Hắn ấn chặt ta xuống bờm ngựa, mùi súc vật nồng nặc khiến ta buồn nôn. Ta gượng ngẩng đầu, thoáng thấy bàn tay siết chặt dây cương đầy nếp nhăn, nổi gân xanh, rõ ràng là tay một người có tuổi. Ta kinh hoảng quay lại. Gió núi thổi tung mũ trùm, lộ ra gương mặt kia.
Là Vạn thúc.
“Sao lại là ông?”
Hắn như biến thành người khác, vươn tay bóp chặt gáy ta, ép ta cúi xuống.
“Đừng cử động.”
Hắn không phải câm điếc! Trong khoảnh khắc, óc ta trống rỗng, da gà nổi khắp người, vô số lời bàn tán ùa về:
“Loại người như vậy, chẳng ai để mắt, biết đâu hắn muốn làm gì ngươi…”
“Ngươi xem đôi mắt hắn đi, lén lút nhìn, khi thì nhìn Nguyên, đại phu khi thì nhìn Thực Hà… Ngươi nên tránh xa.”
“…Có người nói thấy nàng bị bắt đi…”
“Nàng nằm giữa khe núi rừng, trên người chỉ còn lớp áo lót trắng, trên ngực cắm một con dao găm.”
Bất ngờ, hắn đè sát xuống, cả thân hình ép chặt ta, bàn tay cầm kiếm cũng vòng ra ôm ngang eo. Bên tai chỉ còn tiếng thở nặng nề của lão nhân. Tim ta đập cuồng loạn. Ta không thể chết. Tuyệt đối không thể chết!
Phía trước hiện ra một ngã rẽ trong rừng. Ta cởi phắt áo ngoài bị hắn túm, liều mình nhảy khỏi ngựa, lăn vào trong bụi cỏ. Con ngựa lướt vun vút qua trước mặt. Lúc này ta mới nhìn rõ Vạn thúc ngã gục trên yên, trên lưng cắm bốn, năm mũi tên, e rằng không sống nổi.
“Ta… ta đã oan uổng ông ấy rồi…”
Nhưng ta chẳng kịp nghĩ nhiều, lau nước mắt, quay đầu bỏ đi. Xuống dốc núi, chính là một con suối nhỏ. Toàn thân máu me, ta muốn rửa mặt, nhưng nhớ lời Tạ Trường Ẩn, lại cố gắng trèo lên sườn dốc. Nếu hắn nói ta chết ở khe suối thì chỉ cần ta không xuống dưới, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện.
Không biết đã trôi qua bao lâu, ta mệt lả, tìm được một vách đá cao, ẩn mình dưới tảng đá lớn. Chỉ chờ Tạ Trường Ẩn đến tìm. Lại không biết bao lâu, xung quanh ta vang lên tiếng động. Ta thận trọng thò đầu nhìn qua. Một bóng hình quen thuộc hiện ra.
“Sao ngươi lại đến đây?” Ta thở phào, đứng dậy.
Người ấy nắm lấy cổ tay ta:
“Ngươi không sao chứ?”
Ta vừa định nói “không sao”, bỗng ánh sáng bạc lóe lên, lưỡi dao găm cắm thẳng vào tim ta. Hai tay ta chụp lấy lưỡi dao, lưng đập mạnh vào tảng đá, bàng hoàng nhìn hắn.
“…Là ngươi? Tại sao?”
Đôi mắt ấy lặng lẽ nhìn ta:
“Ngươi sẽ hiểu thôi.”
Máu chảy ướt đẫm lòng bàn tay, ta ngẩng đầu, run rẩy cầu khẩn:
“Ta xin ngươi… tha cho ta…”
Lưỡi dao bất ngờ rút ra rồi lại hung hăng đâm xuống.
“Sao… có thể…” Rõ ràng ta đã né đi…
Thân thể ta rũ xuống, ngồi bệt dưới đất, hai mắt mờ dần, đầu óc choáng váng. Trong tai chợt vang lên tiếng Tạ Trường Ẩn lặp đi lặp lại, dồn dập đè nén…
“Khi ta lại tìm thấy nàng, nàng nằm trong bụi gai trong rừng, trên người chỉ còn áo lót màu trắng, trên ngực cắm dao găm.”
“Khi ta lại tìm thấy nàng, nàng nằm trong bụi gai trong rừng, trên người chỉ còn áo lót màu trắng, trên ngực cắm dao găm.”
