Diệp Dương Thành ngẫm nghĩ, nói:
- Bắt đầu từ khi Lưu Tuyết Doanh gặp tai nạn trên biển quay ngược về, bao gồm bằng hữu, thầy cô vân vân có quan hệ tốt với nàng trong đại học. Hễ quan hệ nào quan trọng thì điều tra rõ trước, sau khi tìm hiểu tỉ mỉ những người đó lại điều tra mấy người quan hệ ít thân mật hơn, có vấn đề gì không?
Diệp Dương Thành đã thay đổi mệnh lệnh, dù Phó Diệc Chi có vấn đề cũng không dám nêu, đánh nuốt ngược máu vào bụng.
Phó Diệc Chi gật đầu, nói:
- Không thành vấn đề.
- Vậy được rồi, quyết định như vậy đi.
Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Hai ngày này ngươi đừng rảnh rỗi, đừng gom hết tài liệu mới đưa lên. Tiêu chuẩn một tiếng đồng hồ, điều tra được mấy người thì thông báo bấy nhiêu cho ta. Lát nữa ta sẽ sắp xếp mấy linh sử đến chỗ ngươi cho ngươi điều khiển. Khi điều tra được tin tức thì phải đưa tài liệu cho ta ngay.
Phó Diệc Chi lại khom lưng, hết sức cung kính nói:
- Tuân lệnh phụ thần!
Nghe Phó Diệc Chi trả lời khẳng định, Diệp Dương Thành cắt đứt liên lạc, ném máy thông tin vào cái hốc bên cạnh.
Diệp Dương Thành cười nói với Nhung Cầu:
- An toàn của những người này toàn nhờ vào ngươi.
Nhung Cầu không hiểu, nhưng không được Diệp Dương Thành cho phép nói chuyện, nó đành ngồi xổm dậy sủa mấy tiếng tỏ vẻ khó hiểu:
- Gâu gâu!
Diệp Dương Thành không giải thích gì cho Nhung Cầu, hắn cười cười rồi lái xe chạy hướng vùng núi giao giới Thanh Sơn huyện và Lệ Hải thị.
Cắt đứt liên lạc với Diệp Dương Thành, Phó Diệc Chi nhẹ nhàng đặt máy thông tin lên mặt bàn công tác. Phó Diệc Chi nhíu mày, gã không biết tại sao Diệp Dương Thành dặn dò phải điều tra chuyện quá khứ của Lưu Tuyết Doanh, nhưng trực giác nói với gã chắc chắn bên trong có vấn đề gì rất lớn.
Diệp Dương Thành không nói, Phó Diệc Chi không tiện mở miệng hỏi, đành đè nén thắc mắc trong lòng.
Phó Diệc Chi hít sâu, xoay người hét hướng ngoài cửa:
- Người đâu!
Lại một thanh niên đi vào, kính quân lễ với Phó Diệc Chi:
- Thủ trưởng!
Thanh niên cung kính nói:
- Xin thủ trưởng sai bảo!
- Thông báo cho Tiểu Vương khoa tình báo lại chỗ ta một chuyến.
Phó Diệc Chi trầm ngâm nói:
- Phải nhanh lên.
Thanh niên kính lễ, cao giọng quát:
- Vâng thưa thủ trưởng!
Thanh niên xoay người đi ra văn phòng Phó Diệc Chi, bên ngoài cửa văn phòng tùy thời có bốn siêu chiến sĩ canh gác chờ lệnh. Năng lực của bốn siêu chiến sĩ này thua xa các siêu chiến sĩ đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Nói nghiêm khắc thì bọn họ chỉ xem như hàng kém, nhưng thực lực mạnh hơn chiến sĩ tinh anh bình thường rất nhiều.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Phó Diệc Chi ra lệnh người kêu Tiểu Vương phụ trách khao tình báo chưa đến, Diệp Dương Thành phái bốn linh sử người da đen đã tới. Bọn họ nối đuôi nhau xuyên tường đi vào văn phòng của Phó Diệc Chi, thấy gã đứng im lộ vẻ suy tư thì cùng quỳ gối xuống đất.
Linh sử người da đen cung kính đồng thanh kêu lên:
- Linh sử Bỉ Lạp Ngũ Đức / Ai Tác Tát Tạp / Lỗ Bản Ba Khắc / Tát Mục Ai Nhĩ kính chào thần sử đại nhân!
Nghe bốn linh sử người da đen cùng kêu, Phó Diệc Chi nghiêng người hành lễ hướng đông:
- Nguyện phụ thần quang huy vĩnh tồn!
Phó Diệc Chi đứng thẳng dậy, giơ tay nói:
- Đứng lên đi.
Bốn người Bỉ Lạp Ngũ Đức đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh thưa thần sử đại nhân!
Cả đám lơ lửng nổi lên, xếp hai hàng đứng trước mặt Phó Diệc Chi.
Bỉ Lạp Ngũ Đức bước tới trước một bước nhỏ, khom lưng nói:
- Chủ nhân kêu chúng ta hỗ trợ thần tử đại nhân làm việc, nghe theo thần tử đại nhân điều khiển sắp đặt. Xin thần sử đại nhân hãy sai bảo!
