5.
Mười hai tuổi, Tiêu Dực là một đứa trẻ đáng thương vô cùng. Năm lên năm, hắn mất mẹ ruột, bị đưa đến tay hoàng hậu nuôi dưỡng. Chưa đầy nửa năm, hoàng hậu hoăng thệ, trong cung liền đồn rằng hắn mang điềm xấu rồi bị đẩy sang ở một mình tại Nhược Thanh điện.
Nhược Thanh điện chỉ là một tiểu viện nhỏ hẹp, có chính phòng, phòng bên, hành lang đủ cả nhưng nằm ở nơi hẻo lánh, cỏ cây um tùm, ẩm thấp ướt át, đến cả giấy dán cửa sổ cũng nát rách không nhìn ra hình thù. Người hầu hạ trong điện chỉ còn lại một mình ta. Vốn phải có sáu người, nhưng bị hắn “nghèo đến rớt cả mồng tơi” dọa cho chạy mất dép cả..
Còn ta – A Kiều, là kẻ ai cũng ghét trong đám nô tài: lười nhác, ham ăn, tay chân chẳng sạch sẽ, hết nhà này đuổi lại đến nhà khác xua, cuối cùng trôi dạt tới Nhược Thanh điện mới coi như có chỗ dừng chân. Không có nơi nào tệ hơn chỗ này nữa.
Mưa xuân lất phất rả rích suốt ngày. Đêm khuya mái ngói dột nước, giường cũng không nằm được. Ta đành trải đệm ngủ dưới đất, gió lớn thổi tới, nửa cánh cửa sổ sập xuống, suýt chút nữa thì đè chết ta. Nửa đêm, Tiêu Dực vội vàng chạy tới đưa ta sang phòng hắn, để ta tiếp tục nằm dưới đất.
Ôi… mười tuổi ta theo Tạ Trường Ẩn, mười hai tuổi làm công chúa nước Khương, mười sáu tuổi trở thành thái tử phi, mười tám tuổi đăng cơ làm Hậu, bao năm sống trong nhung lụa, nào ngờ số phận còn để dành cho ta một kiếp nạn thế này. Chỉ là, những ngày khổ sở thế này, từ nhỏ Tiêu Dực từ nhỏ đã quen rồi.
Mỗi sáng tinh mơ, hắn thức dậy, khi thì phơi giặt quần áo, khi thì quét dọn sân vườn, vừa làm vừa đọc sách, giọng trong trẻo vang vọng, tháng ngày cứ thế trôi qua bình yên. Còn ta trùm chăn kín đầu, lăn một vòng rồi ngủ tiếp. Chờ hắn làm xong mọi việc mới trở lại thúc giục:
“Sao ngày nào ngươi cũng ngủ lắm thế? Mau dậy đi lấy bữa sáng.”
Ta bị lôi dậy, mắt nhắm tịt, đầu óc choáng váng.
“Nếu còn không đi, hôm nay lại nhịn đói đấy.”
Một chiếc khăn mặt ẩm ướt áp lên mặt ta. Dù siêng năng là thế, Tiêu Dực vẫn là chủ tử, mà trong cung trên dưới phân chia rõ ràng, hắn không tiện tự đi lĩnh cơm. Thế là mấy việc chạy vặt, sai bảo này đều do ta gánh. Ta chỉnh lại tóc tai, rửa mặt qua loa, chạy đến ngự thiện phòng cười nịnh nọt để xin chút đồ ăn.
Trở về mở hộp ra.
“Lại cháo trắng với dưa muối.”
“Cũng tốt rồi.” Tiêu Dực ngồi vào chỗ.
“…Mới ba tháng mà ta đã đói đến gầy rộc.”
Hắn đưa đũa cho ta: “Ngươi vốn đã hơi mập một chút.”
Ta ngước mắt nhìn hắn, trong lòng âm thầm oán thán: cái đồ không biết thưởng thức! Đợi ngươi hai mươi lăm tuổi rồi sẽ chẳng còn chê ta đẫy đà nữa đâu.
Cơm nước xong xuôi, Tiêu Dực rửa bát, sau đó ngồi bên cửa sổ luyện chữ. Ta thì thong dong ngồi dưới hành lang, ngắm trời xuân. Không lâu sau, tin tức dịch bệnh nơi biên giới truyền về kinh thành, dân tị nạn ùn ùn kéo đến nhưng đều bị chặn ngoài cửa. Vào thời điểm này, hẳn là Tạ Trường Ẩn đang ở biên cương.
