Chất Nữ

Chương 153

Ngay khoảnh khắc Khương Tú Nhuận nâng tiễn, trong lòng Tần Chiếu liền thầm kêu một tiếng không ổn.

Mà Nhung vương đúng như hắn dự đoán, Tần Chiếu tức giận liền mắng một tiếng:

- Ngu xuẩn!

Đáng tiếc không còn kịp nữa, Tần Chiếu chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhung vương trúng tên được binh sĩ khiêng trở về. Bóng hình xinh đẹp tư thái cao quý của Khương Tú Nhuận trên tường thành càng làm mắt hắn đau nhói.

Kiếp này sao nàng có thể chói mắt xuất chúng như vậy? Phượng Ly Ngô đoạt được nàng rồi thì đang làm cái gì?

Dưới áp lực Ba quận sinh biến và nguy cơ Ba quốc mất nước, Tề đế lựa chọn đúng như hắn vẫn dự liệu đó là chọn vạn dặm non sông. Để cho nàng nhìn rõ Phượng Ly Ngô đối với nàng có mấy phần chân tình? Nghĩ tới đây, đè nén trong lòng Tần Chiếu bây lâu nay mới khuây khỏa một chút!

Sau khi bị hủy dung, hắn mơ rất nhiều giấc mơ về kiếp trước của mình! Nếu như nói kiếp trước điều làm hắn hối hận nhất, đó chính là mặc cho Khuơng Tú Nhuận ở trong thành Lạc An giao tế với đám phu nhân, vì quốc mẫu kéo hơi tàn mà bôn ba vất vả.

Nếu không phải vì như thế, nàng tại sao có thể xuất hiện ở các yến hội? Sao lại bị "hắn ta" nhìn trúng?

*Hắn ta ở đây chính là Phượng Ly Ngô kiếp trước nhé. Ra kiếp trước a cũng thích chị rồi!

Cho dù kiếp trước, hắn không làm gì vượt quá giới hạn với nàng, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện hắn ta độc chiếm mộ phân của nàng, trong lòng Tần Chiếu như có vại dấm chua.

Nhưng kiếp này điều làm hắn vô lực nhất, lại là nàng còn sinh con cho Phượng Ly Ngô!

Kiếp trước và kiếp này đan xen, thực sự khiến cho Tần Chiếu không cách nào nhẫn nại. Chỉ có cách khiến cho nữ nhân này mất đi tất cả, nàng mới hiểu ra được thế gian này ai là người đối tốt với nàng nhất, một lần nữa quay trở lại vòng tay của hắn...

Tần Chiếu dưới sự giúp đỡ của Lưu Bội, vốn chắc chắn sẽ mau chóng hạ được Hạt thành, đến lúc đó Nhung vương và Lưu Bội chia cắt thống trị Ba quốc, còn hắn sẽ thừa dịp loạn lạc mang Khương Tú Nhuận đi cao chạy xa bay.

Hết thảy mọi chuyện đều bày ra trước mắt, sắp đại công cáo thành, mà bởi vì tên Nhung vương ngu xuẩn không kìm được ham mê nữ sắc khiến thế cục thay đổi, Tần Chiếu hận bản thân không thể chặt đầu Nhung vương xuống!

May mà Nhung vương mặc dù bị thương nặng, nhưng tính mạng tạm thời giữ lại được. Tần Chiếu thay mặt chỉ huy quân đội, điều chỉnh binh sĩ, chỉ tấn công vào một góc.

Hạt thành hiện tại thế yếu, chỉ cần cửa thành bị phá hỏng, liền không thể kìm công, khó lòng phòng thủ.

Khương Tú Nhuận tất nhiên cũng hiểu được tâm tư quân Nhung, nhìn tướng sĩ trên tường thành đều mệt mỏi, lòng nàng cũng như lửa đốt.

Khi quân lương được đưa tới, Khương Tú Nhuận đã từng thử viết thư cho An Tức vương xin giúp đỡ. Chỉ cần hắn chịu phối hợp với nàng, nhiễu loạn tình hình quân đội Lương quốc, nàng có thể làm dịu được áp lực của Hạt thành.

