Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 467

Từ bệnh viện nhân dân chạy đi đường Ngũ Hoàn ăn một bát mì tám khối tiền, không nói thứ khác, chỉ tính tiền xăng cũng đã mười hai khối tiền.

Từ đường Ngũ Hoàn đi thương xá trung tâm huyện tiền xăng là mười ba, bốn khối. Nếu vào tiệm cơm nhỏ gần bệnh viện gọi vài món, thêm chia nước, lại lái xe đi thương trường tổng chi tiêu cỡ bốn mươi khối tiền.

Tính toán xong Diệp Dương Thành buồn cười, Lâm Mạn Ny ra giỏi tính toán chi tiêu, một phân một ly đều tính rõ ràng. Nhưng sao Lâm Mạn Ny không tính giỏi vè vấn đề riêng tư?

Diệp Dương Thành sẽ không nói thẳng mấy chuyện nhỏ này cho Lâm Mạn Ny. Lúc riêng tư Lâm Mạn Ny ngẫu nhiên mơ hồ càng làm Diệp Dương Thành yêu nàng hơn, vui vẻ là tốt rồi, tiền thì bỏ ra nhiều hay ít không ảnh hưởng gì.

Ăn xong bữa tối ở tiệm mì đặc sắc, Diệp Dương Thành lôi thôi xoa bụng đi ra, lên xe chạy tới thương xá trung tâm huyện.

Nhưng bực mình là hôm nay ngay lúc giao thông đông đúc nhất, kẹt xe.

Diệp Dương Thành thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xe xếp hàng dài không thấy đầu, hắn rụt cổ về nhìn đồng hồ.

- Sợ là khi đến thương xá đã hơn tám giờ.

Diệp Dương Thành không biết nên nói cái gì nhìn Lâm Mạn Ny ngồi bên cạnh mình:

- Hay bây giờ nàng suy nghĩ trước đợi chút nữa cần mua những thứ gì?

Lâm Mạn Ny thói quen kệt xe, nhưng nghe Diệp Dương Thành nói xong nàng rất hoang mang:

- Ta cũng không biết.

Lâm Mạn Ny lắc đầu, nói:

- Lâm mụ mụ bảo mua đồ bảo vệ sức khỏe là được. Ta... Ta chưa từng gặp nàng, cũng không biết nàng thích cái gì.

Diệp Dương Thành vuốt tóc Lâm Mạn Ny:

- Vậy chờ chút nữa xem rồi tính.

Diệp Dương Thành mỉm cười nói:

- Đừng tạo nhiều áp lực cho mình, nàng phải nhớ kỹ, dù trước kia bà ta đã làm chuyện gì sai thì vẫn là mẫu thân ruột của nàng. Giữa hai mẹ con không có nhiều xa cách, nghĩ thông suốt là được.

Tạ Hiểu Di, mẫu thân của Lâm Mạn Ny đã kết hôn từ mười mấy năm trước. Lâm Đông Mai nói Tạ Hiểu Di sinh một trai một gái cho người chồng hiện tại. Con trai nhỏ hơn Lâm Mạn Ny hai tuổi, nay đã là người trưởng thành. Con gái nhỏ hơn Lâm Mạn Ny bốn tuổi, hiện đang học cấp 3.

Chồng hiện tại của Tạ Hiểu Di là một khoa trưởng khoa tổng hợp lục hóa bạn cục lâm nghiệp Long Hóa huyện Cù Hằng thị. Treo danh khoa trưởng nhưng thật ra gã chỉ là một nhân viên công chứ lẩm bẩm, không có hành chính. Cục lâm nghiệp nổi tiếng là ngành nước trong, gia đình bốn người sống nghèo khổ, rất túng quẫn.

Theo Diệp Dương Thành hiểu biết thì Tạ Hiểu Di mở tiệm tạp hóa tại nhà bán đồ dùng hàng ngày, đồ ăn vặt, dầu gạo này nọ. Bình thường Tạ Hiểu Di trông chừng quầy hàng, hai đứa con trai gái đều đi xa học. Con cả học đại học, con gái học cấp 3. Lâm Đông Mai nói thân thể Tạ Hiểu Di không khỏe mạnh, bình thường hay đi bệnh viện, đối với điều kiện kinh tế gia đình đúng là đã khổ nay càng nghèo hơn.

Lần này đi Diệp Dương Thành không định để Lâm Mạn Ny đến thẳng nhà mẫu thân ruột. Dù sao Lâm Mạn Ny đã lớn, không cần cha dượng nuôi nấnt. Diệp Dương Thành không biết gia đình hiện tại của Tạ Hiểu Di cáo thái độ thế nào với Lâm Mạn Ny.

Nếu vì vài nguyên nhân dẫn đến cảnh tượng mẹ con gặp mặt thành trò hề thì Diệp Dương Thành biết Lâm Mạn Ny sẽ không chịu nổi. Vì bảo đảm, Diệp Dương Thành định sau khi đến Long Hóa huyện liền gọi điện cho Tạ Hiểu Di, hẹn nàng đi ra gặp mặt chứ không đến thẳng nhà.

Kẹt xe nửa tiếng sau xe Diệp Dương Thành theo dòng xe cộ chậm rãi đi tới trước. Khi Diệp Dương Thành lái xe chở Lâm Mạn Ny đến Bích Thiên thương xá đã là tám giờ ba mươi phút tối. Bầu trời tối sầm, mưa phùn lất phất.

