Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 13


Khí hậu ở thành phố này giống như tâm tư thiếu nữ vậy, mưa nắng thất thường.

Chỉ sau một đêm gió lạnh, hơi nóng kéo dài suốt bao ngày nay đột nhiên biến mất hoàn toàn.
Hôm nay Nhạc Tri Thời dậy sớm, cậu mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng vù vù rào rạt của gió, ngỡ là sáng sớm nên nhiệt độ hơi thấp, nên cậu không nghĩ nhiều mà vội vàng chạy đi học.

Ai ngờ hết tiết hai, gió thổi càng ngày càng lớn, cậu chịu không nổi việc nhiệt độ giảm như thế, liên tục hắt xì mấy cái liền.

Lúc tập thể dục giữa giờ, cả lớp đều phải chạy ra sân, riêng Nhạc Tri Thời lạnh tới mức ôm lấy cơ thể.
“Yếu quá vậy bro!” Tưởng Vũ Phàm chạm vào cánh tay cậu: “Lạnh thế, trưa về cậu mặc thêm quần áo vào đi.”
Nhạc Tri Thời gật đầu nhưng bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cậu lắc đầu: “Hôm nay là thứ 6, đàn chị bận việc rồi, tớ phải tạm thời hợp tác với một bạn mới, buổi trưa đến đài phát thanh để tập thử nữa.”
“Thế cậu thảm rồi, không ấy để chiều tớ cho cậu mượn đồ của tớ nha.”
Nhạc Tri Thời hắt xì, sờ sờ mũi: “Kệ đi, miễn không ra ngoài là được.

Dù sao mai cũng nghỉ rồi, tớ cố chịu một ngày chắc không sao đâu.”
Nói tới đây, Tưởng Vũ Phàm nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, vừa nãy Trương Á Manh bảo mai cậu ấy sẽ tổ chức sinh nhật, muốn mời cả lớp mình đi KTV chơi á! Cậu có đi không?”
Trương Á Manh là nữ sinh được yêu thích nhất trong lớp bọn họ, có bố làm trong ngành ẩm thực.

Mặc dù tính cách có chút kiêu ngạo nhưng được cái nhiệt tình, nên cũng xem như được lòng mọi người.

Nhạc Tri Thời lại là hotboy nổi bật trong lớp, thành ra khá nhiều người đều chọc là hai người bọn họ đang yêu nhau, Trương Á Manh dường như khá thích thú với chuyện này.

Một lần hai lần thì không sao, nhưng cứ chọc mãi khiến Nhạc Tri Thời theo bản năng muốn trốn tránh.
“Tớ…” Nhạc Tri Thời chưa kịp nói hết câu đã hắt xì cái nữa.
Vừa khéo lúc đó Trương Á Manh chạy tới, nhào đến bên cạnh Nhạc Tri Thời: “Nhạc Tri Thời! Ngày mai cậu nhất định phải tham dự đấy nhé, tớ đã đặt một nhà hàng siêu ngon rồi!” Hai tay cô chắp sau lưng, nở nụ cười ngọt ngào: “Cả lớp đều đồng ý đi hết, không được thiếu ai đấy nhé.”
Nhạc Tri Thời còn chưa kịp trả lời, Trương Á Manh đã liến thoắng kể một tràng lịch trình vào ngày thứ 7, hết cái này lại tới cái kia, không cho người khác cơ hội từ chối, cuối cùng còn làm nũng yêu cầu cậu nhất định phải tới.
Giờ nếu từ chối trực tiếp sẽ khiến cả hai đều khó xử, chưa kể cô ấy mời là mời cả lớp.

Nhạc Tri Thời không muốn đi nên không ừ vội, cậu nghe theo sắp xếp huấn luyện viên thể dục mà đi xuống cuối hàng nam đứng.
Thôi thì mai lấy lý do bệnh nặng, nhắn tin từ chối khéo vậy.
Tiếng nhạc vang lên, toàn bộ học sinh bắt đầu tập thể dục.