Nhưng không ngờ tới, An Tức vương được Phương Ly Ngô nâng đỡ lại thẳng thừng từ chối, chỉ nói mình được Tề triều giao nhiệm vụ, tử thủ An Tức, không rảnh quan tâm tới nguy khốn ở Ba quốc.

Khi thu được thư hồi âm, tia hi vọng trong lòng Khương Tú Nhuận cũng theo đó mà đóng băng. Kỳ thực Phượng Ly Ngô coi trọng nhất là cái gì, nàng biết rất rõ ràng, vì sao còn muốn mưu toan thăm dò, cuối cùng rơi vào cảnh mất hết thể diện?

Phượng Ly Ngô lúc trước nâng đỡ An Tức, cũng bất quá là vì kiềm chế Lương quốc, An Tức vương nếu không thu được chỗ tốt, làm sao chịu đứng ra vì Ba quốc cơ chứ?

Khương Tú Nhuận bất đắc dĩ, chỉ có thể yên lặng chờ ông trời cho Ba quốc một tia hi vọng sống.

Kết quả trận băng tuyết kia tới sớm hơn, mạnh mẽ hơn dự đoán của Khương Tú Nhuận.

Trong vòng một đêm toàn bộ trong ngoài Hạt thành được bao phủ một lớp áo trắng.

Quân sĩ trong thành còn ổn, được chuẩn bị đầy đủ áo bông giày vải giữ ấm từ trước khi đông tới. Còn binh sĩ ngoài thành quân Nhung khốn khổ vì giá rét, đồ bọn họ mang theo đã gần hết rồi.

Mặc dù Tần Chiếu có sai người tới phụ cận đốn củi sưởi ấm, thế nhưng người đi cả buổi về mới chỉ kiếm được chút bụi gai, căn bản không đủ để sưởi ấm cho quân sĩ trong những ngày khổ hàn.

Khi Bạch Thiển nghe chủ tử nói rằng đầu mùa đông năm nay đại hàn, đề xuất nếu không làm thì thôi, còn đã làm thì phải chặt sạch cây cối có thể sưởi ấm ở phụ cận ngoài thành.

Khương Tú Nhuận cảm thấy chủ ý rất hay, liền ban chiếu thư dùng giá cao thu mua gỗ. Quốc khố không đủ tiền, Khương Tú Nhuận tới thẳng chỗ tẩu tử vay bạc, dùng tiền thu mua tất cả gỗ, hương dân phụ cận thấy có lợi đều nhao nhào đi chặt cây.

Trước khi quân Nhung tới đóng quân nửa tháng, vùng phụ cận xung quanh Hạt thành đã không còn một cây gỗ. Xem đám quân sĩ ở đây làm thế nào kiếm được củi sưởi ấm.

Kết quả trong vòng một đêm, quân Nhung chết cóng vô số, trong quân cũng bắt đầu phát sinh bất mãn.

Nhung vương bị mù một mắt, vốn khó qua khỏi, doanh trướng ông ta mặc dù có tăng thêm chăn nệm, nhưng vẫn lạnh lẽo như cũ, thân thể mỗi lúc một kém đi.

Hiện tại ông ta cực hận Khương Tú Nhuận, đồng thời trong lòng cũng nổi lên kính sợ với vị nữ quốc quân này, Ba quốc cũng không phải Ba quốc trước kia dễ dàng bị quân Nhung bắt nạt.

Nữ vương mặc dù dáng dấp xinh đẹp, nhưng tâm tư quỷ dị, quả thực khiến Nhung quốc khó lòng phòng bị. Loại tâm tư giảo hoạt, quỷ kế đa đoan đánh tan suy nghĩ của ông ta về việc nữ tử là người mềm yếu, dễ dàng bị người bắt nạt.

Ông trời cũng giống như đang giúp đỡ vị Nhã Luân nữ vương này, đại hàn lanh giá trăm năm mới gặp, khiến quân đội và chiến mã mỗi ngày đều thương vong.