- Tạm thời các ngươi đi theo bên cạnh ta.
Phó Diệc Chi nhẹ lắc đầu, nói:
- Có chuyện cần các ngươi ra tay thì ta sẽ sai phái.
Bốn người Bỉ Lạp Ngũ Đức lại khom lưng:
- Tuân lệnh thưa thần sử đại nhân!
Bốn linh sử người da đen lắc người, xếp hàng ngang đứng sau bàn làm việc của Phó Diệc Chi, trông như bốn bảo tiêu da đen.
Có bốn người Bỉ Lạp Ngũ Đức đến giúp, Phó Diệc Chi cảm giác áp lực giảm bớt nhiều. Phó Diệc Chi hiểu biết chút it về linh sử thuộc hạ của phụ thần Diệp Dương Thành, bốn linh sử này mỗi người sánh bằng ba dị nhân từ S giai trở lên, thực lực siêu mạnh.
Nhưng vì có bốn người Bỉ Lạp Ngũ Đức đến làm Phó Diệc Chi cảm giác vụ việc nghiêm trọng hơn xa sự tưởng tượng của gã.
Trong rừng sâu giao giới giữa Thanh Sơn huyện và Lệ Hải thị, hàng trăm ngàn chó rong từ bốn phương tám hướng tụ tập lại. Sơncốc nho nhỏ tràn ngập tiếng chó sủa.
- Gâu gâu gâu!!!
Nếu có ai đi ngang qua sẽ sợ hãi teo tim, xoay người chạy trốn. Nhiều chó lang thang muôn hình muôn vẻ, chủng loại khác nhau tụ tập lại đúng là làm người ta sợ toát mồ hôi hột.
Trong rừng cây khác cách tụ điểm chó hoang tụ tập chừng ba trăm thước hiện là thiên hạ của mèo hoang. Tiếng meo meo phập phồng lên xuống hòa cùng tiếng chó hoang gần đó sủa.
Những chó mèo hoang này là từ Lệ Hải thị, Khánh Châu thị tụ tập lại. Thông minh thì tìm mọi cách đi nhờ xe, hơi ngốc đành co giò chạy nhanh. Khi đến mục đích, chó mèo mệt chết nằm sấp. Chó mèo đi nhờ xe thì tinh thần phơi phới sủa, dường như chúng nó đang giao lưu cái gì.
Đến hơn bốn giờ chiều, mặt trời lặn xuống núi, tiếng chóa sủa, mèo kêu vang vọng rừng núi chợt ngừng lại. Sơn cốc chìm trong tĩnh lặng kỳ lạ. Nếu có ai đi ngang qua sẽ rất ngạc nhiên, đám chó mèo hoặc ngồi, hoặc nằm, hoặc đứng bỗng chốc bày ra cùng một tư thế.
Chúng nó cùng quỳ xuống, cong chân trước quỳ hướng một chỗ hõm trong sơn cốc hướng đông nam, người chúng nó khẽ run, dường như hướng đó xuất hiện sinh vật gì làm chúng nó kinh hoàng.
Trong khi toàn bộ sơn cốc chìm trong tĩnh lặng, một tiếng chó sủa trầm ổn, mạnh mẽ vang lên từ chỗ hõm sơn cốc:
- Gâu gâu!!!
Sủa mấy tiếng, khí phách bá đạo thổi quét toàn bộ sơn cốc. Một cái bóng màu nâu sẫm nhảy ra khỏi chỗ hõm, chớp mắt đã leo lên tảng đá to trong sơn cốc. Thân hình uy mãnh trong ánh nắng nổi bật tăng thêm bá khí oai hùng.
Nhung Cầu đứng trên tảng đá, dùng ánh mắt tự cho là uy nghiêm quét hướng đám chó mèo hoang quỳ rạp dưới đất. Nhung Cầu làm theo lời dặn của Nhung Cầu, tăng mạnh khí thế có được sau khi tiến hóa. Khí thế hùng mạnh tràn ngập trong sơn cốc, khí chất vua vạn thú được Nhung Cầu bày ra rõ ràng.
Nhung Cầu giữ tư thế này hăm dọa chó mèo hoang một phút, mãi khi nó cảm giác tư thế uy mãnh của mình đã khắc vào linh hồn chó mèo hoang mới sử dụng năng lực thống ngự vạn thú uy nghiêm mệnh lệnh.
- Dập đầu sủa đi, nghênh đón chủ nhân giáng xuống.
- Gâu gâu / meo meo!
Trong sơn cốc yên tĩnh lại ầm ĩ. Khí thế của Nhung Cầu áp chế, đám chó mèo hoang không có ý định chống đối, phập phồng lo sợ dập đầu bùm bùm, thi nhau sủa.
Nhung Cầu bày phong độ chán chê rồi Diệp Dương Thành mới từ chỗ hõm sơn cốc đi vào, hắn phớt lờ mùi hôi thối từ người đám chó mèo hoang. Diệp Dương Thành nhảy lên cao, đáp xuống tảng đá to hơn ba mươi thước, tùy ý giơ tay phải lên đặt trên đầu Nhung Cầu.