Diệp Dương Thành ngồi trên sofa trong phòng khách sạn chờ tin tức của Viên Đình Đình. Nếu Viên Đình Đình có thể tìm đến mảnh đất cửu âm dồi dào âm lực đồng nghĩa với một thời gian dài sau đó Diệp Dương Thành không cần lo vấn đề thiếu người.
Nếu Viên Đình Đình không tìm được mảnh đất cửu âm dồi dào âm lực nghĩa là Diệp Dương Thành sẽ trong hoàn cảnh khó khăn thiếu người. Đây là vấn đề có cách giải quyết, đơn giản nhất là sau khi thăng cấp thần cách vạch diện tích khu vực quản lý đến biển cả, không khuếch trương thêm đất liền mà phát triển ra ngoài biển.
Hiện giờ thần quyền của Diệp Dương Thành mới có bát giai, dù thăng lên cửu giai thi mới đi được nửa đường, sẽ có ngày nguyên trái đất là khu vực Diệp Dương Thành quản lý. Cho nên tính ra thì mở rộng đất liền hay biển cả không có mâu thuẫn gì lớn.
Diệp Dương Thành ngồi trên sofa, đăm chiêu suy nghĩ. Diệp Dương Thành không hay biết trong khi hắn vắt óc nghĩ cách ứng đối thì tầng dưới phòng hắn, một nam nhân hơn ba mươi tuổi biểu tình hoảng loạn lau mồ hôi lạnh trên trán. Nam nhân hơn ba mươi tuổi phập phồng lo sợ đến bên cửa sổ, ngước đầu nhìn lên sau đó cầm rương hành lý vội vàng rời khỏi phòng.
Diệp Dương Thành ngồi chờ khoảng hơn hai mươi phút thì Viên Đình Đình đi đã lâu đột nhiên hiện ra cách hắn ba thước.
Thấy Viên Đình Đình hiện ra, Diệp Dương Thành không chờ nàng nói gì đã đứng lên hỏi:
- Như thế nào? Có tìm được không?
Tuy mở rộng khu vực quản lý hướng biển cả có thể tạm thời giảm bớt khó khăn thiếu người, nhưng nếu được thì Diệp Dương Thành không muốn lãng phí diện tích vào biển, đây là lựa chọn bản năng.
Viên Đình Đình nhìn thẳng đôi mắt tò mò của Diệp Dương Thành:
- Đình Đình tìm được một chỗ nhưng âm lực rất yếu.
Viên Đình Đình ngần ngừ một lúc sau trả lời:
- Có lẽ không phù hợp yêu cầu của chủ nhân.
Nghe Viên Đình Đình trả lời, Diệp Dương Thành chợt nhớ một điều:
- Nơi âm lực rất yếu?
Cơ mặt Diệp Dương Thành cứng lại hỏi:
- Nàng tìm mảnh đất cửu âm đó nằm ở đâu?
Viên Đình Đình ngẫm nghĩ:
- Ở...
Viên Đình Đình chỉ hướng bắc:
- Dọc theo ven biển đi thẳng hướng bắc, bên dưới một vách núi, mảnh đất cửu âm nằm ở đáy biển.
Nghe Viên Đình Đình miêu tả vị trí, Diệp Dương Thành vỗ trán:
-... Ta biết chỗ đó.
Diệp Dương Thành bất đắc dĩ nói:
- Đó là khu vực Ôn Lĩnh Đài Châu, còn mảnh đất cửu âm nào khác không?
Viên Đình Đình kinh ngạc nói:
- Cái này...
Viên Đình Đình trợn tròn mắt, cẩn thận quan sát hướng âm lực di chuyển trong không khí.
Nửa phút sau mắt 0y sáng lên, gật đầu, nói:
- Có, hướng tây nam.
Diệp Dương Thành từ thất vọng phút chốc nâng cao tinh thần:
- Mau đi xem!
Diệp Dương Thành ra lệnh cho Viên Đình Đình:
- Mau chóng xác nhận rồi báo cáo với ta.
Viên Đình Đình gật đầu, nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Viên Đình Đình biến thành một luồng khói nhạt phóng lên cao, trong phút chốc biến mất trong tầm mắt Diệp Dương Thành. Hướng Viên Đình Đình đi là CÙ Hằng thị, nơi Diệp Cảnh Long đi học.
* * *
Tiếng gầm rống trầm thấp tràn ngập sát khí bỗng vang bên tai mọi người:
- Người Trung Quốc chết tiệt!
Mười mấy nam nữ trong phòng họp chưa kịp lấy lại tinh thần thì cửa văn phòng bỗng bị đá bật ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cửa phòng dày nặng vỡ ra mấy mảnh, một nam nhân hai mươi bảy, tám tuổi mặc đồ đen xuất hiện trước mắt đám người trong phòng họp. Nếu có ai nhìn thấy mười mấy nam nữ ngồi trong phòng họp chắc chắn sẽ rất ngạc niên, nam nhân mặc đồ đen này quá to gan.
