Chắp Vá Hạnh Phúc

Chương 56


Buổi sáng Tiểu Xuyên tỉnh dậy, phát hiển bản thân đang nằm ở phòng ngủ phụ.

Mặt cậu bé méo xệch, nhanh chân nhảy xuống giường chạy sang phòng ngủ chính, đến mức quên mang dép.

Đứng ở cửa, cậu bé cố vặn nắm cửa mãi không được, bèn giơ tay lên gõ, lớn tiếng gọi :
- Ba mẹ
Đang thoải mái ôm vợ ngủ, Phó Cẩn bị tiếng đập cửa đánh thức.

Khó chịu nhíu mày, anh vùi đầu vào ngực cô ngủ tiếp.

Đáng tiếc, tiếng đập cửa không ngừng mà còn trở lên dồn dập to hơn.

Phó Cẩn biết người mà dám sáng sớm đã gõ cửa phòng anh chỉ có Tiểu Xuyên.

Cứ đập cửa thế này, bảo bối của anh sẽ dậy mất.

Phó Cẩn đành dậy, anh phải xử lý tiểu yêu kia để còn ôm mỹ nhân ngủ tiếp.
Tiểu Xuyên gõ đến đau cả tay, cửa mới mở.

Giọng ngái ngủ vang lên :
- Có chuyện gì? Con không để ba và mẹ ngủ dậy rồi nói được sao?
Nhìn ba để cởi trần, Tiểu Xuyên có chút ngượng.

Nhưng nhớ đến bản thân bị lừa, cậu bé nhìn ba chất vấn :

- Ba, sao ba có thể nói mà không giữ lời chứ?
- Ba không giữ lời lúc nào?
Anh tỉnh bơ hỏi lại.

Cậu bé tức giận nói :
- Ba, ba đã bảo không bế con ra cạnh giường nữa mà.

Sao ba vẫn làm thế?
- Ba có bế con ra cạnh giường sao?
- Có, nếu không sao con có thể ngủ ở phòng ngủ phụ chứ?
Biết cá đã cắn câu, Phó Cẩn nhìn con trai giọng dửng dưng nói :
- Đúng, là ba bế.
- Ba, ba không giữ lời.
Giọng cậu bé ấm ức lên án.
- Ba không giữ lời lúc nào.

Ba chỉ hứa không bế con ra cạnh, chứ có hứa không bế con ra phòng khác đâu.
Tiểu Xuyên liền ngẩn người.

Nhìn con trai, Phó Cẩn xoa đầu yêu thương cậu bé nói :
- Tiểu Xuyên con đã lớn rồi, không thể ngủ cùng ba mẹ nữa.
- Tại sao ạ?
Cậu bé nghi hoặc hỏi.

Phó Cẩn tỏ vẻ nghiêm chỉnh nói :
- Con có muốn có em không?
Tưởng tưởng suốt ngày có em gái mềm mềm lẽo đẽo theo mình, Tiểu Xuyên không chút do dự gật đầu thật mạnh.
- Vậy con không được làm phiền ba mẹ.

Ba phải truyền nước cho mẹ, mẹ khoẻ mới có em bé được.
- Vâng.
- Vậy con tự ăn sáng rồi đi học đi.

Ba ngủ tiếp đây.
Nói xong, Phó Cẩn đóng luôn cửa.

Tiểu Xuyên nghĩ đến em gái, liền ngoan ngoãn đi về phòng đánh răng rửa mặt mới xuống lầu ăn sáng.
Phó Cẩn đóng cửa xong liền lên giường ôm cô ngủ tiếp.

Cứ thế mỗi buổi tối, dù Sở Uyển có dụ dỗ thế nào, Tiểu Xuyên cũng nhất quyết không sang ngủ cùng.

Trong lòng cậu bé luôn luôn tâm niệm em gái mềm mại.
Để không phụ lòng con trai, Phó Cẩn đêm nào cũng gieo giống.


Sau một tháng, cuối cùng cũng có thành quả, Sở Uyển mang thai.

Tiểu Xuyên vui mừng hớn hở, lúc nào cũng sờ bụng mẹ kêu em gái.

Còn Phó Cẩn thì không dám làm càn nữa, chỉ dám để cô dùng tay.
Buổi sáng, do Sở Uyển có bầu nên cô thường dậy trễ, vì thế việc đưa con trai đi học anh đành đảm nhiệm.

Vừa trở Tiểu Xuyên đến trường, Phó Cẩn liền nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng giống Từ Nam dắt một cô bé.

Đoán bản thân nhìn lầm, Phó Cẩn đánh xe đỗ rồi dắt con trai đi vào lớp.
- Buổi chiều, bố về muộn, con về với chú Dạ Nam.
- Vâng.
Vừa đi vào lối rẽ, Phó Cẩn liền nhìn thấy Từ Nam, anh có chút ngạc nhiên.

Cô bé đứng bên Từ Nam đột nhiên nhìn về phía anh, vui vẻ vẫy tay nói :
- Anh trai Xuyên
Phó Cẩn nhìn con trai, Tiểu Xuyên thấp giọng giải thích :
- Đấy là Thương Yên, bạn con.
Hai ba con bước lại chỗ Từ Nam, chưa để Phó Cẩn hỏi, Từ Nam liền nói :
- Đây là con gái tôi.
- Con gái?
- Lát tôi kể cậu nghe.
- Được.
Từ Nam chỉ vào Phó Cẩn, nhìn cô bé nói :
- Đây là chú Phó
Cô bé liền ngoãn ngoãn chào.

Từ Nam liền chỉ sang Tiểu Xuyên :
- Chắc con đã biết Tiểu Xuyên rồi, bạn ấy là con chú Phó.
- Vâng, ở lớp anh trai Xuyên rất tốt với con.
Nói chuyện một lúc, hai người để hai đứa bé vào lớp.


Hai người liền ra quán cafe trò chuyện.

Từ Nam kể sơ lược về việc Hoắc Minh phát hiện Thương Yên giống hệt anh.

Nói xong anh ấy nhìn Phó Cẩn cười nói :
- Kể ra thì phải nên cảm ơn cậu.
- Cảm ơn tôi?
Phó Cẩn nghi ngờ hỏi.
- Phải.

Nếu mấy năm trước, không nhờ vụ bỏ thuốc với cậu, có lẽ tôi sẽ không gặp cô ấy cũng sẽ khôg có Yên Yên.

Không nhờ cậu bảo Hoắc Minh giúp đỡ Yên Yên, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của con bé.
- Thế hai người?
- Bọn tôi lĩnh chứng rồi.
Từ Nam đắc chí khoe khoang.
- Chúc mừng, tôi sắp lên chức ba nữa rồi.
Phó Cẩn không yếu thế khoe lại.
- Vậy thì chúc mừng cậu.

Yên tâm tôi cũng sẽ đuổi kịp thôi.
Cả hai đều nhìn nhau cười đắc ý..

Bình Luận (0)
Comment