Hoàng đế giả bệnh nguy kịch, để lại di chiếu, phong Ngũ hoàng tử làm Thái tử. Khi Quý phi thấy di chiếu, mặt mày lập tức biến sắc, lập tức cấu kết với nội thị, giả truyền thánh chỉ, ám sát Tiêu Dực.
Mùa đông năm Vĩnh Ninh thứ mười hai, dưới sự âm thầm trợ giúp của ta, Tiêu Dực trở thành Thái tử. Ta nhìn họ dọn ra khỏi Nhược Thanh điện vắng lạnh, chuyển vào Đông cung náo nhiệt. Nhìn Tiêu Dực thành Thái tử điện hạ, A Kiều thành A Kiều cô cô, Tiểu Hà thành Thực Hà cô nương.
Còn ta, năm ấy quay đầu hướng về ánh sáng, cứu được Đế vương, cũng trở thành Vu y Nguyên cô cô được sủng tín trong cung. Hoàng đế lo Kỳ vương báo thù, còn ban người bảo hộ cho ta.
Xuân thu mấy độ thoáng qua, đã đến mùa xuân năm Vĩnh Ninh thứ mười lăm. Công chúa nước Khương tới để hòa thân. A Kiều trùng phùng với Tạ Trường Ẩn. Thái tử Tiêu Dực cũng có được tấm lòng của A Kiều.
Đêm ấy, ta cùng Thực Hà đánh cờ. Nàng cầm quân cờ, nhìn cơn mưa lớn ngoài trời, hỏi:
“Có phải chính đêm nay, con mới xuất hiện trên đời?”
Ta trầm ngâm hồi lâu: “Khó nói lắm.”
Nàng nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái, khẽ tặc lưỡi:
“Con vẫn còn là đứa trẻ mà.”
Ta đặt mạnh quân cờ xuống, gõ nhẹ lên trán nàng:
“Ít giả vờ đi. Biết đâu con còn lớn tuổi hơn cả ta.”
“Được thôi.” Nàng chẳng mấy bận tâm, hỏi tiếp:
“Người muốn đi đâu?”
“Đi tìm phụ thân con.”
Ta bung dù, bước ra cửa. Đêm ấy mưa to tầm tã, Tạ Trường Ẩn bị Tiêu Dực truy sát, thương tích đầy mình. Lúc đường cùng, ta đã cứu hắn.
“Nguyên cô nương?” Hắn ôm cánh tay, nhìn ta dưới tán dù, môi khẽ nhếch:
“Lâu rồi không gặp.”
Đúng là người biết co biết duỗi. Trước đây ta thực chẳng nhìn ra. Tiêu Dực biết Nguyên đại phu thích hắn thì tất nhiên Tạ Trường Ẩn cũng biết. Vậy nên, từ khi gặp Nguyên Y ở Lang Châu, hắn đã hiểu người phụ nữ ôm con kia sẽ động lòng với mình.
Chẳng trách hắn dám chắc với Khương Vãn rằng bệnh của nàng có thể chữa khỏi.
Ta chợt hiểu ra tất cả. Hắn đã sớm biết ta yêu Tiêu Dực, mà hắn lại có gương mặt giống với người kia nên muốn dùng khuôn mặt ấy để câu dẫn ta. Nam nhân, thật là vô sỉ. Ta hờ hững đá văng thi thể dưới đất, liếc nhìn hắn:
“Đêm nay Tạ đại nhân thê thảm quá nhỉ.”
Hắn cười gượng:
“Nguyên cô nương, năm đó là ta mắt chó nhìn người thấp. Xin cô cứu ta.”
Ta che dù cho hắn, cúi người lại gần, cười như không cười:
“Được thôi. Chỉ cần ngươi chịu bầu bạn với ta một đêm, ta sẽ cứu mạng chó này của ngươi.”
Tạ Trường Ẩn bất lực cong môi:
“Không được. Ta từng hứa với vong thê, nếu dám động đến bất kỳ nữ nhân nào khác, nàng làm quỷ cũng sẽ không tha cho ta.”
