tuy con số không lớn nhưng ít ra trừ bên Diệp đại ca ủng hộ ra hội quỹ bắt đầu có con đường khác tăng thu nhập quyên tiền.

Diệp Dương Thành kinh ngạc nói:

- Tám mươi mấy người?

Nếu Diệp Dương Thành không nhớ lầm thì gợi ý tăng công đức huyền điểm cũng có con số là tám mươi mấy.

Hai bên liên kết lại, đáp án lộ rõ ra.

Hóa ra không chỉ có cách tự móc tiền túi làm từ thiện tăng công đức huyền điểm, kéo người khác tham gia hoạt động dương thiện cũng sẽ tăng công đức huyền điểm.

Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành nở nụ cười thoải mái, gật đầu, nói:

- Thế thì tốt quá, có như vậy thì hội quỹ mới mãi mãi vận động.

- Đúng vậy!

Lâm Mạn Ny gật đầu như gà con mổ thóc, nói:

- Mỗi lần nhìn đám nhỏ cười là ta cảm thấy có khổ, mệt hơn nữa cũng đáng giá.

Nghe Lâm Mạn Ny thổ lộ tâm sự, Diệp Dương Thành cười khẽ:

- Ha ha...

Diệp Dương Thành bưng ly rượu, lắc ly giữa chừng không trung.

- Vì bọn nhỏ, cạn!

Lâm Mạn Ny hào sảng bưng ly lên:

- Cạn!

Lâm Mạn Ny uống một hơi cạn sạch, dốc ngược ly, rất hào sảng.

Uống hết bia trong ly, Diệp Dương Thành đặt cái ly xuống, hai tay chống mặt bàn, mỉm cười định nói gì. Bỗng di động đặt bên cạnh muỗng nĩa rung lên, tiếng chuông reo vang.

- A... A... A nội yêu...

Nghe tiếng chuông, nụ cười đông trên mặt Diệp Dương Thành. Hắn cúi đầu xem dãy số hiện lên trên màn hình, là điện thoại của Dương Đằng Phi.

Diệp Dương Thành cầm di động, cười xin lỗi Lâm Đông Mai, Lâm Mạn Ny:

- Ta đi nghe điện thoại.

Diệp Dương Thành xoay người đến trước cửa sổ căn phòng, ấn nút nghe.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói chậm rãi nhưng xen lẫn nóng nảy của Dương Đằng Phi.
Bình Luận (0)
Comment