Phó Diệc Chi ngẫm nghĩ, chợt nở nụ cười. Tuy da mặt Phó Diệc Chi cháy đen khó gây cảm tình, nhưng điều này không ảnh hưởng tâm trạng vui vẻ của gã. Tiêu diệt Diệp Dương Thành rồi Phó Diệc Chi vẫn là số một thế giới.
Phó Diệc Chi ôm suy nghĩ này chạy nhanh trong rừng ba phút, khi gã cho rằng chính mình đã hoàn toàn tìm được đường sống thì...
Rầm!
Một khúc rễ cây nhô lên làm Phó Diệc Chi văng lên cao, tạt ngang đập vào một thân cây, trượt xuống đất. Phó Diệc Chi nằm yên không nhúc nhích như người chết.
Diệp Dương Thành đã thay trang phục hình dạng thần tộc chiến đấu, hắn đứng trong không trung, tay cầm ngân thương bàn long, tay kia huơ không khí.
Diệp Dương Thành cười híp mắt nhìn Phó Diệc Chi trên mặt tràn đầy ngạc nhiên.
- Chạy đi.
Diệp Dương Thành nhếch môi cười nói:
- Chạy tiếp đi.
Phó Diệc Chi thẫn thờ nhìn Diệp Dương Thành đứng trong không trung, đầu óc ù đặc.
Phó Diệc Chi nhớ rõ gã như cá gặp nước xuyên toa trong rừng rậm, tại sao... Tại sao thoáng chốc bầu trời tối đen trở nên sáng sủa. Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người Phó Diệc Chi, nơi gã đứng không phải rừng rậm mà là biển mênh mông vô bờ.
Phó Diệc Chi đang đứng trên chiếc thuyền gỗ cũ kỹ, bốn phía toàn là nước biển, màu nước biển xanh dương.
Phó Diệc Chi nhìn Diệp Dương Thành mặc đồ rất oách, gã nuốt nước bọt khan. Phó Diệc Chi phát hiện không chỉ địa điểm thay đổi, năng lực dị hóa cũng biến mất sạch.
Một không thực lực, hai không vũ khí, giữa đại dương mênh mông này kêu Phó Diệc Chi làm sao chạy? Phó Diệc Chi chạy như thế nào?
Phó Diệc Chi đứng trên thuyền gỗ thấp thỏm không lên tiếng. Diệp Dương Thành sẽ không để Phó Diệc Chi yên ổn đứng trên thuyền phơi nắng. Diệp Dương Thành chờ một lúc không nghe Phó Diệc Chi nói chuyện, hắn híp mắt cười khẽ. Phó Diệc Chi mạnh vung ngân thương bàn long, một năng lượng trảm rộng mười thước từ trên trời giáng xuống. Chợt vang tiếng răng rắc, thuyền gỗ bị Diệp Dương Thành chém vỡ thành bốn, năm mảnh.
Tầm bùm!
Phó Diệc Chi đứng trên thuyền gỗ té xuống nước, gã bất ngờ không kịp đề phòng uống một hớp nước biển mặn và đắng làm gã nghẹt thở suýt xỉu.
Trong tình huống sống còn này Phó Diệc Chi không rảnh suy nghĩ lý do tại sao đột nhiên xuất hiện trên biển cả, tại sao bỗng mất đi năng lực dị hóa. Phó Diệc Chi chỉ biết rằng nếu không trốn thì cái chết đã ở ngay trước mắt.
Không thể trách Phó Diệc Chi, có muốn trách chỉ có thể trách không gian tu di của Diệp Dương Thành quá thật. Ai vào đây đều sẽ không nghi ngơi đang ở là một thế giới hư cấu.
Phó Diệc Chi giãy dụa trong biển, cố gắng bơi sang một hướng.
Diệp Dương Thành cầm ngân thương bàn long chậm chạp theo sau Phó Diệc Chi, nhìn gã vùng vẫy đạp nước bơi.
Diệp Dương Thành sờ cằm nhỏ giọng nói:
- Hình như bơi một mình thì hơi chán.
Mắt Diệp Dương Thành sáng lên, búng tay chỉ vào Phó Diệc Chi trên mặt biển.
Diệp Dương Thành cười xấu xa:
- Cho mười con cá mập chơi với hắn, thắng sẽ có thịt người ăn.
Diệp Dương Thành cách Phó Diệc Chi khoảng ba, bốn thước, lời hắn nói rõ ràng lọt vào tai gã. Nghe Diệp Dương Thành nói mấy câu đó, Phó Diệc Chi cảm giác có luồng khí lạnh chạy từ đầu xuống chân. Cá... Cá mập?
Phó Diệc Chi rùng mình, bản năng ngoái đầu lại nhìn.
Miệng Phó Diệc Chi thốt ra tiếng nức nở rống to:
- Khốn kiếp, ngươi là đồ khốn!
Nhìn theo ánh mắt Phó Diệc Chi thì thấy có hơn mười vây lưng cá mập nhô lên mặt biển đang nhanh chóng bơi tới gần.