Ngôn Tình Hài
Hàng của khối cấp ba xếp ở phía trước khối cấp hai, thế nên tầm mắt của bọn họ đã bị ngăn bởi một hàng học sinh, cậu nhịn chẳng đặng mà ngó nghiêng về phía trước.

Trông thấy Tống Dục cũng đứng ở vị trí cuối hàng như mình, Nhạc Tri Thời thở phào, may quá, ít ra anh vẫn mặc đồng phục mùa thu.

Có điều anh không mặc đồng phục kiểu tây mà mặc bộ đồ thể thao đen trắng, cái bộ mà mọi người hay than vừa rộng vừa to ấy, nhưng khi được khoác lên người anh lại làm tôn lên vẻ cao gầy đẹp đến khó tả.
Đồng phục của Bồi Nhã luôn được các trường khác hâm mộ, vì có đủ bốn kiểu cho bốn mùa xuân hạ thu đông.

Đồng phục mùa hè là áo sơ mi đeo cà vạt, trang phục xuân thu được phối thêm vest dệt kim cùng với suit tây, một bộ đồng phục thể dục và một bộ đồng phục mùa đông thật dày, hai khối cấp hai cấp ba sẽ phân biệt nhau bằng màu sắc đồng phục.

Cũng chính vì điều này mà sân trường Bối Nhã, thường xuất hiện cảnh ‘đa sắc màu’ ở các mùa khác nhau.
Chẳng qua bộ đồ thể dục rộng thùng thình ấy được khoác lên thân hình cao gầy của Tống Dục, thì lại xịn xò hơn bọn họ quá nhiều.
Động tác cuối cùng thực hiện xong, mọi người giải tán tại chỗ.

Nhớ đến chuyện đổi người ở phòng phát thanh vẫn chưa báo với Tần Ngạn, Nhạc Tri Thời vội chạy đến khối cấp 3, tính tới báo một câu là về ngay.
Tần Ngạn từ xa đã nhìn thấy Nhạc Tri Thời đang chạy về phía mình, bèn đứng im tại chỗ đợi cậu, còn lôi kéo theo cả Tống Dục.
Từ lần dạy thay lần trước, tin đồn không hòa thuận của bọn họ cũng tự động lắng xuống.

Nhưng chuyện Nhạc Tri Thời ăn vụng cơm tự sôi trong giờ tự học tối hôm đó, không cần đồn đã truyền đi xa, trong lòng mọi người đều biết người khó sống chung như Tống Dục, lúc dạy thay gặp phải mấy chuyện kiểu đó mà vẫn có thể bao che được, thì đúng là tình cảm anh em hai người thắm thiết cảm động trời đất mà.
Sợ làm mất thời gian của bọn họ, Nhạc Tri Thời cố gắng báo cáo thật ngắn gọn với Tần Ngạn.

Gió lạnh thổi nhẹ qua khiến cho mái tóc xoăn của cậu bị rối, toàn thân co rúm hệt như một chú chuột nhỏ yếu ớt.
“Ừm, anh biết rồi.” Ánh mắt Tần Ngạn sắc bén, ngó thấy gói quà vặt màu sắc sặc sỡ lộ ra ở túi quần Nhạc Tri Thời, giơ tay chộp lấy: “Đây là gì vậy?”
“Kẹo cầu vồng, ở cửa hàng tiện lợi có bán đó ạ.” Nhạc Tri Thời nói: “Anh Tống Ngạn muốn ăn sao, cho anh đó, vừa hay bù cho hộp sữa ch… À chíu!”
Tất cả sự chú ý của Tần Ngạn đều đặt vào gói kẹo cầu vồng: “Tốt vậy sao, vậy cho anh thử hai viên nh…” Còn chưa kịp xé, gói kẹo trong tay đã bị Tống Dục giật mất, bay thành một đường hình parabol, Nhạc Tri Thời theo quán tính đưa tay hoang mang tiếp lấy.
“Thử cái gì, vào lớp rồi.” Tống Dục lôi Tần Ngạn đi.
“Hoả Nhật Lập*! Thấy tớ được hoan nghênh nên cậu ganh tỵ đúng không?!” Tần Ngạn tức tối bị Tống Dục lôi xềnh xệch, sau đó chợt nhớ ra: “À mà ban nãy em ấy nói gì mà sữa chua…”
*Bộ 火日立 ghép lại ra tên công 煜 Dục.
“Cậu ồn ào thế.” Tống Dục nhíu mày.
Kẹo vẫn chưa cho được, Nhạc Tri Thời không thể làm gì hơn mà đành nhét lại vào túi quần, cậu xoa xoa cái mũi hơi rát của mình.
“Nhạc Tri Thời.”
Nghe thấy giọng của Tống Dục, cậu ngẩng đầu, nom thấy anh kéo khoá áo xuống rồi cởi ra.