“Khi ta lại tìm thấy nàng, nàng nằm trong bụi gai trong rừng, trên người chỉ còn áo lót màu trắng, trên ngực cắm dao găm.”
“Khi ta lại tìm thấy nàng…”
Ta nghe từng tiếng, từng tiếng của Tạ Trường Ẩn dội vang trong đầu mà không tin nổi, nhổ ra một ngụm máu.
“Đây là gì vậy?”
Ta mở to mắt, lệ tuôn không ngừng. Người kia nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt lệ.
“Đừng sợ. Ngươi lại chạy thoát một lần nữa. Đây chính là dòng thời gian đang tự hiệu chỉnh.”
Ta ngây dại nhìn hắn, lập tức bừng tỉnh:
“Hóa ra… bức thư đó là do ngươi viết.”
24.
“A Kiều tỷ tỷ……”
Tiếng gọi của Tiêu Dực vang vọng khắp núi rừng. Kẻ kia sớm đã trốn mất tăm. Ta gắng gượng bò ra ngoài, nhìn theo bóng lưng ấy, khẽ gọi:
“Điện hạ……”
Tiếng ta yếu ớt đến vậy, thế nhưng hắn vẫn lập tức nghe thấy. Tiêu Dực ôm chặt ta vào lòng, đôi mắt dừng lại nơi lưỡi dao cắm sâu trong ngực ta, gương mặt lập tức mất hết sắc máu, ngay cả lời cũng nghẹn ứ nơi cổ họng.
“A Kiều, nàng… nàng làm sao thế này? Sao bọn họ lại giết nàng?”
Ngón tay ta run rẩy chạm lên khuôn mặt hắn, môi đã trắng bệch, giọng nói yếu ớt:
“Điện hạ… tha thứ cho ta, tha thứ cho những gì ta từng làm với ngài… đừng giận ta nữa.”
Hắn vội muốn bế ta lên.
“Đừng nói nữa, ta đưa nàng đi tìm thái y.”
Nhưng hắn vừa nhấc người, máu trong ngực ta lại phun ra khiến hắn sợ đến mức không dám động thêm nửa phần. Hắn quay đầu gào lên, giọng gấp gáp:
“Mau đi! Gọi thái y đến ngay, nhanh!”
Ta ngước nhìn Tiêu Dực trong bộ hỷ phục rực rỡ, ngón tay không tự chủ được mà khẽ lướt qua chân mày cùng đôi mắt của hắn.
“Điện hạ, dáng vẻ ngài làm tân lang thật đẹp…”
Năm ấy khi động phòng, sao ta lại không chịu nhìn kỹ khoảnh khắc rực rỡ nhất trong đời Tiêu Dực.
“A Kiều tỷ tỷ, nàng phải cố gắng lên.” Hắn cúi đầu, giọng nghẹn ngào như dỗ dành một đứa trẻ, “Ta sẽ không lấy ai khác nữa, chờ nàng khỏe lại, chúng ta thành thân.”
Nước mắt ta tuôn trào, giọng nghẹn lại:
“Không… ngàu phải lấy nàng ấy, phải đối xử tốt với nàng, phải yêu thương nàng như từng yêu thương ta.”
Tiêu Dực sững người: “Nhưng ta không thích nàng.”
Tim ta siết chặt, máu lại trào ra nơi khóe môi, bàn tay nắm lấy tay hắn thật chặt:
“Không, ngài phải hứa với ta! Sau khi ta chết, ngài phải cưới Khương Vãn!”
Hắn hoảng loạn dùng tay áo lau máu cho ta:
“Được, ta lấy nàng ấy, đừng giận nữa.”
“Đêm nay là đêm động phòng của ngài, không được lạnh nhạt với thê tử mới cưới.”
“Được.” Hắn gật đầu, nước mắt tuôn rơi.
“Nha hoàn Thực Hà của ta rất tốt, hãy để nàng chăm sóc Thái tử phi.”
“Được…” Hắn khóc không thành tiếng.
Ta dốc chút hơi tàn, đưa tay ôm lấy gương mặt hắn, nghiêm túc từng chữ:
“Tiêu Dực, ta không phải là người rộng lượng. Ngoại trừ Khương Vãn, nếu ngài dám chạm đến bất cứ nữ nhân nào khác, ta làm quỷ cũng không tha cho ngài đâu.”
“Được, ta hứa, ta nghe hết lời nàng nói, chỉ cần nàng đừng rời xa ta…” Nước mắt hắn lã chã rơi xuống.