Mười mấy nam nữ ngồi trong phòng họp tuổi từ hơn ba mươi đến năm mươi mấy, bọn họ đại biểu phủ thủ tướng trung tâm toàn bộ Nhật Bản. Trưởng quan phòng nội các, đại thần tổng hợp hành chính, đại thần ngoại vụ, đại thần pháp vụ, đại thần tài vụ, đại thần sản nghiệp kinh tế, đại thần phòng vệ...
Nhìn những người này là biết trong phòng họp đang bàn bạc bí mật cao nhất nội các. Bình thường sẽ có nhân viên võ trang siêu mạnh canh gác, người bình thường đừng nói đá tung phòng họp, muốn vào được khu này đã khó như lên trời.
Cuộc họp nội các đang thảo luận ngất trời đột nhiên bị đánh gãy, nam nhân ngồi trên ghế chính sắc mặt âm trầm đứng bật dậy, chỉ vào thanh niên mặc đồ đen.
Nam nhân tức giận quát:
- Đại Trủng Cương Trí Hoành, đây không phải nơi cho ngươi phá rối!
- Phá rối? Ha ha ha ha ha ha! Ngươi lại bảo là ta phá rối?
Nghe nam nhân quát tháo, Đại Trủng Cương Trí Hoành mặc đồ đen cười to như người điên:
- Nhị thúc ơi nhị thúc, tại sao không nói cho ta biết tin phụ thân của ta chết?
Đại Trủng Cương Trí Hoành cười to xong phát ra sát khí đáng sợ, nụ cười chợt tắt trên môi. Ánh mắt Đại Trủng Cương Trí Hoành lạnh lùng liếc mọi người trong phòng họp.
Thanh âm bình tĩnh mà kỳ dị vang bên tai bọn họ:
- Từ hôm nay trở đi, Tĩnh Quốc thần xã do ta quản lý.
- Cái gì?
Nếu nói Đại Trủng Cương Trí Hoành đá cửa phòng họp là tên lửa thì lời gã nói chẳng khác nào bom nguyên tử, nổ mọi người biến sắc mặt, lục tục đứng dậy.
Biểu tình đám người tràn ngập khó tin hỏi:
- Sao có thể như vậy?
Nam nhân lúc trước được Đại Trủng Cương Trí Hoành gọi là nhị thúc chợt nhớ điều gì, trợn to mắt thất thanh nói:
- Đại Trủng Cương Trí Hoành, ngươi đã làm gì chủ trì Tây Viên Tự?
- Ý ngươi nói sư phụ kia của ta?
Khuôn mặt trắng bệch của Đại Trủng Cương Trí Hoành chợt ửng đỏ, ánh mắt lạ lùng liếc nhị thúc của mình. Đại Trủng Cương Trí Hoành tháo xuống lệnh bài cổ kính bên hông ném qua tay nhị thúc, gã không nói một tiếng.
Đại Trủng Cương Trí Hoành không nói nhưng nhìn thấy gã lấy lệnh bài ra, mọi người biến sắc mặt, từ tức giận biến thành kính sợ. Như thể đứng trước mặt bọn họ không phải thanh niên hai mươi mấy tuổi mà là quỷ dữ nắm quyền sinh sát họ.
Đại Trủng Việt Trí đôi tay run run đón nhận lệnh bài, biểu tình phức tạp nhìn Đại Trủng Cương Trí Hoành.
Đại Trủng Việt Trí hỏi:
- Ngươi... Giết chủ trì Tây Viên Tự?
Đại Trủng Cương Trí Hoành không hề kiêng dè:
- Ta đã cho hắn sống lâu ba năm.
Đại Trủng Cương Trí Hoành nhếch mép cười khẩy nói:
- Tu luyện hơn một trăm năm mà không bằng thành tựu hai mươi năm của ta. Thứ phế vật như vậy làm sư phụ của ta hai mươi mấy năm, chết trong tay ta là vinh hạnh của hắn.
- Ngươi...!
- Cái gì?
Không đợi Đại Trủng Việt Trí quát mắng, Đại Trủng Cương Trí Hoành nhấc chân bước hướng bàn họp, sát khí lạnh lẽo ngưng tụ bao phủ người Đại Trủng Việt Trí. Trong phút chốc Đại Trủng Việt Trí té ngồi xuống ghế, mặt trắng bệch, trán ướt mồ hôi lạnh.
Đại Trủng Cương Trí Hoành nhìn Đại Trủng Việt Trí bị khí thế của mình trấn áp ngồi xuống ghế, gã không hề đắc ý mà cực kỳ khinh thường liếc nhị thúc của mình.
- Phế vật!
Đại Trủng Cương Trí Hoành ngoắc tay thu lại lệnh bài, nhướng mày nói:
- Người đâu!
Vù vù vù vù vù!
Hai bóng đen xẹt qua. Mọi người cảm giác trước mắt hoa lên, hai nam nhân áo đen xuất hiện bên cạnh Đại Trủng Cương Trí Hoành. Hai người này ăn mặc như Ninạ truyền thống của Nhật Bản rồi lại có nhiều điểm khác biệt. Ví dụ như trên người bọn họ chỉ có một loại vũ khí, đó là thanh đao võ sĩ.