Chưa đợi Nhạc Tri Thời kịp phản ứng thì chiếc áo thể dục đã bay tới, bao cả cơ thể cậu như chiếc bẫy chuột.
“Mặc vào.”
Nhạc Tri Thời vội kéo áo xuống, nhưng ánh mắt vẫn mãi dán vào bóng hình của Tống Dục.

Cậu cúi đầu nhìn cái áo thể dục trên tay, lại đưa ra xa ngắm kĩ nó, cuối cùng mặc nó lên người, kéo một mạch đến hết đường khóa.
Tay áo dài thật.
Chỉ có thể lộ ra một nửa bàn tay thôi.
Cậu vừa đi vừa lắc lắc tay áo quay về phòng học, cứ như một chú gà con tung tăng vẫy cánh vậy.


Màu đen trắng của đồng phục cấp 3, lẫn trong một đám áo xanh da trời đúng là quá chói mắt.

Lúc quay về lớp Nhạc Tri Thời đã bị các bạn trêu ghẹo, cả đám đều bảo: “Hâm mộ muốn xỉu luôn ó!”
Nhưng chẳng hiểu sao, cậu lại có chút hưởng thụ thế nhở.:”>
Cơn gió quỷ quyệt ngoài kia vẫn thổi mạnh như cũ, xuyên qua các kẽ hở trên khung cửa sổ, phát ra tiếng rít khó nghe.

Nhạc Tri Thời rụt hai tay vào ống tay áo dài ấy, rồi che kín mặt mình.
Bởi vì phải tập thử bản thảo, buổi trưa cậu ăn tạm tô bún ở căn-tin, sau đó thảo luận với bạn phát thanh viên mới rồi trở về lớp luôn.

Cậu nằm lên bàn, vùi cả đầu vào trong cánh tay, toàn thân như được bao quanh bởi mùi hương nước xả vải trên bộ quần áo của Tống Dục.
Rõ ràng bọn họ dùng chung loại bột giặt, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không giống.
Tống Dục với những người khác cũng không giống nhau.
Cả ngày hôm nay, tinh thần của cậu không được tập trung cho lắm, lúc phát thanh xém chút nữa đã hắt xì, cũng may là sắp tan học rồi.

Vừa tan học Trương Á Manh đã mượn lý do hỏi bài để lôi kéo cậu, hỏi xong lại đề nghị đi về cùng nhau: “Cậu thấy không khỏe sao? Thế mà còn tự đạp xe về làm gì, đường to gió lớn thế nào cũng bệnh cho xem.

Tài xế nhà tớ đang đợi ở ngoài cổng, hay là để tớ đưa cậu về nha!”
Nhạc Tri Thời lắc đầu, né ra giữ khoảng cách: “Không tiện đường đâu, nhà tớ ở gần đây, đạp xe xíu là tới rồi.”
Trương Á Manh rất kiên trì, kéo cánh tay Nhạc Tri Thời: “Đừng khách sáo với tớ, nếu đã gần thì ngồi lên xe không phải sẽ càng nhanh hơn sao?”
Cậu ho hai tiếng, rút tay mình về.
“Nghe nói cuối tuần sẽ có mưa, tớ không muốn để xe đạp ở trường ngâm mưa hai ngày đâu, để lần sau đi.” Nói xong cậu nhanh chóng chuồn mất.
Trời lạnh chạy xe đúng là không dễ chịu chút nào, gió thổi làm áo thể dục trên người cậu căng phồng cả lên, hơi lạnh xen lẫn với mùi hương hoa quế quấn lấy thân thể cậu.

