Ngày 3 tháng 10, Quý Thư Ngôn kết thúc công việc của bệnh viện, xác nhận sự sắp xếp mấy ngày nay của khoa, đảm bảo không có sai sót gì, mới yên tâm tan làm.
Để lại mấy bác sĩ còn đang trực nhìn anh với ánh mắt hâm mộ, đầy ghen tị.
Bác sĩ Chu ngẩng đầu, anh ta vừa mới kết thúc một ca phẫu thuật, vô cùng kiệt sức, yếu ớt nói, “Trưởng khoa Quý, ra ngoài đi du lịch thì đừng quên đồng nghiệp của cậu vẫn đang công tác, có gì thú vị nhớ chia sẻ ngay đấy, để có gì tôi còn tham khảo lần sau.”
Quý Thư Ngôn nhìn anh ta một cái, “Tôi dẫn theo bọn nhỏ đi cùng, anh nghĩ tôi có nhiều thời gian đi đánh lẻ một mình lắm à.”
Bác sĩ Chu hét lên, “Quý Viên nhà cậu đã lớn lắm rồi, còn cần người dẫn theo á hả. Mấy năm nay cậu có mấy thời gian thư giãn đâu, bung xõa đi, không cần phải lúc nào cũng dành thời gian cho công việc và gia đình, ai rồi cũng phải được thả lỏng biết không, không thể lúc nào cũng trong tình trạng bị kéo căng mãi được.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Quý Thư Ngôn nghe tai phải ra tai trái, gật gật đầu cho có lệ, “Biết rồi, tôi đi trước đây, việc trong khoa nhờ mọi người nhé, bao giờ đi du lịch về sẽ mang quà về cho mọi người.”
Trong khoa nhất thời vang lên rất nhiều tiếng reo hò, “Quá tuyệt luôn, cảm ơn trưởng khoa Quý trước nhá.”
Ra khỏi bệnh viện, Quý Thư Ngôn trở về thu dọn hành lý, rồi dẫn Quý Viên đến trường đại học đón Đoàn Chấp.
Từ xa, anh đã nhìn thấy Đoàn Chấp đứng ở cổng trường, chân dài eo hẹp, mặc một chiếc áo khoác bóng chày thêu hoa màu đen, đứng dưới bóng cây, giống ý như một đoạn phim bị dừng hình.
Quý Thư Ngôn dừng xe lại, Đoàn Chấp cất vali vào cốp xe, mở cửa ghế sau xe, chào một tiếng, “Chú Quý.”
Quý Thư Ngôn ừ một tiếng đáp lại.
Đoàn Chấp vừa tiến vào, anh đã ngửi thấy một mùi hoa hồng trung tính rất nhạt, nhạt đến mức gần như không thể phân biệt được, tan vào trong không khí.
Anh vô thức nhìn thoáng qua từ gương chiếu hậu, Đoàn Chấp đang nói chuyện với Quý Viên, gương mặt anh tuấn, dịu dàng.
Hương thơm hoa hồng này vừa mềm mại, vừa quyến rũ lại vô hình tạo ra sự áp bức, tao nhã mà lại trưởng thành, nam sinh bình thường rất khó khống chế được điều này. Nhưng Đoàn Chấp trời sinh dung mạo xinh đẹp, đồng tử màu nhạt, đôi môi mỏng manh, vừa gợi cảm lại còn mang theo tính công kích, ngược lại không hẹn mà hợp với khí chất này rất nhiều.
Quý Thư Ngôn khởi động lại xe, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng lại nhẹ nhàng chửi một câu, giận thật chứ.(2)
(2): Câu gốc: 骚里骚气的. Câu này thì mình đoán nghĩa bừa thôi, nên nếu bạn nào biết thì có thể chỉ mình nghĩa nhá.
Họ lái xe đến sân bay mất tiếng rưỡi, đậu ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, bao giờ về thì xuống đó lấy.
Đoàn Chấp lấy hành lí của mình từ cốp xe ra, thuận tiện lấy luôn giúp Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn định cầm lấy, nhưng hắn lại hơi tránh đi, “Không nặng, để cháu xách cho.”
Quý Thư Ngôn cũng không thèm tranh giành nữa, cúi đầu đọc thông tin chuyến bay.
