Làm tốt chuyện trước mắt mới suy nghĩ về sau được.
Nghĩ thông tầng này, tâm tình vốn lộn xộn của Diệp Dương Thành bình tĩnh lại, hắn ném hết chuyện liên quan thế giới thần tộc ra sau đầu. Diệp Dương Thành hít thở sâu mấy bận, xoay người ngồi xuống sofa, nắm mắt lại.
Diệp Dương Thành thầm nghĩ:
- Cửu Tiêu Thần Quyết!
Trong đầu Diệp Dương Thành đột nhiên hiện ra một bức tranh nhiều màu, mỗi bức tranh có chữ chú thích lấp lánh ánh bạc. Khiến Diệp Dương Thành ngạc nhiên là năng lượng cần thiết để tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết chính là thần nguyên.
Trời, tu luyện lực lượng linh hư tiêu hao linh lực đủ làm Diệp Dương Thành trố mắt líu lưỡi, bây giờ tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết cần năng lượng là thần nguyên có thể chuyển hóa thành linh lực. Một điểm thần nguyên có thể chuyển thành năm trăm điểm linh lực, nếu tốc độ Cửu Tiêu Thần Quyết tiêu hao thần nguyên ngang ngửa với lực lượng linh hư tiêu hao linh lực thì... Bây giờ toàn bộ tài sản của Diệp Dương Thành chưa đến năm vạn điểm thần nguyên.
- Tía nó, ngày càng quá mức!
Diệp Dương Thành xem xét một trăm lẻ tám bức tranh hành công, chú thích hiện ra trong đầu xong hắn mở bừng mắt, thở hắt ra.
Nhưng Diệp Dương Thành cũng hiểu tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết là chuyện phải làm, đừng nói tiêu hao thần nguyên, dù hao tinh huyết thì hắn cũng cắn răng kiên trì.
Đường thành thần đâu dễ đi?
Dầu óc ù vang, Diệp Dương Thành ngước lên nhìn sắc trời bên ngoài khung cửa sổ. Diệp Dương Thành cố gắn bình ổn tâm tình xao động, chậm rãi khép mắt.
Có kinh nghiệm tu luyện lực lượng linh hư nên Diệp Dương Thành không quá xa lạ với việc tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết. Diệp Dương Thành thầm niệm khẩu quyết, thúc giục Cửu Tiêu Thần Quyết, đưa thần nguyên thông qua mạch máu chuyển vận vào cơ thể mình.
Diệp Dương Thành niệm khẩu quyết, Cửu Tiêu thần cách ở trái tim khẽ rung. Một luồng năng lượng màu xám tách ra khỏi Giới, dọc theo mạch máu chạy vào kinh mạch của Diệp Dương Thành. Đây là lần đầu tiên Diệp Dương Thành thấy rõ hình dạng thần nguyên, nhưng bây giờ hắn không có tâm tình nghiên cứu hình dạng thần nguyên thế nào. Vừa thấy thần nguyên vào kinh mạch của mình Diệp Dương Thành liền điều khiển thần nguyên đi theo một trăm lẻ tám tranh hành công chú giải tuyến đường hành công chậm rãi chảy khắp người.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng...
Mỗi khi thần nguyên vận chuyển một vòng trong cơ thể Diệp Dương Thành là thể tích sẽ giảm bớt một chút. Khi Diệp Dương Thành vận chuyển đến vòng thứ chín thì thần nguyên đó hoàn toàn biến mất.
Kinh mạch được thần nguyên làm dịu như nhuộm kim loại màu xám bạc li ti, lấp láp đột nhiên.
Trong khi Diệp Dương Thành bối rối không biết làm sao thì lực lượng linh hư bị hắn ép ở phần bụng bỗng nhảy lên, xông thẳng vào kinh mạch có thần nguyên làm dịu.
Diệp Dương Thành nhìn lực lượng linh hư chảy qua kinh mạch, dung hợp với thần nguyên dính trong kinh mạch, Diệp Dương Thành lấy lại tinh thần.
- Hóa ra là vậy.
Thì ra thần nguyên không phải dùng để tu luyện trực tiếp mà là dẫn đường, làm lực lượng linh hư trướng to.
Lực lượng linh hư dung hợp thần nguyên cũng biến thành màu xám bạc, rời khỏi kinh mạch vốn vận hành, ngừng lại ở đường hành công đệ nhất giai Cửu Tiêu Thần Quyết. Lực lượng linh hư hoàn toàn biến dạng, có lẽ hiện tại nên gọi nó là lực lượng Cửu Tiêu chứ không phải lực lượng linh hư.
Phát hiện này khiến Diệp Dương Thành thở pahò nhẹ nhõm, may mắn, may mắn quá.
Có vẻ lực lượng linh hư chỉ đạo tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết, tác dụng của thần nguyên là tăng mạnh lực lượng linh hư, biến nó thành lực lượng Cửu Tiêu.
