Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 346

Trên mặt biển hải vực Tể Châu đảo cùng Ngũ Đảo thị, ba chiến thuyền dài 197m đến 220m, trên thực tế chính là chuẩn mẫu hạm, chung quanh ba chiến thuyền này có bảy chiến thuyền dài chừng 160m, rộng khoảng 21m vây quanh.

Ngoại trừ mười chiến hạm có lực rung động lớn nhất này, đồng thời còn có mười hai thuyền thủy dực đạn đạo, tám chiến thuyền khu trục hạm ba cấp, mười hai tàu ngầm cùng các loại tàu hộ vệ.

Tổng số chiến thuyền đã là một phần ba hải quân chính phủ bên kia, mà tàu chiến tại nơi này lại chiếm cứ một phần hai sức chiến đấu của hải quân chính phủ!

Hơn nữa tuy tuyên bố triển khai diễn tập quân sự, trên thực tế toàn bộ tàu chiến cùng máy bay trực thăng đều lẳng lặng đậu ở đó, đừng nói là quân diễn, dù là tiếng súng cũng không nghe được chút nào!

Mặt trời đang hạ xuống, trên boong mũi tàu hộ vệ lúc này có ba nam tử từ bốn mươi đến năm mươi tuổi đang đứng hút thuốc trò chuyện…

- Điền Trung quân, Trung Dã quân, chính phủ Hoa Hạ đã cự tuyệt yêu cầu mà nội các đưa ra.

Nam nhân đứng bên trái tựa người vào rào chắn trên tàu, cau chặt mày nói:

- Tôi vừa nhận được thông tri của Phong Thần tướng quân…

- Nga?

Nam tử tên Điền Trung quân đứng bên phải nhướng mày, hỏi:

- Phong Thần tướng quân nói như thế nào?

- Phong Thần tướng quân yêu cầu chúng ta tiến thêm năm hải lý vào hải vực Hoa Hạ.

Nam tử mở miệng nói chuyện đầu tiên rít sâu hơi thuốc, nói:

- Đồng thời mượn danh nghĩa quân diễn, phóng ra mười đạn pháo vào hải vực Hoa Hạ…

- Khiêu khích?

Không đợi nam tử kia nói hết lời, trên mặt Trung Dã Tịch Thụ hiện ý cười, thâm ý nói:

- Chỉ phóng ra mười đạn pháo sao?

- Nếu trên hộ vệ hạm của Trung Dã quân có đủ số lượng đạn pháo, tăng thêm một chút cũng không thành vấn đề.

Điền Trung Tề Đằng ha ha cười nói:

- Nếu Phong Thần tướng quân đã có ý như thế, chúng ta cũng không nên tiếp tục ở đây chờ nữa, lập tức truyền lệnh toàn quân, quân diễn…hiện tại bắt đầu!

- Ha ha ha…

Ba người đưa mắt nhìn nhau, vài giây sau đồng loạt cười to, ngay lập tức liền tách ra quay về tàu của mình, hạm đội đàn đã dừng lại trên mặt biển gần hai mươi giờ bắt đầu chậm rãi chuyển động…

Cùng lúc đó tại bộ tư lệnh đệ tứ hộ vệ đội Nghiễm Đảo, trong phòng sách của Phong Thần Cổ Thôn, hai gã phụ tá tâm phúc đang cùng hắn vây quanh bản đồ thế giới, Phong Thần Cổ Thôn cầm bút bi màu đỏ phi thường thuần thục vẽ vòng vây trên khu vực Châu Á, ngẩng đầu nhìn hai phụ tá tâm phúc:

- Phục Bộ quân, Triêu Thương quân cảm thấy như vậy thế nào?

- Việc này…

Chứng kiến hành động của Phong Thần Cổ Thôn, Phục Bộ cùng Triêu Thương liếc mắt nhìn nhau, sau thoáng chần chờ Phục Bộ hồi đáp:

- Tướng quân, hiện tại thời cơ chưa chín…

- Tôi chỉ là hỏi các anh.

Phong Thần Cổ Thôn cũng không đợi Phục Bộ nói hết lời, híp mắt viết dòng chữ lên chỗ vòng vây kia, tiếp tục nói:

- Nếu có một ngày dấu hiệu bản đồ thế giới là như vậy, các anh cảm thấy được đẹp không?

- Đẹp…đẹp…

Phục Bộ cùng Triêu Thương thoáng khom người, chần chờ trả lời một tiếng, Triêu Thương hít sâu một hơi, nói:

- Nhưng mà tướng quân, nếu ngài muốn mượn cơ hội quân diễn lần này khơi mào chiến tranh hai nước, chỉ sợ sẽ làm nội các bất mãn! Thỉnh tướng quân nghĩ lại!

- Đám phế vật nội các chỉ biết đánh võ mồm, có thể làm cái gì?

