Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 636

- Tôi là người thích giảng đạo lý, chỉ khi nào giảng không xong mới chọn bạo lực.

Liếc mắt nhìn Vương Triển Bằng, Diệp Dương Thành chậm rãi nói:

- Cho nên ông tốt nhất đừng buộc tôi sử dụng bạo lực.

- Ô…

Vương Triển Bằng đột nhiên có cảm giác muốn khóc, mặt bị người đánh sưng lên, còn nói là thích giảng đạo lý?

Trên mặt liên tục biến hóa một trận, Vương Triển Bằng cắn răng cúi đầu:

- Vậy…chúng ta giảng đạo lý.

- Đúng thôi, đều là người trưởng thành, sự tình gì cũng phải dựa vào đánh nhau giải quyết, đó là chuyện chỉ có nhi đồng ngây thơ mới làm.

Diệp Dương Thành cười híp mắt:

- Chúng ta nên văn minh một chút, giảng đạo lý mới là lựa chọn đúng nhất phải không?

- Đúng…đúng…

Vương Triển Bằng cười còn khó xem hơn khóc, lúc này người ta mạnh mẽ cường thế hơn mình, không nhận khi dễ cũng không được.

Lúc này Diệp Dương Thành nhìn Vương Chấn Huy cùng Cừu Lỵ Lỵ vẫy tay, ấm áp cười nói:

- Hai người lại đây, tôi muốn giảng đạo lý với hai người một chút.

- Được…được…

Trong lòng Vương Chấn Huy dâng lên cảm giác may mắn, khi cha của hắn bị người tát tai, hắn cũng không có ý nghĩ xông lên liều mạng với người ta, mà ngược lại cảm thấy may mắn vì đối phương không đánh hắn.

Vương Chấn Huy vô cùng cẩn thận đi tới phía sau Vương Triển Bằng, đến lúc này còn muốn để cha mình ngăn chặn phía trước, thật sự là hết thuốc chữa.

Mà Cừu Lỵ Lỵ thì sao? Tận mắt nhìn thấy hành động cùng biểu hiện của Diệp Dương Thành, nàng mới biết mình đá trúng tấm sắt. So sánh với tên nhà quê mà nàng từng mở miệng mắng nhieesch, nàng đột nhiên cảm giác mình mới là nhà quê, thậm chí là nhà quê tới mức hết thuốc chữa.

Nhưng khi cảm thấy hoảng sợ, trong lòng nàng chợt dâng lên cảm giác không cam lòng cùng ghen tỵ, nếu sớm biết Diệp Cảnh Long có được anh ruột lợi hại như vậy, nàng sẽ không tìm Vương Chấn Huy, đổi lại chọn lựa Diệp Cảnh Long không phải thật tốt? Về phần Mạnh Văn Tuệ vẫn luôn bị nàng khinh thường sao…

Không biết vì sao nàng đột nhiên cảm thấy thật ghen tỵ, phi thường ghen tỵ! Luận dáng người, luận khuôn mặt, Mạnh Văn Tuệ đâu phải là đối thủ của nàng? Nói tới công phu trên giường với nam nhân, nàng tự tin mình không thua cho Mạnh Văn Tuệ. Nhưng tại sao Mạnh Văn Tuệ câu được kim quy tế như Diệp Cảnh Long, mà nàng chỉ là thể đi theo kẻ hèn nhát vô cùng như Vương Chấn Huy đây?

Nam nhân chắc là sẽ không đánh nữ nhân, trong lòng Cừu Lỵ Lỵ thầm nhủ, vừa tự cổ vũ mình vừa liếc nhìn Diệp Dương Thành…không câu được em trai, chẳng phải còn có anh trai lợi hại hơn hay sao?

Đôi nam nữ hết sức ăn ý đứng sau lưng Vương Triển Bằng, nhìn thấy hành động của hai người, Diệp Dương Thành mỉm cười nói:

- Tôi nói rồi, chỉ khi nào giảng đạo lý không thông tôi mới sử dụng bạo lực…cho nên hai người đừng khẩn trương, đi qua đây.

- Đi qua.

Vương Triển Bằng cũng không lưu cho hai người thời gian do dự, nghe lời nói của Diệp Dương Thành liền phun ra hai chữ, sau đó chủ động đứng sang một bên.

- Đừng khẩn trương, yên tâm, tôi là người biết giảng đạo lý.

Diệp Dương Thành mỉm cười, ngay cả bốn người Diệp Cảnh Long cũng mơ hồ, chẳng lẽ…Diệp Dương Phàm thật sự làm như vậy?

