Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 91


Lúc nhỏ, Nhạc Tri Thời từng xem qua một bản tin thời sự về chuyện đứa trẻ mồ côi được cứu ra sau thảm họa.

Bản tin đó liên tục nói mấy từ như “Những tấm lòng hảo tâm trong xã hội”, “từ thiện”, hay “lòng nhân ái”,…
Bé Thời Thời ngoan ngoãn ngồi trước màn hình tivi mà nghĩ rằng “Mình và cậu ấy thật giống nhau.”
Mấy dòng chữ trên bản tin như khắc vào trái tim cậu vậy.

Mỗi lần nhìn thấy những tin tức như thế, Nhạc Tri Thời đều lấy bản thân ra so sánh, trong lòng âm thầm cảm thán mình thật may mắn biết bao.
Sau này cậu cũng tự động cho rằng những người đối xử tốt với cậu là “người tốt”, xem quan tâm và quý trọng mà mọi người dành cho mình là “làm việc thiện”, dốc hết sức báo đáp lại tình thương của người khác.

Những hành động này đã thấm nhuần vào xương tủy cậu rồi, trở thành một phần không thể tách rời.
Nhưng trong số những người tốt bụng ấy, người Nhạc Tri Thời muốn báo đáp nhất lại là người không cần cậu đền đáp nhất, đó chính là ba mẹ Tống.
Một mặt cậu hy vọng mình có thể vĩnh viễn cho họ hạnh phúc và ấm áp, một mặt lại vì tình yêu ích kỷ của bản thân mà gây ra vết thương không thể chữa lành trong lòng họ.

Hai phần nguyện vọng trái ngược này cứ kéo qua kéo lại gây mâu thuẫn lẫn nhau, như thể muốn xé toạc cậu ra vậy.
Nhạc Tri Thời ảo não đứng giữa phòng khách, cảm thấy biểu hiện lần này của mình thực sự rất tệ, bệnh tật và sợ hãi đã khiến cho suy nghĩ của cậu trở nên hỗn loạn, thậm chí đến bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì.
Rõ ràng có thể kiên định thêm chút nữa, rõ ràng có thể nhịn không bật khóc.
Đối với cậu mà nói phòng khách này quá đỗi quen thuộc, dường như mọi ngóc ngách đều tồn tại ảo ảnh hạnh phúc.

Lúc nhỏ Nhạc Tri Thời và Tống Dục hay ngồi trước đầu gối ba mẹ lắp lego, bốn người quây quần trước màn hình tivi làm những công việc khác nhau.

Mùa đông, cả nhà lại dựa vào nhau ủ ấm trong chiếc chăn bông lớn, còn cùng ăn vặt đêm không biết bao nhiêu lần.
Hôm nay bọn họ lại chia lìa ở ngay không gian này, trái tim liên tục bị mổ xẻ bởi luồng không khí lạnh ngắt, mỗi người đều đau đớn đến tận cùng nhưng vẫn giữ yên lặng, giống như thời khắc đếm ngược của năm mới.
Không biết đã qua bao lâu, Nhạc Tri Thời như bị ảo giác nghe thấy Tống Cẩn lên tiếng, giọng ông ngập ngừng xen lẫn khàn khàn.
“Đều là lỗi của ba.”
Mới nghe được câu đầu, Lâm Dung đã khóc không ra tiếng.
“Không phải đâu ạ.” Trái tim Nhạc Tri Thời nhói đau: “Chú Tống…”
Tống Cẩn ngồi trên sô pha, bóng lưng ông trông như già đi mười tuổi: “Ngày nào ba cũng bận bịu kiếm tiền, muốn cho các con một cuộc sống ấm no hạnh phúc, không phải lo lắng gì.

Mỗi khi về đến nhà, ba luôn nghĩ phải ngồi nói chuyện vui vẻ với các con, sao cho ra dáng phụ huynh, bởi vì trên lưng chúng ta gánh vác sự kỳ vọng của cả hai gia đình.


Không ngờ rằng, nhiều năm như vậy, ba vẫn chưa hiểu hết được hai đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn.