Trước kia hắn luôn bảo ta vẫn còn là trẻ con. Giờ tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, nếu ta có thể ra khỏi cung, biết đâu còn có thể… Nhưng rời cung, nào có dễ như vậy. Đặc biệt khi chủ tử của ngươi lại là kẻ nghèo hèn nhất trong hoàng cung. Cánh cổng ấy, đại cung nữ của Quý phi hay tiểu thái giám của Nhị hoàng tử đều có thể cầm lệnh bài mà qua lại dễ dàng. Chỉ riêng ta vừa ló mặt đã bị quát mắng đuổi đi.
Có một lần, ta còn bị mấy tiểu thái giám của Nhị hoàng tử chặn lại, kéo vào chỗ tối sàm sỡ. May thay ta kêu cứu, được một lão thị vệ đi ngang giải vây. Khi đó ta cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vừa trở về điện đã trốn vào một góc òa khóc nức nở.
Tiêu Dực bưng về một hộp sơn son:
“Lễ tết phụ hoàng ban xuống, ta không thích đồ ngọt, mang về cho ngươi.”
Ta khẽ đáp không muốn ăn, định quay đi.
“Ngươi chẳng kêu cơm ngự thiện khó nuốt, đói đến gầy gò sao?”
Hắn kéo tay ta lại, phát hiện trên cổ tay có vết thương, đôi mắt còn sưng đỏ. Sau khi biết rõ, bất chấp ta ngăn cản thế nào, hắn xông thẳng vào tẩm điện Nhị hoàng tử, đánh mấy tiểu thái giám kia một trận tơi bời. Kết quả bị hoàng đế phạt quỳ suốt một ngày một đêm, đầu gối bầm tím, mấy hôm cũng không đi nổi. Ta vừa chấm thuốc cho hắn vừa khóc nức nở. Có lúc lỡ tay, thuốc dính cả vào mắt, lại càng khóc dữ dội hơn.
Một chiếc khăn ném vào trong lòng ta.
“Ta không phải vì ngươi! Chỉ là ta có mỗi một cung nữ, bọn họ còn dám ức h**p ngươi, chẳng khác nào không coi ta ra gì.”
“Vốn dĩ chẳng ai coi ngươi ra gì mà.”
Tiêu Dực im lặng. Ta vội đổi giọng:
“Nhưng ta thì luôn coi ngươi ra gì.”
Hắn mới hừ nhẹ, quay mặt đi. Chẳng bao lâu sau, khi ta thoa thuốc cho hắn, hắn đau đến kêu ra tiếng.
“Ngươi không thể nhẹ tay một chút sao?”
“Biết rồi, biết rồi.”
Ta nghĩ, trước kia ta kêu ngươi nhẹ tay, ngươi có bao giờ nhẹ đâu, hà cớ gì giờ ta phải nhẹ chứ? Coi như được dịp trả thù. Từ đó trở đi, trong cung truyền rằng ta là “người của Ngũ hoàng tử”, không ai còn dám động vào nữa.
Một hôm, ta trở lại Nhược Thanh điện, bắt gặp Ngũ hoàng tử ôm một chồng sách cao ngất đi vào.
“Ngươi làm gì vậy?”
Dạo này Tiêu Dực thường mượn rất nhiều sách.
“Phụ hoàng lo lắng vì dịch bệnh, ta muốn tìm phương thuốc.”
Ta sững lại. Năm ấy ở Lang Châu, Tạ Trường Ẩn bốc thuốc, ta trông lò. Bài thuốc ấy ta vẫn nhớ rành rẽ. Nếu ta giúp Ngũ hoàng tử lập công, chẳng phải địa vị hắn lên cao, ta cũng có cơ hội mượn danh ra khỏi cung sao?
“Điện hạ, mấy hôm trước ta mơ thấy thần tiên, ban cho một phương thuốc, nói là có thể trừ được bách bệnh.”
Ta viết ra, đưa cho hắn xem. Tiêu Dực đặt phương thuốc lên bàn, ngay cạnh là tờ chữ hắn đang luyện.
“Kỳ lạ thật… sao chữ ngươi lại giống chữ ta như vậy?”
Có thể không giống sao? Năm xưa ta bị mù, đến khi gả vào mới sáng mắt trở lại. Ngày thái tử phát hiện thái tử phi là một kẻ mù chữ, tức giận đến phát bệnh. Chính hắn từng cầm tay dạy ta đọc, dạy ta viết. Đó cũng là quãng thời gian hiếm hoi trong bảy năm phu thê, ta cảm thấy có chút ấm áp với hắn.
“Ồ, vậy sao?” Ta kiễng chân nhìn, “Ta chỉ viết qua loa thôi. Chữ của điện hạ cũng chưa đẹp lắm, ngươi còn nên luyện viết nhiều hơn nữa.”
Khuôn mặt Tiêu Dực thoáng đỏ, vo tròn tờ giấy viết chữ của mình.
“Vậy ta luyện thêm.”
Ta quay người, nhịn không nổi bật cười trong lòng.