Về tới nhà Nhạc Tri Thời có chút chóng mặt, nên lúc thay giày hơi ồn ào.

Ba Tống đang ngồi ở bàn trong bếp xử lý công việc, nghe thấy bèn quay đầu: “Nhạc Nhạc?”
“Chào chú ạ.” Âm thanh mệt mỏi của Nhạc Tri Thời truyền tới.
Tống Cẩn thấy có gì đó không đúng: “Cảm rồi sao?”
Nhìn thằng bé vào nhà, lại mặc quần áo của con trai mình, Tống Cẩn cười một tiếng, quay đầu tiếp tục đọc notebook, lẩm bẩm: “Thằng nhóc Tống Dục này, vậy mà cũng có phong thái làm anh trai thật đấy.”
“Mau qua đây ăn chén chè nè con, dì Dung của mấy đứa nấu vỏ quýt với đậu đỏ cả đêm đó.”
Nhạc Tri Thời cầm lấy cuốn manga ‘Nhiệt huyết thiếu niên’ chưa đọc hết trên giá, ngồi xuống bên cạnh Tống Cẩn.

Hạt đậu đỏ được ninh nhừ, vị ngọt vừa phải, vẫn còn hơi ấm.


Cậu bèn ăn một miếng, cảm thấy toàn thân như ấm hẳn lên.

Bánh mật được nướng xốp, vỏ có vài chỗ cháy, nhúng vào hòa quyện với vị ngòn ngọt của đậu đỏ, ta nói cắn một cái còn có thể kéo dài thành sợi, dai dai mềm mềm, vừa ăn vừa đọc truyện tranh đúng là hạnh phúc muốn mọc cánh bay lên trời luôn á.
Thấy ba Tống còn đang bận nên Nhạc Tri Thời giữ trật tự, ngoan ngoãn ngồi ăn bên cạnh ông, ăn xong một chén lại thêm chén nữa.
Trên bếp còn có một chảo rán, bên trong là thịt heo khô thơm cay, hình như vừa mới nướng xong.

Nhạc Tri Thời tiện tay lấy luôn hai miếng, bỏ vào trong bát rồi quay về bàn ăn. 
Tống Cẩn giải quyết xong công việc của mình, đóng laptop lại: “Cuối tuần con có dự định gì không? Có muốn đi với chú tới hồ Lương Tử câu cá không? Dì Dung của con cũng đi nữa.”
Nhạc Tri Thời liếm liếm đậu đỏ dính trên miệng: “Anh có đi không ạ?”
“Nó chắc không có thời gian đâu, mai nó còn phải tham gia buổi diễn thuyết bình chọn học sinh ba tốt của thành phố nữa mà.” Lâm Dung từ trên lầu đi xuống.
Học sinh ba tốt à? Anh Tống Dục được tham gia buổi bình chọn học sinh ba tốt cơ đấy! Nhạc Tri Thời nhai nhai từng miếng thịt heo khô, trong lòng tràn ngập sự sùng bái.
Tống Cẩn chưa biết chuyện này: “Bây giờ đánh giá học sinh ba tốt của thành phố phức tạp vậy sao?”
“Đúng vậy, lúc đầu em cũng thấy lạ.

Sau này nghe nói là hình như do năm ngoái lúc trao giải, phát hiện một học sinh đi cửa sau nên đã chiếm mất vị trí ấy.” Lâm Dung cầm bát tới ngồi đối diện bọn họ: “Đứa nhỏ bị rớt có thanh tích rất tốt nên phụ huynh không chịu, thế là lên tận bộ giáo dục quậy một trận.

Cho nên điều khoản xét duyệt năm nay cũng gắt hơn, còn thêm mục vận động bầu cử để phòng chuyện ngoài ý muốn.”
Nhạc Tri Thời nghe xong bèn nói: “Anh Tống Dục thì chắc chắn không vấn đề gì đâu ạ.”
“Đúng vậy!” Lâm Dung cười, xoa đầu cậu: “Có điều lấy được giải hay không cũng chẳng sao cả.

