Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 407

Diệp Dương Thành vuốt ve đôi cánh trong suốt sau lưng Đại Ca ruồi trâu, dào dạt hưng thú hỏi:

- Trừ mấy cái này ra ngươi còn biết gì không?

Đại Ca ruồi trâu nằm yên trong lòng bàn tay Diệp Dương Thành, nó không bay lên nhưng đôi cánh vỗ với tần suất rất cao.

Ong ong ong ong ong!

Nghe kỹ thì thanh âm cánh vỗ lúc cao lúc thấp, lúc dài lúc ngắn như sóng điện người ta không thể phân biệt truyền tín hiệu ra ngoài.

Đại Ca ruồi trâu vỗ cánh mười ba giây sau đó khép cánh lại. Trong lúc Diệp Dương Thành khó hiểu thì ngoài cửa sổ rộng mở vang tiếng vù vù rậm rạp.

Diệp Dương Thành nhìn ra ngoài, giật nảy mình:

- Tía nó, là trùng vương sao?

Trên bầu trời bên ngoài cửa sổ như có tụ hội côn trùng, nào là ruồi bọ, ong vàng, ong mật và rất nhiều loại sâu Diệp Dương Thành chưa từng thấy đang bay lượn.

Nhìn kỹ Diệp Dương Thành cảm thấy đàn sâu không phải nhảy múa mà có hành động kỳ lạ, bái lạy Đại Ca ruồi trâu trong lòng bàn tay hắn.

Diệp Dương Thành mừng rơn nhìn Đại Ca ruồi trâu:

- Ngươi có thể khống chế côn trùng?

Diệp Dương Thành mở miệng hỏi:

- Rời khỏi khu vực quản lý của ta thì ngươi còn điều khiển được không?

Diệp Dương Thành cảm nhận được cảm xúc vui sướng, Đại Ca ruồi trâu quay đầu vòng tròn, lúc trước hắn điều khiển nó cướp sòng bạc Bảo Kinh Trấn đã làm động tác này cho Triệu Dung Dung thấy biểu thị là đồng ý. Diệp Dương Thành hiểu suy đoán của hắn là đúng.

Sau khi cường hóa chung cực, Đại Ca ruồi trâu hút linh lực cuối cùng thành bộ dạng này, nó thật sự là trùng vương.

Đối với Diệp Dương Thành thì ý nghĩa này cực kỳ quan trọng. Trước kia Diệp Dương Thành có quan tâm Đại Ca ruồi trâu đến mấy chỉ vì nó đi theo hắn ngay từ đầu, còn là côn trùng đầu tiên được hắn cường hóa. Dù vậy thì Đại Ca ruồi trâu không thoát khỏi thân phận là công cụ, bởi vì nó chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, không có suy nghĩ riêng.

Nhưng bắt đầu từ bây giờ, Đại Ca ruồi trâu thoát khỏi địa vị công cụ thăng cấp làm thuộc hạ, a không, sâu phó của Diệp Dương Thành. Đại Ca ruồi trâu vừa có thể điều khiển côn trùng, còn có trí tuệ khá cao. Không cần Đại Ca ruồi trâu hoàn thành nhiệm vụ độ khó cao, ngay khi nó biểu hiện ra năng lực thì Diệp Dương Thành đã sắp xếp quỹ đạo đời sâu tương lai cho nó.

Trong đầu suy nghĩ nhiều điều, Diệp Dương Thành phất tay xua tan đám sâu được Đại Ca ruồi trâu gọi đến:

- Được rồi, đám côn trùng các ngươi giải tán đi.

Thần quyền ảnh hưởng những côn trùng lần lượt bay đi hết, Diệp Dương Thành lại nhìn vào Đại Ca ruồi trâu.

Diệp Dương Thành nói với Đại Ca ruồi trâu:

- Sau này ngươi đừng đi theo ta nữa.

Cảm xúc căng thẳng dâng lên trong lòng Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành nhìn Đại Ca ruồi trâu trong lòng bàn tay mình, cười nói:

- Ngươi xuất phát đi quần đảo Okinawa nhậm chức, chỗ đó có năm trăm con ong vàng cường hóa chung cực. Sau này chúng nó là thuộc hạ của ngươi, từ ngươi quản lý đều phối mọi hành động của chúng nó. Sau khi đi Okinawa ngươi hãy sắp xếp ở lại bên kia, chỉ huy đàn con ong vàng tuần tra nguyên quần đảo Okinawa. Hễ thấy quân nhân nào mặc quân phục... Trừ quân nhân Hoa Hạ thần quốc ra ra, mặc kệ loài người nào, tuổi tác ra sao đều giết tại chỗ.

Ong ong ong ong ong!

Đại Ca ruồi trâu đập cánh ra hiệu đã hiểu lệnh của Diệp Dương Thành, có vẻ được hắn giao cho trách nhiệm quan trọng làm tâm tình nó rất vui.

Ngón trỏ Diệp Dương Thành nhẹ gõ đầu Đại Ca ruồi trâu:

- Nguyên quần đảo Okinawa là khu cấm quân sự, nhớ kỹ điều này.