Khi hai người đi qua, Diệp Dương Thành cười cười nói:

- Cô tên Cừu Lỵ Lỵ.

Ánh mắt Diệp Dương Thành nhìn Cừu Lỵ Lỵ, mỉm cười nói:

- Năm trước khi vừa khai giảng, cô dẫn một đám nữ sinh ở trong căn tin trường học cười nhạo Văn Tuệ, bởi vì cô cảm thấy mình sinh ra trong thành phố, mà Văn Tuệ là học sinh nghèo kiết hủ lậu từ trong khe núi nhảy ra, bộ dạng cũng không đẹp bằng cô, cũng không biết trang điểm như cô, cho nên cô có cảm giác mình vô cùng ưu việt, đúng hay không?

- Tôi…

Cừu Lỵ Lỵ theo bản năng cảm thấy không thích hợp, muốn biện giải, lại bị Diệp Dương Thành trực tiếp cắt đứt lời nói.

- Cho nên cô muốn đem cảm giác ưu việt của mình xây dựng trên sự thống khổ của người khác, rồi sau đó Văn Tuệ quen biết em trai tôi, cô cho rằng Cảnh Long vô dụng bất tài, còn là một học sinh nghèo kiết hủ lậu. Mà cô tìm được kẻ có tiền lại có thế như Vương Chấn Huy, cho nên cô cảm thấy mình càng tài trí hơn người, bởi vậy ở trong nhà hàng châm chọc bọn họ, muốn khoe khoang sự ưu việt của chính mình, hận không thể nói thẳng với Văn Tuệ, nàng kém hơn cô, đúng hay không?

- Tôi…

Cừu Lỵ Lỵ bị nói thẹn quá hóa giận, nhưng dưới ánh mắt băng sương của hai nam tử áo đen, nàng vẫn cúi đầu không dám nói lời vô nghĩa, chẳng khác gì đã chấp nhận lời đánh giá của Diệp Dương Thành.

Thấy nàng cúi đầu, Diệp Dương Thành cười cười, lại nhìn Vương Chấn Huy nói:

- Mà anh, anh sống trong cẩm y ngọc thực, bên cạnh khẳng định không thiếu nữ nhân, không thiếu tiền, trọng yếu hơn là có được một lão tử nhìn qua thật lợi hại, cho nên cảm giác mình tài trí hơn người, xem ai cũng thấp hơn mình, đúng hay không?

- Tôi…

Vương Chấn Huy rất muốn mắng, nhưng không dám mắng, chỉ có thể trầm mặc.

- Nếu như tôi không đoán sai, anh cũng không thật lòng với Cừu Lỵ Lỵ, anh chỉ muốn chơi đùa cô ta mà thôi. Về phần tại sao anh phải ra mặt cho cô ta, là bởi vì anh cảm giác mình bị kẻ mà mình cho rằng thấp kém hơn vũ nhục, cho nên muốn dùng thủ đoạn đánh người nói cho họ biết, anh rất mạnh, có đúng hay không?

Khi hắn nói ra lời này, nụ cười trên mặt càng thêm tràn đầy.

Thấy hai người trầm mặc, hắn tổng kết:

- Cho nên hai người các người chẳng phải là kẻ tốt lành gì, một kẻ ái mộ hư vinh, một nữ nhân phong tao tham giàu sang, người kia là một tên ngu ngốc cho rằng mình lợi hại nhất thế giới này.

Chà xát cằm, hắn lẩm bẩm:

- Khó trách hai người có thể đi tới cùng nhau, ban đầu tôi còn tưởng rằng…

- Đủ rồi!

Vương Triển Bằng nghe không được nữa, tiến lên trầm giọng nói:

- Tôi thừa nhận chuyện này sai ở chúng tôi, điểm này chúng tôi có thể thừa nhận, nhưng anh sao? Anh là ai? Anh có tư cách gì ở trong này vũ nhục…

- Chỉ là vũ nhục sao?

Nghe câu chất vấn, Diệp Dương Thành nở nụ cười.

Hắn dùng tốc độ cực nhanh vung tay phải hung hăng tát lên mặt Vương Triển Bằng.

- Ba ba ba!

Thân hình Vương Triển Bằng bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất thất điên bát đảo.

Nụ cười trên mặt Diệp Dương Thành biến mất, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Tôi còn đánh ông, như thế nào?
Bình Luận (0)
Comment