Quá đặt nặng thắng thua, áp lực sẽ rất lớn.”
“Vậy ngày mai anh không đi câu cá nữa.” Tống Cẩn tắt notebook.
Lâm Dung ấn bả vai Tống Cẩn: “Thôi, con trai ông có dặn rồi, không cho chúng ta đi cùng đâu nên đừng quan tâm nữa.” Nói xong bà nhìn Nhạc Tri Thời: “Nhạc Nhạc, mai con tính làm gì?”
Nhạc Tri Thời đang cầm chiếc bát sứ nhỏ, thở dài “Con cũng không biết nữa.”
“Nhóc con trông cũng bận rộn phết nhỉ.” Tống Cẩn ghẹo.
Lâm Dung tò mò: “Chuyện gì mà khiến chàng trai nhỏ của chúng ta rầu rĩ vậy cà?”
Đang nói mọi người chợt nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng để chìa khoá quen thuộc, ba người đều ngó ra xem. 
“Tiểu Dục mau tới ăn chè này.” Lâm Dung gọi một tiếng, tiếp tục hỏi Nhạc Tri Thời: “Vừa nãy nói tới đâu rồi nhỉ? À, mai con đi hẹn hò hả?”
“Không phải hẹn hò đâu ạ.” Nhạc Tri Thời quả quyết phủ nhận: “Bạn cùng lớp của con, muốn mời cả lớp đến tiệc sinh nhật của bạn ấy thôi.”
Tống Dục quăng cặp lên ghế sofa, im lặng đi vào bếp rửa tay, tự lấy ly nước sau đó dựa lưng vào kệ bếp yên lặng uống, ánh mắt lia đến bàn của ba người bên kia.
Lâm Dung không chịu buông tha: “Là con trai hay con gái? Chỉ ăn cơm thôi sao?”
“Con gái ạ, là bạn Trương Á Manh.” Lúc Nhạc Tri Thời trả lời cũng chẳng nghĩ nhiều, vì trong đầu cậu bây giờ đang lo chuyện khác.

Cậu biết Tống Dục không thích ăn đồ ngọt, bèn chỉ anh chảo thịt heo khô trên bếp.

Tống Dục quay đầu nhìn một cái, lúc quay lại đã thấy Nhạc Tri Thời đang trợn to mắt, liều mạng để không hắt xì.
“…Chú cũng biết đấy ạ.” Cậu cân nhắc bổ sung thêm.
“À, con gái của Trương Bằng Nguyên đó hả, thời gian trước có gặp ở hội thương mại một lần.” Tổng Cẩn uống một ngụm trà, giọng điệu nhẹ nhàng: “Vậy con đi đi, cuối tuần nên ra ngoài thả lỏng đôi chút.”
Tống Dục thong thả cắn miếng thịt khô mỏng, khi ngước lên đã chạm phải ánh mắt của Nhạc Tri Thời.
Chỉ cần nơi nào có Tống Dục, ánh mắt của Nhạc Tri Thời dường như chỉ xoay quanh anh, giống như quỹ đạo của những hành tinh vậy, trong con ngươi nhạt màu ấy vĩnh viễn luôn đong đầy tình cảm, sùng bái, khao khát… Đây đều là cảm xúc của đứa em nhỏ đối với anh trai của mình.

Lâm Dung cũng ghẹo: “Con gái Trương Bằng Nguyên có xinh không?”
“Con bé xinh lắm.” Tống Cẩn nói.
“Thật không?” Cùi chỏ Lâm Dung khều nhẹ cánh tay của Nhạc Tri Thời, hoàn toàn không hề cáu gắt về chuyện yêu sớm của con mình như các phụ huynh khác: “Có khi nào con bé để ý đến Nhạc Nhạc nhà chúng ta rồi không?”
“Không có đâu ạ!” Nhạc Tri Thời nhăn mặt đứng dậy, cầm chén đã ăn xong của mình bỏ vào bồn rửa chén, hỏi nhỏ Tống Dục đang đứng kế bên: “Anh Tống Dục, áo của anh…”
“Ném vào máy giặt là được.” Tống Dục ăn xong miếng thịt trong chén, lướt qua giữa Nhạc Tri Thời và bàn ăn, nói một tiếng rồi lên lầu.
Tống Cẩn cũng bắt đầu chọc cậu: “Nhạc Nhạc, con đừng có học theo anh trai đấy nhé, y như hũ nút không nói không rằng, sau này gặp được người mình thích sẽ chịu thiệt lắm đó.