Diệp Dương Thành không điều động lực lượng Cửu Tiêu xua tan tầng mây trên bầu trời để mưa tạnh, tắm trong mưa phùn kiểu này rất thoải mái.

Diệp Dương Thành đậu xe trong bãi đổ xe ngoài thương xá, chờ Lâm Mạn Ny xuống xe hắn mới khóa xe lại.

- Đi đi.

Diệp Dương Thành mỉm cười nói:

- Còn hơn một tiếng nữa thương xá mới đóng cửa, cứ chọn từ từ. Dù sao là lần đầu gặp mặt từ khi hiểu chuyện, chuẩn bị đầy đủ một ít cũng tốt.

Lâm Mạn Ny hít sâu, cười với Diệp Dương Thành, nàng gật mạnh đầu. Lâm Mạn Ny thật tự nhiên ôm cánh tay Diệp Dương Thành bước nhanh vào cổng thương xá.

Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny chọn quà thích hợp để tặng. Còn trong Bảo Kinh Trấn xa xôi, Vương Tuệ Tuệ ở nhà chồng, một mình nàng ngồi trong căn phòng trống rỗng. Vương Tuệ Tuệ xoa bụng nhô cao, khóe mắt vương lệ.

Gò má trái Vương Tuệ Tuệ co vết thương rõ ràng như bị vật gì giống roi quất trúng, vết thương không sâu như da tróc thịt bong chảy máu làm người ta run sợ.

Nửa tiếng trước, Chu Vệ Quân, chồng Tổ chức Dị Sát về nhà. Chu Vệ Quân say xỉn về nha không phải để ngủ mà tìm Vương Tuệ Tuệ đang nằm trong phòng ngủ, xòe tay đòi tiền, giọng điệu trịch thượng.

Từ ngày đó bị Chu Vệ Quân tát một bạt tai Vương Tuệ Tuệ không còn nói câu nào với gã, không nghe không hỏi gã đi đâu. Vương Tuệ Tuệ chỉ muốn nhanh chóng sinh con ra, ôm chút ảo tưởng cuối cùng. Vương Tuệ Tuệ định khiến đứa con trong bụng cứu lại tổ ấm vừa mới xây đã chênh vênh sắp tan vỡ.

Nhưng hành động hôm nay của Chu Vệ Quân, gã gầm rống nhục mã đánh tan chút hy vọng cuối cùng trong lòng Vương Tuệ Tuệ. Chu Vệ Quân dùng một cây tre đánh Vương Tuệ Tuệ, cướp đi tiền riêng một vạn hai ngàn nguyên nàng để dành cho việc sinh con.

Nửa tiếng đã qua, Vương Tuệ Tuệ vẫn còn loáng thoáng nghe tiếng cười to của Chu Vệ Quân sau khi cướp được tiền.

Chu Vệ Quân hỏi:

- Đồ xấu xí, lén giấu ta nhiều tiền như vậy là để nuôi thằng nò?

Vương Tuệ Tuệ chỉ bị Chu Vệ Quân quất mấy cái vào lưng, nàng cố nén đau đớn giải thích rằng:

- Đây là tiền ta chuẩn bị cho việc sinh con, ngươi không thể lây đi.

Nhưng Chu Vệ Quân thờ ơ trước lời giải thích, gã nhét tiền vào túi định đi. Vương Tuệ Tuệ kéo Chu Vệ Quân lại, bị gã không nương tình quất một roi vào má trái, bỏ lại một câu 'đồ điếm' sau đó sải bước đi.

Vương Tuệ Tuệ nghe thấy lúc Chu Vệ Quân cướp tiền của nàng, người Chu gia đứng ngoài cửa nghe, nhưng bọn họ không đi vào ngăn cản, mặc cho Chu Vệ Quân bạo hành rồi cười to rời khỏi gia đình tan vỡ.

Vương Tuệ Tuệ hoàn toàn thất vọng. Vương Tuệ Tuệ ngồi trên giường bị Chu Vệ Quân lật tung, tay phải bản năng vuốt bụng mình, chìm trong phân vân dữ dội.

Vương Tuệ Tuệ biết nếu nàng tiếp tục sống trong gia đình này thì Chu Vệ Quân sẽ càng lúc càng hành động quá đáng. Mới đầu là tát tai, giờ cầm roi tre quất.

Vì đứa con trong bụng, vì chính nàng, Vương Tuệ Tuệ cảm thấy nàng phải rời khỏi nam nhân quá giả dối này xa thật xa. Lúc trước mai mối, Chu Vệ Quân giả bộ rộng rãi, khoan dung, dí dỏm bây giờ càng khiến Vương Tuệ Tuệ căm ghét. Nam nhân này từng là đàn anh lớp trên của nàng, sau này là chồng nàng, gã hoàn toàn là ác ma.

Nhưng Vương Tuệ Tuệ không cam lòng cứ thế rời đi, nàng cảm thấy phải giành lại thứ thuộc về mình.

Vương Tuệ Tuệ ngẫm nghĩ, khóe mắt ngấ lệ. Vương Tuệ Tuệ thiếp ngủ, nàng... Mệt mỏi quá.

* * *
Bình Luận (0)
Comment