Ta sững lại, tâm trí rối bời. Hắn vẫn nhớ lời ta từng nói. Hắn gạt dù của ta, quay lưng bước vào màn mưa, máu từ vết thương nhỏ giọt theo ngón tay xuống đất. Nhìn những giọt máu ấy, ta siết chặt cây dù, vội vàng cất tiếng:
“Đừng đi, ta cứu ngươi.”
Hắn ngoảnh lại, cười phóng khoáng: “Đa tạ.”
Rõ ràng biết nụ cười kia chỉ để dụ ta cứu hắn, vậy mà ta vẫn chẳng kìm được vui sướng. Chỉ là nghĩ kỹ, trong mắt hắn, rốt cuộc ta là hạng người gì? Một phụ nhân trung niên bị phu quân bỏ rơi, vì con gái mà toan tính, cô độc đến mức đáng thương. Ta mang tiếng xấu đến thế, hắn lại chẳng chịu ngủ cùng ta, vậy ta chẳng phải lỗ nặng rồi sao? Thế là ta bức Tạ Trường Ẩn múa cho ta một điệu kiếm. Hắn miễn cưỡng mà làm. Mà ta chẳng những tự mình xem, còn gọi cả Tiểu Hà đến, lén nói với nàng:
“Xem đi, cơ hội thấy phụ hoàng con múa kiếm đâu có nhiều.”
Nhờ “bán sắc cầu sinh”, Tạ Trường Ẩn được ta giữ lại. Hắn cùng A Kiều lại đấu võ mồm, trêu ghẹo lẫn nhau.
“Nàng là đồ nữ nhân xấu xa, căn bản không hề yêu ta.”
Ta bước vào đổi thuốc, nghe thấy câu quen thuộc, nhớ đến quãng thời gian ngày xưa, không khỏi bật cười.
“Để Nguyên đại phu chê cười rồi.”
Thấy ta đến, Tạ Trường Ẩn thoáng lúng túng. Ta nhìn hắn giây lát, giọng điệu khó đoán:
“Không sao. Để ta xem vết thương của ngươi.”
Ngay trước mặt A Kiều, ta cởi áo hắn, tự tay bôi thuốc. Đầu ngón tay vừa chạm vào da, Tạ Trường Ẩn lập tức cứng người. Hắn sợ A Kiều nhận ra chút sơ hở nào, dù rõ ràng giữa ta với hắn là trong sạch. Nhưng A Kiều không hề nghi ngờ. Nàng tin ta tuyệt đối.
Không ai hiểu rõ hơn ta, A Kiều sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ Nguyên cô cô. Bởi vì năm Vĩnh Ninh thứ mười lăm, khi công chúa Khương quốc Khương Vãn đến Đại Ngu, người chữa đôi mắt cho nàng chính là ta.
“Điện hạ, có thể mở mắt rồi.”
Ta ngồi bên giường, thu kim bạc lại, mỉm cười nhìn nàng.
“Ngươi là…?”
“Ta là vu y Đại Ngu phái đến trị bệnh cho ngài, họ Nguyên, mọi người đều gọi ta là Nguyên cô cô.”
Người đầu tiên Khương Vãn nhìn thấy trong đời lại chính là bản thân nàng ở tuổi bốn mươi hai. Nàng cúi xuống nhìn đôi tay mở ra trước mắt, trên mặt ánh lên niềm vui nhàn nhạt.
“Ta có thể đi tìm hắn rồi.”
Ta đưa cho nàng một dải lụa:
“Điện hạ, mắt người vừa khỏi, ngoài kia tuyết vẫn đang rơi, hãy cẩn thận kẻo hỏng mắt.”
“Đa tạ, Nguyên cô cô.”
Khương Vãn ôm ta đầy cảm kích. Ta nhìn nàng bước ra, đi về phía rừng trúc, tìm đến Tạ Trường Ẩn.
29
Năm Vĩnh Ninh thứ mười sáu, mùng chín tháng giêng.
Ngày đó, bất chấp tuyết lớn, ta cũng lên núi. Kỳ Vương Tiêu Dục quyết định dùng hỏa dược nổ chết Thái Tử và Thái Tử Phi. Vì biết trước chuyện này sẽ xảy ra, ta đã phái người trà trộn vào bên trong, lấy được bản đồ bố trí hỏa dược. Không ngờ trên đường Khương Vãn đến, số lượng hỏa dược chôn còn chưa bằng một nửa đường Tiêu Dực đi qua. Mà Tạ Trường Ẩn giải quyết thuốc nổ bên phía Khương Vãn, đều không cẩn thận xảy ra sai sót.