Nói cách khác, tiếp theo Diệp Dương Thành cần hấp thu linh lực, chờ lực lượng Cửu Tiêu dung hợp linh lực đến trình độ nhất định lại dùng thần nguyên cường hóa lực lượng Cửu Tiêu.
Vậy là tiêu hao thần nguyên sẽ rất ít.
Nghĩ thông điều này rồi Diệp Dương Thành cũng hoan thành các công tác cần chuẩn bị.
Diệp Dương Thành mở mắt đứng dậy, trực tiếp sử dụng thần quyền tỏa định vị trí Đại Trủng Cương Trí Hoành đang ở.
Diệp Dương Thành mỉm cười khẽ nói:
- Đã nghỉ ngơi đủ rồi, vậy... Bây giờ bắt đầu đi.
* * *
- Chết tiệt, sao đột nhiên mưa bất thình lình?
Trên bầu trời đột nhiên đổ mưa phùn, mây thanh niên ngồi bên quán nướng vỉa hè chửi thề nhảy cẫng lên. Lão bản quán nướng và các thanh niên chuyển bàn tới mái hiên gần đó.
Một thanh niên nhuộm tóc đỏ sậm ngồi dưới mái hiên ngước lên nhìn trời đem đen thui lấy làm lạ lẩm bẩm:
- Quái, trời mưa mà sao vẫn thấy sao và trăng sáng?
Trên bầu trời không chỉ có sao và trắng, chúng nó sáng rực rỡ, không có mây dày nặng che tầm mắt. Tình huống này khiến đám thanh niên phát hiện ra sao, cơn mưa đổ xuống quá đột ngột.
Nghe thanh niên lẩm bẩm, một thanh niên khác đứng sau lưng gã phủi bọt nước dính trên người ngước đầu lên.
- Trăng có sáng hay không liên quan gì ngươi?
Thanh niên phủi bọt nước liếc thanh niên kia, cười mắng:
- Mau qua đây uống tiếp!
Nghe đồng bạn kêu, thanh niên tóc đỏ rực không quay đầu lại kêu lên:
- Tới ngay!
Thanh niên tóc đỏ không còn thắc mắc tại sao trời đổ mưa.
Thanh niên tóc đỏ xoay người ngồi xuống cạnh bàn.
Thanh niên thứ ba ngồi trên ghế bỗng đẩy vai thanh niên tóc đỏ:
- A Long.
- Có chuyện gì?
Thanh niên tóc đỏ quay đầu, lấy làm lạ nhìn bằng hữu của mình, hỏi:
- Gì vậy?
Thanh niên ngồi bên cạnh A Long chỉ vào một cái bàn đặt ngoài trời, có thanh niên ngồi bên chiếc bàn quán nướng.
- Đó, ngươi xem người kia đi.
- Có phải dây thần kinh bị gì không?
Nghe bằng hữu nói, A Long cười mắng:
- Tía nó, hắn có bị thần kinh hay không liên quan gì ngươi? Uống rượu đi, uống tiếp!
Nhưng trước khi bưng ly rượu lên A Long liếc thanh niên đã ngồi bên cạnh bàn hơn hai tiếng, buồn cười lắc đầu.
Ngay từ khi bọn họ đến uống rượu đã thấy thanh niên ngồi đó, trên bàn chỉ có một con cá trích nướng, mấy xâu thịt dê, một thùng bia. Không hiếm loại người mua say thế này, nhưng lạ ở chỗ thanh niên mãi uống rượu không ăn gì. Thanh niên ngồi hơn hai tiếng, một mình uống hết chín bình bia, không đụng vào cá trích nướng, mấy xâu thịt dê trên bàn.
Nhìn bộ dáng thanh niên dường như muốn một mình uống sạch mười hai bình rượu. Lạ lùng hơn là mới rồi trời không mau còn dễ nói, nhưng bây giờ mưa rơi lất phất, tuy là mưa phùn nhưng nhiệt độ không khí giảm ba, bốn độ, người bình thường nên tìm chỗ trú mưa mới đúng.
Thanh niên không trú mưa, dường như không phát hiện mưa rơi, thanh niên vẫn ngồi bên bàn từ tốn uống bia.
Tất cả làm A Long thấy vô cùng quái dị, người bình thường sẽ không làm chuyện như vậy. Chỉ người bất bình thường mới làm như thế.
Trong đầu A Long bứt rứt suy nghĩ, gã định bỏ qua thanh niên dời mắt nhìn hướng khác. Đột nhiên A Long trông thấy thêm một người cực kỳ lạ lùng.
Trong con hẻm cách quán nướng hơn năm mươi thước, một người mặc áo tập võ màu trắng bước ra. Người đó chắp hai tay sau lưng, bước đi ung dung trên con đường ướt sũng. Người đó đến gần quán nướng, A Long thấy rõ ràng mặt mũi người kỳ lạ.
Đó là một nam nhân tráng niên hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn. Khiến người câm nín là trong đêm mưa đen như mực người đó đội kính đen. Nhìn rõ cách ăn mặc của người này, A Long dở khóc dở cười.