Phó Diệc Chi sợ chết khiếp. Khi nhìn hơn mười vây lưng cá mập, suy nghĩ đầu tiên của Phó Diệc Chi là:
- Nghĩ đến ta đường đường là một trong Phó thị song hùng nhưng sắp chôn xác trong bụng cá sao?
Tiếng gào rú vang lên, Phó Diệc Chi dốc hết sức lực huơ tay duỗi chân. Nhưng hiện thực tuyệt vọng vô tình đá Phó Diệc Chi xuống vực sâu. Gần mười giây sau hơn mười con cá mập bao vây Phó Diệc Chi, chúng nó bơi tới cùng với dòng nước làm tâm tình của gã cực kỳ căng thẳng, sắp đứt dây thần kinh.
Không biết có phải đám cá mập cố ý trêu đùa Phó Diệc Chi, chúng nó không há mồm máu cắn xé gã mà thường áp sát, dùng đầu to cụng gã một chút. Phó Diệc Chi sợ teo tim nhưng không bị cá mập cắn.
Trong trò chơi mèo vờn chuột này Phó Diệc Chi không hay biết cơ thể gã nằm trong rừng rậm bị đám người Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử tìm ra. Theo lệnh của Diệp Dương Thành, năm người không vội vã xử Phó Diệc Chi mà vây quanh gã, bình tĩnh bàn bạc.
Triệu Dung Dung liếc thân thể Phó Diệc Chi vài lần:
- Chủ nhân nói để lại cơ thể hắn, còn cần dùng.
Triệu Dung Dung ngước lên nhìn bốn người Tiểu Thương Ưu Tử, nói:
- Hơn nữa tốt nhất là khiến hắn tự trở về thể xác của mình. Các người nói xem nên làm sao?
- Cái này...
Nghe Triệu Dung Dung thuật lại ý của Diệp Dương Thành, đám người Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Tiểu Thương Ưu Tử liếc nhau, hết sức khó xử.
Muốn thu Phó Diệc Chi làm linh phó điều đầu tiên là phải xử lý xác của gã. Nhưng nếu Phó Diệc Chi mất thể xác, sau khi gã bị thu làm linh phó sẽ không cách nào quay về cơ thể cũ được.
Hình Tuấn Phi lắc đầu, thở dài thườn thượt:
- Khó đây.
Triệu Dung Dung cười ngọt ngào:
- Ý thứ hai của chủ nhân là nếu không có cách vẹn toàn đôi bên, vậy chờ sau khi hắn ra khỏi ảo cảnh tu di trực tiếp giết.
Triệu Dung Dung thốt ra lời nói nếu để Phó Diệc Chi nghe được sẽ giậm chân chửi độc nhất là lòng dạ phụ nữ.
Trong ảo cảnh tu di.
Phó Diệc Chi bị một đám cá mập luân phiên đùa giỡn, gã bực tức mặc đỏ rực.
- Khốn kiếp, có giỏi thì đến giết ta đi! Ngươi giết ta đi! Khốn kiếp!
Phó Diệc Chi không vùng vẫy, không chống cự nữa, ngửa đầu chửi Diệp Dương Thành:
- Ngươi có giỏi thì đến giết ta!
Nghe Phó Diệc Chi tức điên chửi bậy, Diệp Dương Thành cười tủm tỉm.
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, nói:
- Được rồi.
Phó Diệc Chi kinh ngạc nói:
- A...?
Diệp Dương Thành không ngốc, nhận được tin Triệu Dung Dung truyền về không có cách vẹn toàn đôi bên. Tuy Diệp Dương Thành nhắm vào thân phận trung tướng quân đội của Phó Diệc Chi, nhưng nếu miễn cưỡng chiều ý chẳng bằng làm ngọc nát.
Diệp Dương Thành phất tay, đám cá mập há mồm máu nhào hướng Phó Diệc Chi còn đang ngây người.
Tiếng gào rú vang lên:
- A!
Diệp Dương Thành không ngờ rằng khi đùi Phó Diệc Chi bị một con cá mập cắn, Cửu Tiêu thần cách hiện ra một gợi ý.
Dòng gợi ý này làm Diệp Dương Thành quát to:
- Khoan đã!
- Ảo cảnh tu di nhốt một thần chi di vong giả, xin người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách tuyển chọn: Xóa sổ, thu phục, thẩm phán, tước đoạt.
Đây là gợi ý của Cửu Tiêu thần cách khi ảo cảnh tu di biến ra cá mập cắn đùi Phó Diệc Chi. Diệp Dương Thành ngây người nhìn hàng gợi ý, bản năng xua đàn cá mập dạt ra. Diệp Dương Thành hờ hững nhìn Phó Diệc Chi nhe răng trợn mắt, hắn tập trung chú ý vào Cửu Tiêu thần cách.
- Xóa sổ thì sao? Thu phục thì sao? Thẩm phán thì sao? Tước đoạt thì sao?