Đừng nói đến để đối phó với Tiêu Dực, ngoài việc chuẩn bị hỏa dược, Kỳ Vương còn mai phục thích khách. Muốn hoàn toàn ngăn chặn hỏa dược nổ, chỉ phái người trước là không đủ, còn phải ngăn Tiêu Dực lên núi. Người có thể ngăn Tiêu Dực, chỉ có một người kia. Ta viết một phong thư, sai người đưa cho A Kiều.
【 Biết được một nơi trên núi, có hỏa dược mai phục. Xin A Kiều tỷ tỷ cứu ta.】
Chữ của ta là Tiêu Dực đích thân dạy từng nét một. Nàng nhất định sẽ cho rằng đây là Tiêu Dực viết. Nàng nhất định sẽ đi.
Có sự giúp đỡ của A Kiều, người bố trí hỏa dược chưa đợi được Tiêu Dực thì vẫn chưa châm ngòi. Mà ta dẫn người chạy đến giết hết những người đó, đào hỏa dược đã chôn. Số lượng hỏa dược bị đào lên quả thực kinh người, đủ để nổ tung nửa ngọn núi, khiến người ngựa của Đại Ngu và Khương Quốc tan xương nát thịt, gây ra việc hai nước tái chiến. Ta thành công ngăn chặn vụ nổ này, cứu tất cả mọi người.
Nhưng có ai để ý một hồi nhân gian chưa từng xảy ra nghiệt kiếp đâu? Không ai hoan nghênh. Không ai hay biết. Mà đến cuối cùng, ta còn có một chuyện phải làm. Ta một mình đi vào trong núi, khập khiễng đi qua con đường núi, bụi cỏ,, dòng suối quen thuộc, chậm rãi leo lên, thấy nữ nhân kia sau tảng đá.
"Sao ngươi lại đến đây?" Nàng thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng đứng dậy.
Một tay ta nắm lấy cổ tay nàng, một tay giấu dao găm sau lưng.
"Ngươi không sao chứ?"
A Kiều cúi đầu muốn nói. Nhân cơ hội này, ta giơ tay lên đâm dao về phía nàng. Nàng quá cảnh giác, thế mà dùng đôi tay nắm lấy mũi kiếm, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía ta.
"Nguyên cô cô... là ngươi? Vì sao?"
Ta bình tĩnh nhìn nàng, tay không ngừng dùng sức.
"Ngươi sẽ hiểu thôi."
Nhưng A Kiều không hiểu. Máu tươi từ lòng bàn tay nàng đang nắm chặt nhỏ xuống. Cả người nàng dựa vào tảng đá lạnh lẽo, gắt gao nắm chặt lấy chuỷ thủ. Dù vết thương sâu đến thấy cả xương cũng quyết không buông tay. Nàng gần như tuyệt vọng nhìn ta, nước mắt vỡ òa, khóc lóc cầu xin ta:
"Ta cầu xin ngươi... tha cho ta... ta mang thai rồi..."
Ta biết. Ta biết nàng có thai. Ta biết trên đường chạy trốn này, nàng không thể tách khỏi Tiêu Dực, lại còn muốn bí quá hoá liều, đều vì đứa bé này.
"Chỉ cần ngươi chịu buông tay chịu chết, ta có thể bảo toàn con của ngươi."
A Kiều ngơ ngác nhìn ta. Nàng không nói gì, nhưng tay nàng cũng không còn sức lực. Ta rút dao găm ra, nhẫn tâm đâm xuống. Ngực A Kiều không ngừng trào ra máu tươi, thân thể dần dần vô lực, ngã ngồi xuống đất. Nàng như nghe thấy điều gì, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Đây là cái gì?"
Ta vươn tay lau đi nước mắt của nàng.
"Đừng sợ, ngươi lại trốn thoát một lần nữa. Đây là tuyến thời gian đang tu sửa."
A Kiều rõ ràng là ngẩn ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ta, đột nhiên như có điều ngộ ra.
"Thì ra... Bức thư kia là do ngươi viết."