Đôi lúc ba nhìn hai đứa, cảm thấy thật tốt, cả đời ba không có gì phải hối hận nữa, hai đứa trẻ này đều giỏi giang như vậy, đều rất ngoan ngoãn, ba thực sự vô cùng hãnh diện, thậm chí còn cảm thấy sau này có thể… có thể khi đi gặp Nhạc Dịch, lúc nói chuyện với cậu ấy lưng sẽ thẳng hơn chút.”
Giọng ông hơi run rẩy, ánh mắt trống rỗng nhìn vào màn hình tối đen của tivi, hệt như lúc này đây Nhạc Dịch đang ở ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào như trong quá khứ: “Ba có thể nói với cậu ấy rằng, thấy tôi nuôi con cậu tốt chưa, có khi còn tốt hơn cả cậu tự nuôi nữa đấy.”
Tống Cẩn lắc đầu: “Cũng may chỉ là nằm mơ, nếu thực sự bị cậu ấy biết, chắc sẽ thấy ba buồn cười lắm”
Nụ cười của ông dần phai: “Ba… sau này càng lúc ba càng cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao Tống Dục cứ mãi không chịu về nhà, sao nó lại luôn cô đơn một mình thế, tìm một người phù hợp đâu phải chuyện khó nhưng chưa bao giờ thấy nó yêu đương với ai cả, tính cách nó thật sự quá lạnh lùng.

Nhạc Nhạc lên đại học rồi cũng bắt đầu không về nhà, ba nghĩ mãi chẳng ra.”
Lâm Dung lắng nghe, bà lấy tay che kín mặt mình.
“Hai đứa biết không? Ba và Tiểu Dung, mỗi cuối tuần đều ngóng trông hai đứa về nhà.

Cứ mỗi cuối tuần bà ấy đều làm một bàn lớn đầy thức ăn, sau đó chỉ có hai ông bà già chúng ta ngồi đối diện nhau ăn, ăn thế nào cũng không hết.

Chúng ta thầm nghĩ có phải bản thân chưa đủ tốt không, chưa đủ quan tâm tới các con, hay là để tâm thêm chút nữa, tính toán tương lai cho hai đứa.”
Tống Dục cúi đầu xuống, tay siết thật chặt.
“Nhưng thỉnh thoảng hai đứa về một lần, mỗi lần về đều rất vui vẻ, nên ba mới tự an ủi bản thân rằng do con cái lớn rồi, tự có cách nghĩ của riêng mình, chuyện này cũng bình thường thôi, đúng không!” Ông tự cười nhạo bản thân: “Kết quả thì ra là vậy, ai mà ngờ rằng, thằng con lớn của ba lại thích “thằng con nhỏ” của ba, đến phim truyền hình cũng không dám diễn thế này.”
Ông chợt gật đầu, giống như đang tự lẩm bẩm với bản thân: “Cũng tốt thôi, biết sớm chút cũng hay, tránh để bản thân bị lừa cho xoay mòng mòng, còn ngồi suy nghĩ hoạch định tương lai cho hai đứa, ba thấy sau này cũng không cần nữa, kẻo uổng phí mất cuộc đời con gái nhà người ta.”
“Nếu như bây giờ ba nói có thể chấp nhận hai đứa, thì đó là nói dối.

Không ai chấp nhận nổi hai đứa con của mình, bỗng nhiên ở bên nhau cả.

Người xung quanh chưa biết mối quan hệ của hai đứa, ra ngoài ai cũng gọi hai thằng con trai nhà ông Tống.

Được, bây giờ hai đứa muốn ở cạnh nhau, ra ngoài cùng nhau tay nắm tay, khó coi biết bao.

Người ta nói hai đứa là anh em ruột mà, hai đứa tính giải thích thế nào, giải thích xong rồi bỏ trốn sao? Vậy còn những lời bàn tán sau lưng thì thế nào… chuyện đó mà trốn được hả?”
Những lời này không hề dễ nghe, nhưng đều xuất phát từ tận đáy lòng Tống Cẩn.
“Ba già rồi, không vấn đề gì cả, người ta có nói gia đình mình loạn luân thì đều do ba và Tiểu Dung dạy ra, hết cách rồi thì đành chịu thôi.