Lúc công thành, những quân tốt bị lạnh còn không chịu nổi một kích, thì làm sao mà công thành được?

Nhung vương bị thương cũng không chịu nổi nữa, liền quyết định lui binh.

Thế nhưng Tần Chiếu lại mở miệng ngăn cản, nói thẳng thời tiết như thế này cũng không duy trì lâu được. Hắn đã liên lạc Lương quân tiếp viện, đưa than và gỗ tới sưởi ấm, chỉ cần chống chịu qua đợt lạnh này, Hạt thành đã là nỏ mạnh hết đà, kiên trì tới cùng nhất định giành được thắng lợi vào tay.

Nhung vương cảm thấy kẻ phá tướng này quá dị tà, lúc này không chịu nghe theo, chỉ thẳng mặt mắng chửi Tần Chiếu cho rằng hắn muốn làm hại Nhung quân, ngay khi ông ta muốn trói hắn lại, thì viện quân Lương quốc chạy tới, cứu được hắn một mạng.

Khương Tú Nhuận đứng trên tường thành, nhìn quân tiếp viện Lương quốc đang tới, trong lòng càng thêm buốt giá.

Lương quân đến đều có chuẩn bị, mà binh lực Hạt thành binh lực đã bị tiền tuyến Nhung quân hao tổn, giờ thêm Lương quân sao còn có sức ngăn cản?

Khoảnh khắc này, toàn bộ quân sĩ có mặt trên thành đều trầm mặc, bọn họ không ai nói gì, tựa hồ như đoán được thảm họa sắp ập xuống đầu Hạt thành.

Còn Tần Chiếu suýt chút nữa nị chém đầu nhìn về phía xa, biết rằng công tử mang viện binh tới, liền vội vàng nói với Nhung vương:

- Nhung vương, Lương quân tới rồi, Ba quốc là nỏ mạnh hết đà. Chỉ cần Nhung quân kiên trì thêm một chút, hai quân hợp kích, nhất định sẽ đánh bại được Hạt thành.

Nhung vương nhìn thấy viện quân Lương quốc quả nhiên đang tới, kích động trừng mắt, tinh thần phấn chấn truyền lệnh xuống:

- Không được kinh hoảng, lập tức chuẩn bị hạ Hạt thành, thể hiện huyết Nhung quốc ta.

Tướng quân Kim Khuê ở trên thành nhìn xuống, trong lòng ai thán, nhìn nữ vương nói:

- Nữ vương đích thân tới tiền tuyến, còn bắn trọng thương Nhung vương, mắt thấy chiến thắng sắp tới, đáng tiếc Lương quốc lại tới trợ trận thêm dầu vào lửa. Xin nữ vương rời bước còn có thể bảo toàn tính mệnh.

Bạch Thiển cũng tới khuyên nhủ Khương Tú Nhuận, trước khi quân Lương quốc tới kịp mau chóng rời đi.

Trong lòng Khương Tú Nhuận đắng chát. Nàng cũng biết binh sĩ Ba quân vốn yến thế, cũng do thiên thời địa lợi nhân hòa mới may mắn cầm chân được Nhung quốc tới bây giờ. Vô luận người đến vì ai, Ba quốc đều lực bất tòng tâm không thể tái chiến, sau một khắc tất thất thủ người vong.

Chỉ là nếu Hạt thành bị hạ, Ba quốc lại không kiên cố như vậy, càng không có lực chống lại, dựa vào bản tính hổ lang của Nhung quốc, nhất định sẽ đồ thành trút giận, tính mệnh dân chúng toàn thành khó toàn a....

Lúc này binh sĩ Ba quốc đều nhìn ra tình hình quân địch ngoài thành, sĩ khí giảm sút. Khương Tú Nhuận hít sâu một hơi cất cao giọng nói:

- Phía sau Hạt thành chính là hương thân phụ lão của Ba quốc ta, chúng ta quyết thủ thành, dù chết linh hồn cũng quy về bảo hộ Ba quốc ta.