Quý Viên một mình xách vali màu bạc của cậu đi theo phía sau, nhìn hai người sóng vai đi phía trước, trong lòng cảm thấy anh Đoàn và chú đã không thèm quan tâm đến mình nữa rồi.
Rõ ràng vali của cậu mới là cái nặng nhất, nhưng lại chẳng có ai thèm giúp.
Cậu vừa nghĩ như vậy, bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc, “Quý Viên?”
Quý Viên ngẩng đầu, cũng ngây ngẩn cả người, “Đàn anh?”
Quý Thư Ngôn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, chỉ thấy một nam sinh mặc áo phông trắng đi tới bên cạnh Quý Viên, vóc người rất cao, mặt mày anh tuấn, đeo một cặp kính gọng đen, trên tay đeo đồng hồ thể thao, nhìn trông vừa sảng khoái vừa sạch sẽ.
Đoàn Chấp hiển nhiên cũng biết người tới là ai, lịch sự chào một tiếng, “Đàn anh Trang.”
Nam sinh đó đi tới, gật đầu với Đoàn Chấp, tuy không biết Quý Thư Ngôn là ai, nhưng đại khái cũng đoán được, hỏi Quý Viên, “Đây là chú của em à?”
Quý Viên gật đầu, “Là chú của em,” rồi giới thiệu với Quý Thư Ngôn, “Chú à, đây là đàn anh Trang Trình Quân của cháu, nhưng anh ấy không học cùng khoa với cháu, anh ấy học kiến trúc.”
Trang Trình Quân lễ phép cười cười với Quý Thư Ngôn, “Cháu chào chú ạ, cháu đã nghe Quý Viên nhắc tới chú nhiều lắm á.”
Anh ta vươn tay với Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn không thích bắt tay người xa lạ, nhưng ngại mặt mũi Quý Viên, vẫn khách sáo nắm một chút.
Đoàn Chấp ở bên cạnh cười một tiếng, chờ Quý Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn lại, lại lắc đầu, “Không có gì.”
Hắn chỉ chợt nhớ ra, Quý Thư Ngôn cũng từng đối với hắn như vậy, cảnh giác đến mức muốn vẽ ra hẳn một ranh giới màu vàng.
Bây giờ thời thế thay đổi, cuối cùng cũng đến lượt hắn xem trò cười của người khác.
Trang Trình Quân cũng giống bọn họ, đều đến Sùng Châu, vừa vặn lại còn bay cùng một chuyến bay.
Nhưng Quý Thư là đi du lịch, còn Trang Trình Quân là đi về nhà.
“Quê cháu ở Sùng Châu, ” Anh ta vừa đi vừa giải thích, “Năm ngoái cháu đã không về rồi, năm nay mà còn không về, chắc cháu sẽ bị đóng gói đuổi ra khỏi nhà mất.”
Quý Viên ở bên cạnh cười rộ lên, “Không biết bộ dáng đàn anh bị mắng sẽ trông như thế nào nhỉ.”
Lúc lên máy bay, vé của mấy người bọn họ cũng ngồi gần nhau, đây là một chiếc máy bay nhỏ, trong khoang hạng nhất vốn không có mấy chỗ, ghế của Trang Trình Quân ở ngay bên cạnh Đoàn Chấp.
Quý Viên thò đầu ra nhìn, quyết định đổi vé máy bay với Đoàn Chấp, “Cậu ngồi với chú tôi đi, tôi ngồi với đàn anh.”
Quý Thư Ngôn trơ mắt nhìn cháu trai mình giống như một chú chim nhỏ nhanh như chớp chạy tới hàng ghế sau, còn vui vẻ nói, “Đàn anh, em đến tìm anh nè.”
Quý Thư Ngôn: “…”
Anh nhíu mày, vô cùng nghi ngờ đứa nhỏ không có mắt này thật sự có phải là do anh nuôi lớn không nữa.
Ngẩng đầu lại phát hiện Đoàn Chấp vẫn đứng bên cạnh chưa ngồi xuống, lấy làm lạ hỏi, “Cậu đứng ở chỗ đó làm gì vậy, đừng chặn lối đi của người ta.”
Đoàn Chấp lúc này mới thả ba lô ra, ngồi xuống.
So với Quý Viên cùng đàn anh của mình nói chuyện đến long trời lở đất, hàng ghế của Quý Thư Ngôn lại yên tĩnh hơn nhiều, anh là người ít nói, sau khi hỏi tiếp viên hàng không một chén trà đen vẫn yên lặng đọc sách.
