Chấp Thoa Sư - Ân Dưỡng

Chương 5

Bà rót cho ta một chén trà

“Ta từng nghe sư phụ nhắc đến, nhưng đó chỉ là truyền thuyết. Năm xưa Sở quốc diệt vong, Sở vu bị coi là tà mị, bị truy sát tận diệt. Trăm vị vu nữ vì muốn phục quốc mà luyện chế loại dược này, đặt tên là ‘Thoi’. Tương truyền uống vào sẽ lấy thân làm thoi, xuyên qua thời không. Người uống thuốc ấy gọi là ‘người thoi’.”

“Lấy thân làm thoi…?” Ta sững người. “Nhưng mà Sở quốc đâu có phục quốc…”

“Đúng thế. Phàm là là những vu nữ sau kh uống loại thuốc ấy thì đều mất tích, lịch sử cũng chẳng có thay đổi gì. Có lẽ ‘Thoi’ là luyện chế thất bại… Sao ngươi lại biết chuyện này?”

Toàn thân ta cứng đờ. Bởi vì… ta chính là ‘người thoi’ đó. Việc ta có thể xuất hiện ở đây đã chứng minh thứ thuốc ấy quả thật tồn tại. Ta nhìn bà, trầm ngâm rất lâu mới nói:

“Người nhất định sẽ luyện ra loại thuốc này.”

Nguyên cô cô không hiểu. Từ đó về sau, ta ba ngày hai bận lại chạy tới tìm, dựa vào ký ức của kiếp trước, chẳng mấy chốc chúng ta đã trở thành bạn bè. Dưới sự khích lệ của ta, Nguyên Y bắt tay thử luyện “Thoi”. Nhưng những ghi chép về nó ít ỏi vô cùng, ngoài cái tên ra thì chẳng còn gì khác.

Ta bèn nhờ Tiêu Dực tìm cho một cái khung cửi, định quan sát “thoi” trong quá trình dệt vải. Nhưng ta không biết dệt nên cũng đành bó tay. Vẫn là Tiêu Dực lanh lợi, hắn dạy ta ngồi lên, giẫm chân, ném thoi rồi kéo khung trở về… Bàn đạp lên xuống phát ra tiếng động nặng nề. Chiếc thoi gỗ lao đi, lướt qua lướt lại thật nhanh, đến nỗi không kịp thấy bóng.

Ta từ từ dừng lại.

“Sao ngươi lại hứng thú với thứ này?” Tiêu Dực nhặt thoi lên hỏi.

Ta lảng tránh, ngược lại hỏi hắn: “Thế sao ngươi cũng biết dệt?”

“Bởi vì ta thông minh chứ sao!”

Hắn ném thoi sang cho ta, tay khoanh trước ngực, lông mày khóe mắt lộ rõ vẻ đắc ý.

“Hồi nhỏ ma ma dệt vải, ta nhìn một lần là hiểu ngay.”

Ta đón lấy chiếc thoi hắn ném, nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm giác như đang cầm phải than hồng nóng rẫy.

8.

Năm đầu tiên xuyên không đã trôi qua. Ta và Tiêu Dực hẹn nhau đêm trừ tịch cùng nhau đón giao thừa. Nhưng điện Nhược Thanh chỉ có hai người, thật sự quá đỗi quạnh quẽ nên ta mời thêm Nguyên cô cô, định giới thiệu bà với Tiêu Dực. Nguyên Y vui vẻ nhận lời.

Đêm ấy, Tiêu Dực đẩy cửa bước vào, ôm một vòng đầy hoa mai. Nhưng khi bỗng nhiên thấy một người lạ trong phòng, nụ cười bên môi hắn lập tức đông cứng. Nghe xong phần giới thiệu của ta, ánh mắt hắn càng u oán hơn.

“Thì ra bao lâu nay ngươi không ở nhà, là chạy đi tìm nàng ta sao?”

Câu nói ấy của hắn… nói đến mức ta cũng thấy chột dạ. Nguyên Y đứng dậy, nhìn hắn:

“Ngũ điện hạ.”

Tiêu Dực chỉ hời hợt gật đầu, lập tức lấy cớ tiễn người ra ngoài, sau đó dang cánh tay dài ngăn ta lại, không cho đuổi theo. Hắn hơi nghiêng đầu, rũ mắt liếc nhìn ta:

“Đêm nay đón giao thừa, chỉ có ngươi và ta thôi.”

Những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên khung cửa vang lên từng tiếng lộc cộc, vừa như thị uy lại vừa như nũng nịu. Ta thật chẳng làm gì được vị tiểu lang quân là chồng cũ thời niên thiếu này.

Hắn không chỉ lén hái trộm cành mai mang đi tặng ta, mà còn đặc biệt đi xin khoai lang, chôn trong bếp than đêm giao thừa, chờ đợi đến nửa đêm chín nhừ rồi tự tay bóc ra cho ta ăn. Đó thật sự là một đêm trừ tịch ngọt ngào.

Đông qua xuân đến, thời gian vùn vụt trôi đi, thoáng chốc đã sang mùa hạ thứ hai. Tháng sáu nóng bức khôn cùng. Đêm đến Tiêu Dực đọc sách, ta phải quạt cho hắn, vừa quạt vừa đuổi muỗi.