Nhưng tương lai của hai đứa còn dài lắm…” Nói xong ông lại chìm vào yên lặng, tựa như không còn sức để nói thêm câu nào nữa.
Lời cuối cùng tựa như lưỡi dao cùn xẻ từng ngóc ngách, xẻ tan tành mọi thứ.
“Hai đứa đi trên đường lớn sẽ bị người đời mắng là buồn nôn, bị người đời chê cười.

Không ai quan tâm tới… tới tình yêu của hai đứa tốt bao nhiêu trong sáng bao nhiêu, người có thành kiến nhìn hai đứa không khác gì nhìn kẻ bệnh.”
“Đừng nói nữa Tống Cẩn.” Lâm Dung gần như không thể nghe tiếp, bà ngồi xuống bên cạnh ông, dựa sát mà ôm chầm lấy chồng mình.
“Anh phải nói.” Tống Cẩn hít thật sâu, giọng nói đượm vẻ tuyệt tình: “Em phải để chúng nó biết bản thân đang làm cái gì, lời anh nói so với những điều tương lai chúng nó phải đối diện còn kém xa lắm.

Đừng để khi gặp mới thấy hối hận chịu không nổi, đến lúc đó cái nhà này cũng tan hoang cả rồi.”
“Ba đã thành một người cha thất bại, ba không muốn hai đứa sau này cũng thất bại.” Tống Cẩn từ sô pha đứng dậy, bóng lưng của ông mệt mỏi.

Người đàn ông từng một tay bế Nhạc Tri Thời bé nhỏ, tay còn lại ôm Tống Dục kia, nay đã hơn bốn mươi tuổi, ông còn phải đau đớn nói ra hết những khó khăn trùng trùng, những lo lắng của ông dành cho hai đứa trẻ của mình.
Tống Dục cảm thấy mình đã khiến cho ba già đi mười tuổi chỉ sau một đêm.
“Ba thấy hai đứa cũng biết con đường phía trước mù mịt thế nào, bỏ đi, dù sao cuộc đời cũng là của hai đứa, hai ông bà già này có muốn giúp đỡ, muốn kéo hai đứa về con đường rộng mở thênh thang thì cũng phí công vô ích thôi.

Cứ như vậy đi.”
Nói xong, Tống Cẩn lách qua sô pha không nhìn Tống Dục hay Nhạc Tri Thời mà đi thẳng về phía cửa.
Lâm Dung quay đầu, lo lắng gọi ông lại: “Tống Cẩn, anh đi đâu đấy?”
Ông mặc áo khoác vào, mở cửa, gió lạnh từ phía ngoài ập vào trong nhà.
“Anh đi mua thuốc lá, đang phiền lòng, hút xong sẽ về.

Hai đứa muốn quay lại trường thì cứ đi, tùy hai đứa.”
Ông bước ra một bước, rồi dừng lại.
“Nhạc Nhạc.”
Nhạc Tri Thời nhìn về phía ông.
“Con…” Ông hít một hơi: “Lúc con muốn rời đi, sao không nghĩ tới chú và dì Dung con.


Chúng ta nuôi con lớn chừng này, lẽ nào con lại dùng cốt nhục phân ly để báo đáp chúng ta sao?”
Bốn chữ ‘cốt nhục phân ly’ mạnh mẽ đâm vào trái tim Nhạc Tri Thời.
“Bỏ đi, bỏ đi.”
Cửa đóng vang lên dư âm rất nhẹ.
Nhạc Tri Thời nhớ lời dì Dung từng nói, lúc đầu chú Tống vì áp lực lập nghiệp rất lớn nên hút rất nhiều thuốc.