Vụ gì chứ dăm ba cái dụ tán gái này thì cứ hỏi chú đây…”
“Thôi đi ông ơi.” Lâm Dung cũng đứng dậy: “Con đừng có mà nghe chú chém gió.”
“Sao lại chém gió chứ? Năm đó anh theo đuổi em chân thành biết bao nhiêu.”
Nhạc Tri Thời bật cười, nói bản thân từ chối tô cơm chó này.

Xoay người thì phát hiện Tống Dục đã để quên balo trên sô-pha, trong lòng lập tức có ý tưởng.

Cậu chạy tới cầm balo rồi chạy lên lầu, như hiến vật quý mà gõ cửa phòng Tống Dục.
Nếu cảm xúc có thể biến thành thực thể, tin chắc sau mông Nhạc Tri Thời sẽ xuất hiện một cái đuôi nhỏ không ngừng lắc qua lắc lại.
Cậu giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, không có động tĩnh gì, thế là gõ thêm hai cái nữa, vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Xuyên qua cánh cửa, Nhạc Tri Thời lờ mờ nghe thấy tiếng nước, nhưng hình như đã ngừng lại.

Áp sát tai lên cánh cửa, cả người cậu như muốn dính vào để nghe xem có tiếng động gì ở sau cánh cửa kia, ai ngờ cánh cửa đột ngột mở ra.

Cơ thể Nhạc Tri Thời mất thăng bằng thế là ngã nhào tới, va vào lồng ngực của người nào đó.
Tống Dục vừa mới tắm xong chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, tóc vẫn còn ướt, một giọt nước trên lọn tóc lắc lư rồi rơi xuống trán Nhạc Tri Thời, dường như đánh thức khiến cậu giật mình bật dậy khỏi người Tống Dục.
“Anh Tiểu Dục, balo của anh…”
Trông cậu có vẻ bình tĩnh, nhưng theo phản xạ lại gọi anh Tiểu Dục như lúc hai người còn nhỏ, chứ không gọi cả tên lẫn họ như lúc trưởng thành.
Tống Dục nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.

Mạch suy nghĩ của Nhạc Tri Thời đứt ngang, mấy lời đã chuẩn bị trước đó cậu đều quên sạch cả, hiện tại chỉ muốn chạy trốn thôi.

Nhạc Tri Thời cũng không hiểu, rõ ràng hồi nhỏ bọn họ thường tắm chung với nhau mà.
Tuy rằng chuyện đó xảy ra rất rất lâu rồi!
“Anh ngủ ngon, em về phòng đây.” Vừa quay người, Nhạc Tri Thời đã bị Tống Dục nắm lấy cổ áo phía sau, y như xách gà con.
“Đợi chút.”
Nhạc Tri Thời nghe lời, đứng thẳng đối diện với anh. 
Tống Dục khẽ hất cằm: “Áo của anh.”
Nhạc Tri Thời theo bản năng đưa tay tìm khoá kéo của đồng phục, chợt dừng lại: “Không phải anh bảo em ném vào máy giặt sao?”
“Cũng tới tận cửa rồi, thôi cởi ra đi.” Tống Dục bình tĩnh đáp.
Nhạc Tri Thời dạ một tiếng, cởi đồng phục ra trùm lên người Tống Dục, chỉnh chỉnh hai bên vai, che đi nửa thân trên của anh.
Tống Dục nhíu mày: “Em làm gì vậy?”
“Em sợ anh cảm lạnh á.” Nhạc Tri Thời ‘à chíu’ một cái, sau đó chuồn mất tiêu.HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI BA.

Bình Luận (0)
Comment