Đúng lúc này, trống trận dưới thành vang lên, tướng sĩ quân Nhung và Lương quốc cùng nhau hợp lại, tràn qua sông hộ thành áp sát tới.

Tướng sĩ Ba quốc ôm tâm tư dù chết cũng thủ thành, tử thủ Hạt thành chờ đợi thời khắc bỏ mình vì Ba quốc.

Nhưng đúng lúc này, bụi mù nơi xa lại cuồn cuộn cuốn lên, tiếng vó ngựa vang lên như sấm rền.

Quân lính phía xa cũng không vội vàng lại gần, mà ở phía xa tháo xe ngựa, lôi ra rất nhiều khí giới như dùng để công thành. Thử bắn mấy tảng đá, tìm được vị trí khoảng cách thích hợp, liền không ngừng bắn đạn đá về phía cổng thành. Những viên đạn đá không giống bình thường, có lớn có nhỏ, nhưng chung quanh đều được mài bóng loáng, phía trên có một mũi nhọn giống như chiếc sừng nhô ra.

Đạn đá không đánh lên tường thành, chỉ rơi xuống trên sông hộ thành. Mũi sừng đánh nát mặt băng, sóng nước dưới sông bắn lên tưới ướt binh sĩ Nhung Lương hai bên bờ, thậm chí có không ít lính bị đá nện chết.

Sau khi điều chỉnh tầm bắn, những viên đạn đá liên tiếp lao tới. Toàn bộ mặt băng lập tức bị nện vỡ toang, đám quân tốt bị rơi xuống trôi đầy trên mặt sông như bánh sủi cảo.

Khương Tú Nhuận đứng trên tường thành nhìn ra xa, dần dần mới thấy rõ áo giáp mà đội quân kia mặc, chính là phục sức của binh mã Tề quốc.

Đội quân Tề quốc dần tiếp cận Hạt thành, lợi dụng bất ngời, xông vào đại doanh Nhung quốc, binh mã ba bên lập tức lâm vào hỗn chiến.

Binh Lương quốc tới đây, vốn ôm tâm tình ôm ngao cò đánh nhau cò ngư ông đắc lợi, đến để chiếm lời. Lương quốc nghĩ rằng Hạt thành đã bị Nhung quốc làm cho suy yếu, giờ chỉ cần tới cạy mở vỏ trai bọn chúng liền có đồ ăn.

Ai ngờ đằng sau lại mọc lên một con sư tử, lập tức không kịp chuẩn bị.

Mà Bạch Thiển cũng trợn tròn mắt, thấy rõ tướng lĩnh xông lên phía trước nhất, chính là Đậu Tư Võ tiểu tướng quân. Nàng thấy hắn tay cầm song chùy, miệng hô hào chém giết, huyết tinh quanh hắn văng lên, xung quanh người ngã ngựa đổ.

Đại quân Tề triều đánh vỡ mặt băng sông hộ thành, những kẻ rơi vào trong nước mất khả năng chiến đấu, nhất thời quân Nhung Lương tản ra hai bên kẻ chạy người trốn, những tướng soái thấy không ổn, cũng lập tức thu binh, chạy toán loạn không còn bóng dáng.

Đại quân vây Hạt thành gần một tháng, bị đánh cho tan tác, đại doanh quân Nhung bị một mồi lửa thiêu rụi.

Khi Phượng Ly Ngô ngồi ngay ngắn trên chiến xa, cao giọng hô Ba quốc mở thành, người chàng mặc kim giáp ngược ánh sáng mặt trời, vô cùng tuấn mỹ.

Khương Tú Nhuận cũng không biết mình đi xuống cổng thành thế nào, chỉ là khi cổng thành mở rộng, nàng không kìm được nhào vào lòng Phượng Ly Ngô.

Khi nàng tới gần, mới phát hiện trên kim giáp của chàng có phủ một lớp tro bụi dày, gương mặt chàng cũng đầy râu, không biết đã bao lâu chàng không được nghỉ ngơi.
Bình Luận (0)
Comment