Phong Thần Cổ Thôn cười khinh thường, nói:

- Một khi chiến tranh chính thức phát hỏa, chẳng lẽ bọn hắn còn dám đụng đến tôi sao? Hôm nay tôi gọi hai anh tới nơi này, không phải đến ngăn cản, tôi chỉ muốn nghe cách nhìn của các anh, tỷ như làm sao mới có thể nhanh chóng khơi mào chiến tranh với Hoa Hạ, ngoài ra tôi không muốn nghe được những lời khác, hiểu chưa?

- Hải!

Phục Bộ cùng Triêu Thương nghiêm mặt, gật mạnh đầu…

Trên mặt biển cách hải vực giao giới giữa hai quốc gia chừng hai hải lý, hạm đội diễn tập quân sự đang lẳng lặng đậu ở nơi đó, nhưng nếu có người nhìn thấy, cẩn thận quan sát, nhất định sẽ phát hiện trên một khu trục hạm đạn đạo kim cương cấp, họng pháo đen nhánh đang chỉ về hướng hải vực Hoa Hạ…

- Xong bữa tối nghỉ ngơi thêm mười phút.

Đứng trên Điền Cương hào của mình, Trung Dã Tịch Thụ híp mắt, đưa mắt nhìn hải vực Hoa Hạ cách hai hải lý, nói với thân binh bên người:

- Mười phút sau bắt đầu chính thức diễn tập quân sự, lần này chúng ta cần thí nghiệm…tính năng chống tàu ngầm đạn đạo, thông tri Lưu Xuyên hào chuẩn bị đạn đạo!

- Hải!

Thân binh lớn tiếng đáp ứng, theo sau rời đi.

Trung Dã Tịch Thụ nheo mắt lẩm bẩm:

- Ta sẽ cho các người tuyệt vọng trong lửa đạn…tựa như tổ tiên của các ngươi…

- Mặt trên chính là hạm đội bên kia đi? Đội hình rất cường đại sao…

Giống như u linh vô thanh vô tức xuyên qua dưới biển sâu hơn 30m, Diệp Dương Thành thường thường ngẩng đầu lên nhìn đáy thuyền đông nghìn nghịt bên trên, thầm nghĩ nói.

Muốn tìm được hạm đội này cũng không phải việc khó, trên thực tế hắn đã dừng ở đây hơn nửa giờ, đã có nhiều lần trồi lên mặt nước quan sát tình huống các chiến hạm, dù sao đây là mấy chục con tàu chiến hạm, tàu ngầm, có thể hoàn thành hành động hay không trong lòng hắn cũng không nắm chắc.

Nhưng bất kể thế nào hắn cũng phải kết thúc kế hoạch tập kích lần này, nhưng trước khi chính thức tập kích, hắn phải để cho nhóm Limoulus tiềm phục dưới đáy biển hơn 4000m sâu hiểu rõ tình huống các chiến hạm, tranh thủ một lần tập kích bất ngờ, sau khi xong xuôi lập tức chui xuống biển sâu trốn chạy…

Sau khi Diệp Dương Thành nhìn thấy rõ tình huống, hắn cũng đã tiến hành đánh giá thực lực đôi bên, dù sao đây là sức chiến đấu tương đương một phần hai binh lực hải quân bên kia, hắn không cuồng vọng tới mức chỉ cho rằng đây là hổ giấy.

Nhất là khi hắn chứng kiến máy bay trực thăng, càng khẳng định điểm này, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, một khi đám người kia kịp phản ứng, lợi dụng trực thăng phóng ra đạn đạo, cho dù hắn có bao nhiêu lợi hại, trung đội Limulus ngưu bức thế nào, chỉ sợ cũng gặp phải tổn thất lớn.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn đã làm ra quyết định, vung đuôi cá bơi thẳng xuống đáy biển…

- Trời ạ, đó là cái gì?

Trong biển sâu hơn 200m, trên một tàu ngầm truyền ra tiếng kinh hô, một binh lính phụ trách quan sát tình huống chung quanh sợ hãi than:

- Con có thật ưu mỹ ah!

- Lạp Nguyên quân, mời anh nghiêm túc một chút được không?

Nghe tiếng than của binh lính kia, một nam tử hơn ba mươi sắc mặt lạnh lùng đi tới, nói:

- Điều 37 trong quy tắc là gì? Mời lặp lại một lần!

- Hải!

Sắc mặt binh lính kia khẩn trương, đứng dậy nói:

- Điều 37 trong quy tắc chính là khi thi hành nhiệm vụ không được kêu to quấy nhiễu trật tự…

- Tiếp tục quan sát.

Nam tử liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Tái phạm, ghi tội một lần.

- Hải!

Binh lính đứng thẳng người, đáp:

- Thị Cốc thuyền trưởng!

Vài giây sau tên lính quay lại tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, vẫn không nhúc nhích.

Lúc này không ai chú ý tới sắc mặt binh lính kia chậm rãi thay đổi, mồ hôi tuôn đầy trên trán hắn…

- Thị…Thị Cốc thuyền…thuyền trưởng…

Ánh mắt hắn kinh hãi nhìn chằm chằm màn hình, lắp bắp kêu lên:

- Có…có…có quái vật…
Bình Luận (0)
Comment