“Từng có câu: Chiếc quạt nhỏ bằng lụa mỏng đuổi bắt đom đóm*. Bây giờ thì thành quạt cho muỗi bay. Này, ta cho ngươi bay đi này! Bốp —”

(*) Là câu thơ trong bài thơ Thu Tịch của Đỗ Mục (Đời Đường).

Một mảng tối om om. Ta sững sờ, vội phe phẩy quạt trong không khí:

“Hả? Ta lại bị mù rồi sao?”

Tiêu Dực im lặng một lúc: “Ngươi làm tắt nến rồi.”

Hắn châm lại lửa. Đêm khuya oi bức, ta cầm bút tích luyện chữ của hắn làm quạt, quạt khí thế mà mồ hôi vẫn túa ra ầm ầm. Thấy hắn chăm chú đọc sách, ta lén cởi áo ngoài, bên trong chỉ mặc áo lụa mỏng. Nhưng vừa cởi xuống đã bị hắn khoác lại cho.

Tiêu Dực cầm quyển sách, mắt không hề liếc sang bên:

“Nam nữ có khác biệt, phải giữ lễ. Huống chi nay ta mới tuổi thiếu niên, huyết khí chưa định, kiến thức còn nông cạn, cần biết quý trọng thân thể.”

Hắn lải nhải không dứt khiến ta nghe mà càng thêm nóng bức.

“Chẳng lẽ ngươi không nóng sao?” Ta bỗng ghé sát lại, “Trán ngươi rịn đầy mồ hôi rồi kìa…”

Tiêu Dực bật dậy, giọng thở dồn dập:

“Ngươi… ngươi lui xuống đi.”

Không biết hắn bị làm sao, lúc này lại trở nên khách khí khác thường. Còn ta thì chẳng kịp bận tâm. Nghe cung nhân bàn tán, nói có cái giếng cạn tỏa ra mùi hôi thối, tim ta bỗng bật thót liên hồi. Là xác chết bị ta ném vào năm ngoái!

Nửa đêm, ta lén đi rắc tro thảo mộc xuống giếng, không ngờ lại bị người bắt gặp. Bóng người đó khiến ta hoảng hốt, lảo đảo suýt chút nữa lao xuống giếng, may cũng nhờ y kịp kéo ta lại. Dưới ánh trăng mờ, ta nhận ra đó là lão thị vệ năm trước từng cứu ta.

Y giữ ta đứng vững rồi quay người nhìn xuống giếng. Ta vội rút trâm cài đầu, giấu ra sau lưng. Nhưng rồi y chẳng hỏi gì, chỉ buông tay ta ra sau đó khiêng một tảng đá lớn ném xuống giếng.

Ta ngẩn ra:

“Ông muốn giúp ta sao?”

Y gật đầu. Có y giúp đỡ, cái giếng ấy chẳng mấy chốc đã bị lấp kín. Cũng từ lần đó, ta mới quen biết ông. Lão thị vệ họ Vạn, không rõ tên, là một người câm, tuổi gần sáu mươi, cô độc lẻ loi. Ta gọi ông là Vạn thúc, rảnh rỗi thì mang đồ ăn đến, dần dà trở thành bằng hữu vong niên. Nhưng chưa đầy một tháng đã bị Tiêu Dực phát hiện ra, hắn không cho ta qua lại với ông nữa.

“Gan ngươi thật lớn, ngay cả loại người này mà cũng dám kết giao, không sợ rước họa vào thân sao?”

Khi ấy ta vô cùng ngượng ngùng:

“Ông ấy bị câm, chứ đâu phải điếc… Ngươi đừng nói thế trước mặt ông ấy chứ!”

Tiêu Dực chẳng thèm để ý, chỉ một mạch lôi ta đi luôn, còn quay sang cảnh cáo Vạn thúc, nếu còn dám dây dưa với ta nữa thì sẽ đánh gãy chân ông. Vạn thúc chỉ đứng đó, không dám ngăn cản. Còn ta thì bị Tiêu Dực bắt đi.

“Ngươi chẳng hiểu gì cả. Loại người mà đến một ánh mắt cũng chẳng ai thèm nhìn, ngươi lại cứ tưởng hắn là người tốt. Biết đâu hắn có ý đồ gì với ngươi…”

“Í!” Ta lập tức che ngực, ra vẻ chán ghét nhìn hắn, “Ngươi thật là ghê tởm!”

Khóe môi Tiêu Dực khẽ nhếch lên thành một nụ cười. Trong lòng ta không cho rằng Vạn thúc là người như hắn nói, nhưng quả thật lời hắn nói khiến ta chột dạ, từ đó không dám lén gặp Vạn thúc nữa. Chỉ là gặp trong cung thì ta vẫn chào, chỉ tránh việc ở riêng với ông. May mắn thay, ông cũng chưa từng đi tìm ta.

Tiêu Dực bảo đó là nhờ lời cảnh cáo của hắn có hiệu lực. Nhưng trong lòng ta lại thấy, như thế là đã oan uổng cho Vạn thúc. Ông đã giúp ta hai lần, thế mà ta lại đẩy ông ra xa vạn dặm. Ta bảo Tiêu Dực đừng xen vào chuyện bạn bè của ta nữa. Hắn giận lắm, mắng ta không biết tốt xấu, còn nói cái gì mà cánh đã cứng, còn biết bênh vực người ngoài rồi không thèm để ý đến ta nữa.

Bình Luận (0)
Comment