Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 482.1

Rất nhanh dặn dò xong, Diệp Dương Thành lộ ra ý cười nghiền ngẫm, hỏi:

- Làm như vậy chỉ sợ Chu gia sẽ xem em là sinh tử đại địch, sợ không?

- Không sợ.

Vương Tuệ Tuệ không chút do dự lắc đầu đáp:

- Đây là quả báo của bọn hắn.

Nghe câu trả lời của nàng, Diệp Dương Thành mỉm cười thật vui vẻ, gật đầu, vỗ vai nàng, khẳng định nói:

- Có anh ở đây, không ai làm gì được em cả.

- Dạ!

Vương Tuệ Tuệ gật mạnh đầu, nàng chỉ lo lắng Diệp Dương Thành sẽ gặp phiền phức.

Tựa hồ đã nhận ra lo lắng của nàng, Diệp Dương Thành nói:

- Yên tâm đi, kỹ năng của lão ca nhiều hơn em tưởng tượng.

- Nhưng mà…

Vương Tuệ Tuệ vẫn còn chút lo lắng.

Diệp Dương Thành đột nhiên làm ra động tác đừng lên tiếng, ý cười đầy mặt nói:

- Chu gia thỉnh cứu binh đến đây…

- Cứu binh? Làm sao bây giờ?

- Làm sao? Kiên nhẫn xem là được.

Diệp Dương Thành híp mắt nhìn chiếc xe chậm rãi chạy vào Chu gia, trên mặt không hề có chút lo lắng, ngược lại nghiền ngẫm cười:

- Anh thật muốn xem cứu binh Chu gia rốt cục có bao nhiêu kỹ năng.

Nghe được lời của hắn, trong lòng Vương Tuệ Tuệ đột nhiên yên tâm hơn không ít.

Cùng lúc đó người Chu gia cũng nhìn thấy chiếc xe chạy tới, Chu Vệ Bình vừa tỉnh lại, nhất thời mừng rỡ không tự chủ được hô lên:

- Là cậu đến đây, Vương Tuệ Tuệ, mày là tiện nhân thối, mày cùng dã nam nhân của mày xong rồi, tụi mày xong rồi…

Diệp Dương Thành thản nhiên lấy ra điếu thuốc, châm lửa, phun khói vào khuôn mặt đã sưng thành đầu heo của Chu Vệ Bình, thản nhiên nói:

- Trước đó đã cảnh cáo cô, quản tốt miệng rách của mình, đừng tưởng rằng mình là đàn bà thì tôi sẽ không đánh cô.

- Ba!

Lại một cái tát vang lên!

- Ô ô…

Đáp lại lời của Diệp Dương Thành, chỉ là tiếng rên rỉ hàm hồ của Chu Vệ Bình.

Kỳ thật không chỉ riêng Chu Vệ Bình nghĩ Diệp Dương Thành không lớn gan như vậy, biết rõ cậu của nàng đến mà vẫn còn dám hạ thủ tàn nhẫn với nàng, toàn bộ những người có mặt ở đây, đặc biệt là người Chu gia, đều dùng ánh mắt như đang xem quái vật nhìn Diệp Dương Thành, bọn hắn không cách nào tưởng được Diệp Dương Thành lớn gan như vậy, hắn rốt cục dựa vào cái gì?

Chiếc xe màu đen dừng lại, nhưng Chu Vệ Bình lại bị đánh ngay trước mặt, hơn nữa còn đánh không nhẹ, ngã lên trên nắp xe, chỉ còn rên rỉ, thậm chí không thể nhúc nhích…

Những người trên xe đều tận mắt nhìn thấy, Chu Vệ Bình bị một cái tát của Diệp Dương Thành đánh bay ngược ra ngoài, bay cao cách mặt đất một thước, sau đó phịch một tiếng ngã lên trên cốp xe!

Cao thủ có thể làm được chuyện này quả thật không ít, thậm chí đại đa số quân nhân chính quy cũng làm được trình độ này, nhưng biểu hiện của Diệp Dương Thành lại làm cho người ta rung động, nhất là sau khi hắn tát bay Chu Vệ Bình, biểu hiện vẫn thật nhẹ nhàng.

Người như thế, nếu không phải kẻ ngu ngốc hay khờ khạo, thì là người có bối cảnh thật dày. Trần Hải Bân còn ngồi trên xe đã làm ra phán đoán, Diệp Dương Thành rõ ràng không phải loại người trước, nếu là kẻ khờ khạo còn dễ xử lý, nhưng nếu như là loại cuối cùng…

Da đầu Trần Hải Bân mơ hồ có chút run lên, nhưng chuyện này dù sao liên lụy đến toàn bộ Chu gia, hắn không phải người mù, tự nhiên chứng kiến ngoại trừ Chu Vệ Bình, chồng của em gái, con trai, đại bá, tam thúc…đều ngã trên mặt đất, mỗi người đều có vẻ bị thương rất nặng.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng hắn đã có kiêng kỵ, nhưng hắn đành kiên trì nói với một công an cùng hai hiệp cảnh trong xe:

- Phiền toái các anh, xuống xe thôi.