Sau này khi đón cậu về nhà, biết đứa trẻ bị suyễn nên đã nhẫn nhịn cai thuốc, một lần cai mà đã mười sáu năm rồi.
Bất kể Nhạc Tri Thời có ở nhà hay không, ông cũng không hề đụng tới dù chỉ một điếu.
Trong phòng còn lại ba người, Tống Dục xoay lưng, nom không rõ vẻ mặt.

Lâm Dung khóc mãi không ngừng, Nhạc Tri Thời không đành lòng nhất là nhìn bà khóc, bước chân như mất đi khống chế mà tiến về phía bà.
Đứng trước mặt Lâm Dung, cậu thấy bà che mặt rơi nước mắt, Nhạc Tri Thời khó khăn gọi một tiếng dì Dung, cầu xin bà đừng khóc nữa.
“Còn khóc nữa… ngày mai mắt sẽ sưng lên mất.”
Lâm Dung yếu đuối che mặt lắc đầu, lúc sau bà mới ngẩng đầu nhìn Nhạc Tri Thời: “Nhạc Nhạc, thực sự không còn cách nào khác nữa sao?”
Nhìn thấy ánh mắt của bà, Nhạc Tri Thời cũng rất muốn cho bà một đáp án, nhưng cậu cứ như bị tắt tiếng, đến một chữ cũng không nói ra được.
Cuối cùng người bỏ cuộc, vẫn là Lâm Dung.
Bà cúi đầu, tiếng khóc rất nhẹ, liên tục lặp lại câu hỏi “Tại sao lại thành ra thế này”, như hỏi Tống Dục và Nhạc Tri Thời, cũng như tự hỏi bản thân.

Đợi đến khi bà tin rằng tất cả mọi chuyện đang diễn ra đều là thật, cuối cùng dần ngừng khóc.
“Khuya rồi, bây giờ có quay về ký túc xá trường cũng không được vào.” Bà khịt mũi, sau đó dựa vào tay dựa của sô pha đứng lên đi về phía cầu thang, rồi chợt dừng bước, nói với hai đứa trẻ: “Đi rửa mặt rồi nghỉ sớm đi.”
Từng tiếng bước chân trên lầu của Lâm Dung truyền tới, như giẫm lên trái tim Nhạc Tri Thời.
Trong phòng còn mỗi cậu và Tống Dục.

Khi Nhạc Tri Thời về đến nhà, từ lúc đứng ở huyền quan, cậu chỉ nghe được Tống Dục nói hai câu duy nhất.

Anh cứ luôn yên lặng nhận lấy tất cả, giống như một phạm nhân cúi đầu chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Nhạc Tri Thời đi về phía anh, cậu đứng trước mặt nhưng không dám ôm anh.

Hai người đứng trong căn nhà này, tựa như cả người đều bị đóng đinh lên thánh giá, cùng nhau nhận tội, nhưng không có cách nào chạm được đến nhau.
“Tống Dục…”
Tống Dục cũng không đưa tay ra ôm cậu, anh chỉ giơ tay xé miếng dán hạ sốt trên trán cậu, rồi sờ lên.
“Em ra ngoài sao không mặc thêm nhiều quần áo chút?” Anh nói.
Nhạc Tri Thời nghĩ tới cảm giác đau nhói trong giấc mơ, suy nghĩ về bản thân thực sự đã cùng người trước mắt này trưởng thành.

Tuy rằng hai người không phải anh em ruột thịt nhưng giống như hai thân cây cành lá đan xen khó gỡ, cuộc đời chặt gãy một cây thì nó vẫn có thể trú trong cành lá và gốc rễ của đối phương mà tiếp tục sống.
“Đi rửa mặt đi.” Tống Dục sờ đầu cậu: “Phải nghỉ ngơi sớm thì bệnh mới mau khỏi được.”
Dù Nhạc Tri Thời không tình nguyện mấy, nhưng vẫn phải khuất phục trước quyết định của Tống Dục mà về phòng một mình.

Bước vào căn phòng tối, Nhạc Tri Thời lặng người dựa vào cánh cửa, cơn sốt nhẹ khiến cậu hơi choáng váng.

