Chấp Thoa Sư - Ân Dưỡng

Chương 14

19.

Tạ Trường Ẩn nghi ngờ nói:

“Ngày đó chẳng phải ta không cho nàng ra ngoài sao? Nàng đến đây làm gì?”

“Liên quan gì đến ngài.” Ta chột dạ giấu thuốc đi.

“Ta không quản nàng thì ai quản nàng!” Tạ Trường Ẩn lập tức giật lấy, kinh ngạc khó hiểu nhìn ta:

“Nàng lại uống thuốc tránh thai? Khi ta làm Hoàng đế, nàng cũng lén uống... Ta còn nói sao thành hôn bảy năm mà chẳng có con, là nàng muốn khiến trẫm tuyệt hậu sao?”

Hắn trừng mắt nhìn thứ thuốc kia, càng nghĩ càng giận:

“Uổng cho ta khi đó còn tưởng tên phu quân của nàng rất xấu xa, hóa ra nàng với ta mới ngủ xong, nàng cũng uống?” 

Ta không phục đáp:

“Ngài còn chèn ép ta? Như thể ngài chịu oan ức lắm vậy! Không phải ta nói chứ, thuốc này lẽ ra ngài phải uống mới đúng!”

“Ta, ta...” Hắn hơi nghẹn lời.

“Lần trước ngài bảo ta từ chối hắn mà.”

Ta vừa định phản bác, chạm vào ánh mắt hắn, chợt bừng tỉnh.

“Ngài bảo ta từ chối... Ồ, ngài rõ ràng biết đêm đó ngài sẽ ngủ cùng ta, còn bày ra dáng vẻ ấm ức, thật đúng là không biết xấu hổ!”

Hắn khẽ ho một tiếng: “Ta để nàng từ chối rồi mà.”

“Ngài vừa khóc lóc vừa ầm ĩ, ta từ chối thế nào được?”

Hắn bỗng kéo ta vào lòng, cúi đầu định làm càn, ta lập tức đẩy hắn ra.

“Đó chẳng phải là nàng cũng biết từ chối sao?”

Ta không tin nổi nhìn hắn, bỗng cười lạnh một tiếng:

“Ngài đã ba mươi mốt rồi... có so được với thiếu niên lang mười tám tuổi không? Đừng ở đây làm trò cười nữa.”

Tạ Trường Ẩn hít sâu một hơi, nghiến răng bật cười:

“Được, trở về cũng có tiểu cô nương mười bảy tuổi chờ đợi lao vào lòng ta.”

“Huynh dám!” Ta nắm chặt cổ tay hắn.

“Huynh dám ra tay với ta khi ta còn trẻ người non dạ, ta sẽ giết huynh…”

Hắn chợt nhíu mày, hít sâu một hơi. Ta không đùa với hắn nữa, lo lắng hỏi:

“Huynh bị thương à? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tạ Trường Ẩn thở dài nặng nề:

“Không sao, là ta tự chuốc lấy.”

Ta hiểu rồi, là Tiêu Dực làm.

“Hắn đã hứa với ta sẽ không giết huynh, đồ lừa đảo.” Ta liếc nhìn Tạ Trường Ẩn,
“Huynh đáng đời.”

“Nàng có còn lương tâm không? Mấy đêm nay người ngủ cùng nàng là hắn, mà ta lại bị người ta truy sát ngày đêm... Nàng vẫn là hoàng hậu của ta, nghĩ đến việc các người ở cùng nhau... cả đêm ta cũng chẳng ngủ nổi...”

“Nghĩ như thế, ta càng thấy sung sướng.”

Hắn quay đầu nhìn ta, mặt mày u ám, giọng kiên định:

“Nàng là nữ nhân xấu xa, nàng căn bản chẳng hề yêu ta.”

Nguyên cô cô đi vào bôi thuốc, nghe vậy cũng bật cười. Tạ Trường Ẩn ngượng ngập:

“Khiến Nguyên đại phu chê cười rồi.”

“Không sao, để ta xem vết thương của ngài.”

Nguyên cô cô dặn dò mấy câu rồi đi ra ngoài. Ta tò mò hỏi:

“Huynh chẳng phải hoàng đế nữa, sao còn quen biết bà ấy? Bà ấy còn dám mạo hiểm chứa chấp huynh sao?”

“Năm đó Lang Châu có dịch bệnh, ta quen bà ấy, cũng từng giúp đỡ.” Tạ Trường Ẩn nói một cách thản nhiên, “Đáng tiếc giờ bà ấy vẫn chưa luyện được thoi dược.”

Ta nhớ ra rồi, sáu năm trước Nguyên cô cô theo Kỳ vương đi trị dịch bệnh. Lúc ấy Tạ Trường Ẩn mang theo Khương Vãn cũng ở Lang Châu.

Ta đứng dậy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Tiểu Hà đang phơi nắng trong sân, Nguyên Y đang đưa thuốc cho một người già.

“Là ông ấy sao?” Ta muốn bước ra ngoài.

“Ai?” Tạ Trường Ẩn hỏi.

“Lão câm mà ta quen, Vạn thúc, là thị vệ, huynh có còn nhớ không?”

Tạ Trường Ẩn nhìn bóng dáng lưng còng ấy, theo bản năng kéo tay ta lại.

“Đừng qua đó, tránh xa ông ta ra.”

Ta do dự: “Nhưng ông ấy từng cứu ta, còn giúp ta chôn xác A Kiều.”

“Không dưng mà ân cần, không gian tà thì cũng trộm cắp.” Tạ Trường Ẩn nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Vạn thúc.