Diệp Dương Thành dặn dò:

- Những chuyện khác thì tùy ngươi hành xử. Nếu xảy ra chuyện gì... Phải rồi, ngươi nói chuyện được không?

Tiểu Ô có thể liên lạc tinh thần, nói chuyện với Diệp Dương Thành không thành vấn đề. Nếu Đại Ca ruồi trâu cũng có thể nói chuyện thì... Không còn gì tốt hơn nữa, thế giới này quá điên cuồng, Diệp Dương Thành sẽ không nghi ngờ bất cứ điều gì.

Nhưng hiển nhiên Đại Ca ruồi trâu chưa đến trình độ có thể trực tiếp câu thông với Diệp Dương Thành. Đại Ca ruồi trâu sốt ruột quay vòng trong lòng bàn tay Diệp Dương Thành, nó bỗng đập cánh bay lên. Diệp Dương Thành cảm nhận được cảm xúc mong chờ, căng thẳng.

Bỗng ngoài khung cửa sổ vang tiếng vù vù dày đặc, là một trăm sáu mươi con ong vàng cường hóa chung cực tàng hình hộ tống nữ quỷ trong căn cứ hải quân số mười sáu đến.

Một ánh sáng trắng lóe qua, trong không trung bốc khói trắng, Diệp Dương Thành nhìn thấy một thiếu nữ mặc đồng phục học sinh, khoảng mười bảy tuổi nhưng đã phát dục đầy đủ. A không, là nữ quỷ, xuất hiện trước mắt Diệp Dương Thành.

Thiếu nữ không đẹp nghiêng thành đổ nước nhưng xứng là mỹ nữ trong mắt người bình thường. Nàng cao một thước năm mươi lăm, khá lùn, nhưng cho người khí chất nhỏ xinh mảnh mai. Thiếu nữ không cần có nhiều hành động, không cần lời nói tô diểm, nàng lơ lửng trong không trung đã khiến mắt người sáng lên.

Ít ra ấn tượng đầu tiên của Diệp Dương Thành đối với nữ quỷ là: Ngây thơ.

Trong lúc Diệp Dương Thành đánh giá Viên Đình Đình thì nàng đã quỳ giữa không trung, tư thế quỳ rạp, khẽ gọi:

- Đình Đình bái kiến thần tôn.

Bị Viên Đình Đình đánh thức, Diệp Dương Thành thu về tầm mắt đánh giá nàng.

Diệp Dương Thành gật đầu, giơ tay lên:

- Đứng dậy đi.

Viên Đình Đình cung kính dập đầu:

- Cẩn tuân pháp dụ của thần tôn.

Viên Đình Đình ung dung đứng dậy, bay tới trước mặt Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành thấy rõ Viên Đình Đình ngây người, cúi đầu nhìn Đại Ca ruồi trâu đang vỗ cánh trong lòng bàn tay hắn.

Hơn ba mươi giây sau Viên Đình Đình gật gù hiểu ra, khom lưng hướng Diệp Dương Thành.

Viên Đình Đình hé môi:

- Thần tôn, trùng vương kêu Đình Đình thuật lại lời nó nói. Trùng vương bảo nó có thể thông qua Đình Đình biểu đạt với thần tôn. Trùng vương kêu Đình Đình chuyển lời là... Nó sống là sâu của thần tôn, chết là quỷ của thần tôn. Nó kính ngưỡng thần tôn như nước sông chảy dài không dứt, nó đối với thần tôn...

Diệp Dương Thành choáng váng mặt mày vội kêu Viên Đình Đình ngừng lại:

- Dừng, dừng!

Diệp Dương Thành cúi đầu nhìn Đại Ca ruồi trâu đang quay vòng vòng trong lòng bàn tay mình, kinh ngạc hỏi:

- Sao trước kia ta không nhìn ra ngươi rất biết vuốt mông ngựa?

Ong ong ong ong ong!

Đại Ca ruồi trâu đập cánh, Viên Đình Đình yên lặng nghe, năm giây sau nàng nói với Diệp Dương Thành:

- Thần tôn, trùng vương nói: Trước kia nó đã muốn nịnh nhưng không thể biểu đạt ra được. Trước kia thần trí của nó không rõ ràng như bây giờ, cho nên...

Nghe Viên Đình Đình kể lại, Diệp Dương Thành buồn cười:

- Cái con này dở hơi thật.

Diệp Dương Thành hỏi:

- Viên Đình Đình có thể hiểu ý nó biểu đạt nhưng tại sao ta không thể?

Ong ong ong ong ong!

Đại Ca ruồi trâu lại đập cánh.

Vài giây sau, Viên Đình Đình trả lời:

- Trùng vương nói bây giờ chỉ có linh phó hoặc sinh vật có lực lượng tinh thần cường đại mới cảm ứng, hiểu tin tức nó phát ra. Thần tôn không thể là linh phó, người... Người chưa đạt được... Nên không thể cảm ứng được ý nghĩa nó muốn biểu đạt.

Diệp Dương Thành gật gù hiểu ra:

- Hóa ra là vậy.
Bình Luận (0)
Comment