Trong suy nghĩ mơ màng, cậu cầu nguyện rằng tối nay Tống Cẩn hút xong bao thuốc sẽ không còn thấy lòng phiền não nữa, thầm mong Lâm Dung đừng vì bọn họ mà rơi nước mắt nữa, cũng hy vọng Tống Dục có thể thực sự buông bỏ gánh nặng trong lòng.
Đêm tối vẫn luôn khó qua như thế, tựa như một cảnh quay không mục đích trong phim vậy, ống kính lay động, vừa nhìn đã khiến lòng người rối bời, muốn hô dừng nhưng cậu chẳng có năng lực này.
Nằm dài trên giường, Nhạc Tri Thời bỗng nhiên nghĩ, có khi nào đây chỉ là cơn ác mộng của riêng mình chăng?
Cậu dùng rất nhiều cách để kiểm tra xem tính chân thực của hiện tại nhưng sốt cao khiến cho cảm giác giảm xuống, mãi không phân rõ.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa, cứ tưởng là nghe nhầm nhưng giây sau Lâm Dung bước vào.
“Dì Dung…”
Bà đưa tay để nước ấm lên tủ đầu giường Nhạc Tri Thời, cũng bỏ gói thuốc cảm đang cầm xuống.
“Uống thuốc xong rồi hẵng ngủ.” Bà rũ mắt, không nhìn Nhạc Tri Thời, giọng điệu nói chuyện cũng rất nhẹ.
Lòng Nhạc Tri Thời nóng lên, mũi cũng chua xót không thôi.

Cậu cố hết sức gật đầu, cầm cốc nước và thuốc, im lặng ngoan ngoãn nuốt thuốc cảm xuống.
Lâm Dung ngồi cạnh giường, tay theo thói quen nắm chặt lấy chăn, nhẫn nhịn không thể hiện ra, mãi tới khi Nhạc Tri Thời nhịn không nổi ôm lấy, bà mới buông bỏ được sự kiềm chế này.
“Cái đứa trẻ xấu xa này, mãi không chịu lớn, dì thương con như vậy, con lại dám nghĩ tới chuyện rời xa dì?” Rõ ràng bà đang nói những lời cay nghiệt nhưng lại bật khóc, nước mắt chảy hết lên vai Nhạc Tri Thời.

Bà nhẹ nhàng đánh cậu mấy cái, giống như cô bạn gái nhỏ ôm giận mắng mấy câu vô tình: “Dì cần tiền của con làm gì hả? Sao con không tự nghĩ đi, không có con bên cạnh, lỡ như dì Dung ở nhà bị bệnh rồi phải làm sao? Ai cùng dì đi bệnh viện đây, ai giúp dì trông nhà hàng lúc dì bận chứ?”
“Con có nghĩ tới mà, con…” Nhạc Tri Thời ôm chặt lấy bà, cậu cũng rơi nước mắt: “Trước đây con từng nghĩ đến chuyện lén tới thăm dì, tới cửa Dương Hòa Khải Trập xem thử…”
“Không có lương tâm, thật là không có lương tâm mà.

Dì xem con như cục cưng của dì mà con…” Lâm Dung khóc tới không thể nói tiếp, gục ở trên vai Nhạc Tri Thời để cậu dỗ, dỗ tới khi hết khóc được nữa mới đứng dậy.

Bà hít sâu, sờ sờ phía bả vai ướt đẫm của Nhạc Tri Thời, nhìn khuôn mặt cậu thật lâu, giống như sẽ có một ngày nào đó cậu thực sự biến mất.
Mãi đến lúc bà nhìn đủ mới chịu rời đi, khi cầm cốc nước tình cờ nhìn thấy ảnh cả nhà đi dã ngoại trên đầu giường Nhạc Tri Thời.

Lâm Dung sờ một chút, sau đó rầu rĩ bước ra cửa.
Bà vừa mở cửa nhưng nhịn không được quay đầu, nghẹn ngào nói với Nhạc Tri Thời.
“Con qua ngủ với anh đi, dì sợ tối nay nó lại trằn trọc mất ngủ.”

Bình Luận (0)
Comment