“Nàng xem đôi mắt ông ta đi, lén lút, chẳng phải nhìn Nguyên đại phu thì cũng là nhìn Thực Hà.”

Ta nương theo ánh mắt hắn nhìn qua, quả nhiên Vạn thúc có chút kỳ lạ. Lúc này, một bàn tay đặt lên eo ta, động tác cực kỳ vô lễ. Ta cảnh giác nhìn hắn:

“Huynh lại định làm gì?”

Tạ Trường Ẩn cúi đầu nhìn ta, khẽ nhướn mày, hạ giọng:

“Ta chính là phu quân đầu tiên của nàng đấy. Chúng ta cũng ngủ một giấc đi.”

Ta hất tay hắn ra:

“Không được. Tiêu Dực mà biết sẽ tức giận.”

“Hả?” Tạ Trường Ẩn nhìn ta bằng ánh mắt không tin nổi, kéo nhẹ y phục của ta.

“Tạm thời nàng đừng để ý đến hắn! Rồi hắn sẽ hiểu ra thôi. Ta đã chờ nàng bao nhiêu năm, hơn nữa ta nghe lời nàng, giữ thân trong sạch bao năm nay...”

“Huynh trong sạch chỗ nào? Đêm động phòng huynh đã ngủ với Khương Vãn rồi!”

Tạ Trường Ẩn nghẹn lại, cười lấy lòng:

“Là ta sai. Về sau ta chỉ muốn ngủ cùng A Kiều tỷ tỷ tái ngộ thôi.”

Ta nhìn hắn, trong lòng trở nên rối bời. Người trong nhà là Tiểu Tiêu Dực đang yêu nồng nhiệt, người trước mặt là Đại Tiêu Dực đã đợi ta mười ba năm. Cả hai ta đều đau lòng, nhưng ta chỉ có một thân xác này thôi. Ta do dự thật lâu, khẽ nói:

“Xin lỗi, ta thực sự sợ hắn không vui.”

Sắc mặt Tạ Trường Ẩn khựng lại một thoáng, như nứt ra một khe nhỏ.

“Không sao, ta có thể tiếp tục chờ.” Hắn ngồi lại, cười cười, cúi đầu tự giễu:

“Vả lại ta còn đang bị thương, phát huy cũng không tốt.”

Ta quay mặt đi. Ta từng tận mắt thấy, bảy năm ấy hắn sống thế nào, tìm ta đến phát cuồng, chân thực mà rõ ràng chờ ta mười ba năm, thế nhưng đến khi gặp lại, ta lại yêu một người là hắn khác.

Ta ngồi đối diện, nhìn hắn, bốn mắt giao nhau.

“Ta chỉ không muốn cùng lúc ở với hai nam nhân. Đợi họ thành hôn, chúng ta sẽ ở bên nhau, được không?”

Hắn nhìn ta, ánh mắt phức tạp, khẽ đáp: “Được.”

Nhưng không ngờ, Thái tử điện hạ đã leo lên giường ta, lại sống chết không chịu cưới công chúa nước Khương. Ngày tháng trôi từ xuân sang hạ, từ thu sang đông, chuyện hòa thân cũng chẳng hề có tiến triển. Mắt Khương Vãn sắp khỏi hẳn, ta và Tạ Trường Ẩn nóng ruột đến xoắn xuýt cả lại.

“Không thể để nàng ấy thấy mặt ta! Bằng không nàng ấy sẽ thích Tiêu Dực, sẽ không chịu uống thuốc để xuyên không nữa!”

“Tiêu Dực bám người quá, ta khuyên hắn cưới Khương Vãn, căn bản là hắn chẳng cho ta nói nổi một câu...”

Tạ Trường Ẩn bất lực: “Trong đầu hắn chỉ nghĩ đến cưới nàng thôi.”

Ta cúi đầu cười: “Hắn thật là.”

Tạ Trường Ẩn: “...”

Nhưng tuyệt đối không thể trì hoãn thêm nữa. Ta ép Tạ Trường Ẩn giao ra nguyên nhân năm đó hắn chịu chấp nhận hòa thân. Hắn nhớ lại chuyện cũ, nhắm mắt, siết chặt nắm tay.

“Năm Vĩnh Ninh thứ mười lăm, đêm giao thừa, chúng ta hẹn nhau trở lại Nhược Thanh điện. Khi ta đến, lại bắt gặp nàng cùng một nam nhân...”

Ta đã hiểu rồi.

20.

Những ngày trước giao thừa, ta chiều chuộng Tiêu Dực hết mực, hắn muốn gì ta cũng thuận theo, giống như một mỹ nhân cố ý lấy lòng để hắn vui vẻ mà thăng tiến. Hắn tuổi trẻ, sức lực dồi dào, nếm trải khoái lạc nam nữ từ ta, rất nhanh đã trở nên thuần thục. Ta cũng dần quen thuộc với cảm giác này. Ngay dưới mắt ta, hắn thật sự đang lớn lên thành vị cẩu Hoàng đế kia. Ta đưa tay nâng cằm thiếu niên, khóe môi khẽ cong:

“Gọi tỷ tỷ đi.”

Tiêu Dực đỏ mặt: “Không muốn.”

“Không gọi thì đi ra ngoài.”

Hắn lập tức nhào tới lăn lộn trên người ta, nằng nặc không chịu:

“Ta có khiến nàng khó chịu sao? Sao lại đuổi ta, ta không muốn đi!”

Ta vừa định đẩy hắn ra, hắn đã nhận thua:

“Tỷ tỷ, A Kiều tỷ tỷ.” Hắn cúi đầu nhìn ta, giọng đáng thương: “A Kiều tỷ tỷ, ôm ta…”

Bình Luận (0)
Comment