Khóe môi ta khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt.
“Điện hạ, núi cao sông dài, hẹn ngày gặp lại.”
Chàng nhất định sẽ gặp lại ta.
Tiêu Dực áp mặt mình vào bàn tay ta, nấc nghẹn từng tiếng:
“Đừng mà…”
Trong tầm mắt mờ nhòe, màu sắc rực đỏ ấy cũng dần tan biến.
“Ta vẫn… ở bên cạnh chàng……”
Ta cố chấp nhìn hắn, cho đến khi hai mắt khép lại. Sắc mặt Tiêu Dực bỗng cứng đờ, hắn giữ chặt cổ tay ta áp lên má mình. Những giọt lệ nóng bỏng lăn vào lòng bàn tay ta.
“Ta sai rồi! Không nên giận nàng… không nên ăn nói hồ đồ… A Kiều… ta còn muốn gặp nàng nữa…”
Tiếng gào tuyệt vọng chất chứa hối hận của thiếu niên, vang vọng mãi trong rừng núi sâu thẳm. Ta nghe thấy hắn gọi nhưng đôi mắt đã không mở ra được nữa, chẳng thể nào an ủi hắn. Điện hạ, đây không phải lỗi của chàng. Nếu chúng ta không từng chia lìa, cũng sẽ chẳng có ngày gặp lại.
“Thái tử điện hạ, Nguyên đại phu tới rồi! Điện hạ… điện hạ ngất rồi!”
Trong giây phút sinh tử mơ hồ, lời nói quanh ta dần xa dần:
“… Nhát dao này trúng thẳng tâm khẩu… thần tiên cũng khó cứu……”
Cảm giác có ai ôm lấy ta.
“Rốt cuộc là ai giết nàng? Tại sao… tại sao để ta lại để mất nàng lần thứ hai?”
Là Tạ Trường Ẩn đến. Ta dốc hết sức lực, chỉ khẽ run lên mí mắt, qua kẽ hở mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn như tro tàn, không còn chút sinh khí.
“Năm ấy nàng dặn ta phải đối xử tốt với Khương Vãn, vậy mà ta lại biến nàng thành thế thân suốt bảy năm, ép nàng uống thuốc trước mặt mọi người, chịu ba năm khổ cực bên ta, cuối cùng ngay cả tính mạng cũng chẳng giữ nổi. Kẻ đáng chết phải là ta, không phải nàng……”
Đối diện hắn là Nguyên cô cô, Nguyên Y.
“Tạ đại nhân, người chết không thể sống lại.”
Hắn chẳng hề để tâm, chỉ lấy từ ngực ra một chiếc bình sứ, cúi xuống, đích thân truyền thuốc vào miệng ta.
“Ngài cho nàng uống thứ gì?”
“‘Thoi.”
Hắn khẽ lau vết máu nơi khóe môi ta.
“Nghe nói thời Chiến Quốc, vu y nước Sở từng vì cầu phục quốc mà luyện ra loại thuốc này. Ngươi tin không? Thế gian thực sự có thứ thuốc như vậy.”
Tạ Trường Ẩn gỡ bỏ mặt nạ, lộ ra dung mạo gần như không khác gì Thái tử Tiêu Dực, chỉ là lớn tuổi hơn nhiều, khí thế càng thêm lạnh lẽo uy nghiêm.
“Bảy năm sau, Nguyên Vu y theo thánh mệnh luyện thành thuốc này. Người đứng trước mặt ngươi bây giờ chính là Hoàng đế Đại Ngu - Tiêu Dực.”
Nguyên cô cô sững sờ. Tạ Trường Ẩn lạnh nhạt nói:
“Giờ ta phải đi thành thân. Đợi ta trở về, ngươi hãy nói với hắn, thế gian có loại thuốc này, có thể quay về quá khứ, chỉ là cần thời gian để luyện.”
Trước mắt ta, từng vệt ánh sáng trắng dần dần tràn ngập. Ta tựa như chiếc lông vũ rơi thẳng xuống vực sâu. Bóng hình của bọn họ trong tầm nhìn càng lúc càng nhỏ bé.
“Ngài muốn đi đâu?”
“Đi tìm nàng.”
“Trời đất rộng lớn thế này, ngài đi đâu mà tìm?”
“Chỉ cần nàng còn sống… nàng nhất định sẽ tìm đến ta.”