Nghe được câu nói của Trần Hải Bân, hiệp cảnh lái xe theo bản năng nhìn qua công an chính quy bên cạnh, giờ phút này da đầu hắn cũng run lên.

- Xuống xe đi.

Công an kia hơn ba mươi tuổi, thoáng trầm ngâm một lúc, nhìn thoáng qua Diệp Dương Thành ngoài xe, mặc dù cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng không nghĩ nhiều, gật đầu nói một câu liền trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.

Nhìn thấy viên công an đã có động tác, hai hiệp cảnh cũng không dám chậm trễ, theo sát xuống xe, thấy ba người đều đi xuống, Trần Hải Bân như uống thuốc an thần, nhẹ hít vào một hơi, đẩy cửa xe đi theo.

Công an đi xuống trước tiên cau mày, nhìn Chu Vệ Bình nằm gục trên cốp xe, liền đưa tay lấy xuống còng tay, nhìn Diệp Dương Thành nói:

- Theo chúng tôi đi một chuyến đi!

- Đi đâu?

Diệp Dương Thành phun ra ngụm khói, thản nhiên quét mắt nhìn công an kia, nói:

- Gọi đồn trưởng của anh qua đây đi.

- Cái gì?

Viên công an nhất thời ngây người, dáng vẻ của Diệp Dương Thành giống như không phải muốn gặp đồn trưởng của bọn họ, mà là…gọi người hầu, bộ dáng thật nhẹ nhàng, vô cùng hung hăng càn quấy.

Mặc kệ Diệp Dương Thành có bao nhiêu bổn sự, bao nhiêu bối cảnh, người bị hắn đánh thành như vậy, mình cũng nên chấp pháp theo lẽ công bằng đi? Viên công an âm thầm cân nhắc một phen, nhưng không tiến lên còng tay Diệp Dương Thành, mà cân nhắc hỏi:

- Anh nhận thức đồn trưởng chúng tôi sao?

- Tôi không nhận thức hắn.

Diệp Dương Thành không giấu diếm, trực tiếp lắc đầu, nhưng trước khi viên công an kịp phát hỏa, đã bổ sung:

- Nhưng hắn nhất định nhận ra tôi.

- Anh…

Quả thật lời này hù sợ viên công an, ngay khi hắn hoàn toàn chiếm cứ đạo lý, hắn lại có cảm giác ấm ức khó thể xuống tay, nhất là biểu hiện thản nhiên không sợ hãi của Diệp Dương Thành, càng làm trong lòng hắn khẩn trương, lần này không phải thật sự đá trúng tấm sắt chứ?

Nhìn thấy biểu hiện của viên công an, Trần Hải Bân không tự giác nhíu mày, lớn tiếng nói:

- Mặc kệ anh nhận thức ai, hay ai nhận thức anh, đánh người là không đúng, nhìn anh lớn như vậy, chẳng lẽ chút thường thức pháp luật cũng không biết sao?

- Ông chính là anh vợ của Chu gia đi?

Nghe lời của Trần Hải Bân, Diệp Dương Thành ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân giẫm lên, nhìn hắn mỉm cười:

- Ông lại là thứ gì?

- Tôi…

Trần Hải Bân thiếu chút nữa hộc máu, đen mặt hừ lạnh nói:

- Tôi là chủ nhiệm phòng trật tự an ninh đô thị trấn. (thành quản)

- Oa, chủ nhiệm sao, quan thật lớn.

Diệp Dương Thành ra vẻ than thở sợ hãi, ngay sau đó sắc mặt lạnh lùng, nói:

- Tay của phòng thành quản còn chưa dài như vậy đi?

Không đợi Trần Hải Bân trả lời, Diệp Dương Thành bóp bóp hai tay vang lên răng rắc, nhìn công an kia nói:

- Trước xác nhận một chút, lần này các anh tới đây, rốt cục là lấy thân phận nhà nước? Hay lấy thân phận tư nhân?

Lấy thân phận nhà nước thì không đánh ngươi, nhưng trong sự kiện này Trần Hải Bân rõ ràng xen tay chuyện riêng, nhưng nếu lấy thân phận tư nhân…hành động của Diệp Dương Thành đã phi thường minh xác nói cho bốn người, chỉ cần họ gật đầu nói là tư nhân, chỉ sợ nắm tay của Diệp Dương Thành sẽ rơi xuống trên người bọn họ.

Nhìn thấy thái độ quái gở bức người của Diệp Dương Thành, viên công an cùng hai hiệp cảnh có chút chần chờ bất định, nhưng thân là chủ nhiệm phòng thành quản, mặc dù chức vụ không cao, nhưng trong trấn Bảo Kinh vẫn có thể nói vài lời, bị Diệp Dương Thành từng bước ép sát, Trần Hải Bân cơ hồ bạo tẩu.
Bình Luận (0)
Comment