Đoàn Chấp nhìn lướt qua thì thấy là luận văn y khoa, đang nghiên cứu hăng say những ca phức tạp, khó chữa trong phẫu thuật tim.
Đoàn Chấp quả thực rất bội phục, nếu luận về độ chuyên nghiệp, Quý Thư Ngôn đứng thứ hai, không ai dám tranh vị trí thứ nhất.
Hắn chống tay nhìn Quý Thư Ngôn trong chốc lát, Quý Thư Ngôn không nhúc nhích nhìn máy tính bảng, giống như không để ý tới tầm mắt của hắn, hắn nhịn không được nghịch ngợm ấn tay lên màn hình Quý Thư Ngôn.
Quý Thư Ngôn lúc này mới ngẩng đầu lên, “Cậu làm gì thế?”
Đoàn Chấp nhẹ nhàng rút Ipad ra khỏi tay anh, “Đang đi du lịch thì đừng nghĩ đến công việc, nếu không thì có khác gì đi làm đâu.”
Quý Thư Ngôn không hề tức giận khi cuốn sách của mình bị lấy mất, anh cũng biết thoạt nhìn mình rất kỳ quái, từ lúc còn học đại học, người bên cạnh đã nói cuộc sống của anh chẳng có gì thú vị cả, nhìn một cái, không phải đang học tập thì là đi bệnh viện thực tập, cũng không có sở thích cá nhân gì.
Anh ấn ấn sống mũi, nói với Đoàn Chấp, “Quen rồi, xin lỗi.”
Đoàn Chấp nhớ lại, hắn đến nhà Quý Viên nhiều lần như vậy, hình như đúng thật chưa từng thấy Quý Thư Ngôn thư giãn hay giải trí, cho dù có đi làm về muộn, thì vẫn ở trong phòng làm việc, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài xem phim. Nếu phải nói về sở thích, cũng chỉ có một tủ đựng đĩa nhựa của Quý Thư Ngôn.
Hắn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Quý Thư Ngôn, trong lòng mang theo sự trìu mến nói khó tả, nhỏ giọng hỏi, “Vậy lúc rảnh rỗi chú thường làm gì?”
Quý Thư Ngôn suy nghĩ một chút, “Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi, trước kia lúc rảnh rỗi đều dùng để chăm sóc Quý Viên, sau khi Quý Viên học đại học, thì nghe nhạc, đọc sách, thỉnh thoảng tụ tập với bạn bè thôi.”
Nhờ những người bạn như Trịnh Văn Bân, anh mới bị lôi ra ngoài chơi, nếu không một năm anh cũng chẳng giao tiếp với người ngoài được mấy lần.
Đoàn Chấp nghe xong, im lặng một lúc.
Hắn biết vì sao Quý Thư Ngôn lại biến thành như vậy, cha mẹ Quý Viên ra đi quá sớm, lúc anh còn trẻ phải chăm sóc cháu trai, còn phải giúp cha mẹ đang đau buồn quản lý bệnh viện, sớm đã quen gánh vác trách nhiệm của cả gia tộc trên vai, từng bước đi đến ngày hôm nay, anh đã học được cách không thể thả lỏng.
Cho dù Quý Viên đã trưởng thành, bệnh viện cũng đi vào quỹ đạo, anh lại giống như con chim được thêu trên bình phong, Thúy Vũ hoa quý(3), xinh đẹp, yên tĩnh, dịu dàng, nhưng lại không có tự do.
(3): Thúy Vũ: chim phỉ thúy; hoa quý: đẹp đẽ quý giá.
Mỗi một người bên cạnh Quý Thư Ngôn đều sống rất tốt, chỉ có một mình Quý Thư Ngôn là không được tốt lắm.
Đoàn Chấp nhét cái iPad kia vào trong ba lô của mình, nói với Quý Thư Ngôn, “Như thế này là được, trong suốt kỳ nghỉ, máy tính bảng của chú sẽ do cháu quản lý. Ra ngoài chơi là để được giải phóng khỏi công việc.”
Hắn bật màn hình hiển thị, mở thư viện phim ra, rồi nói, “Chúng ta xem phim nhé, hai tiếng thì có thể xem xong được một bộ phim, chú chọn nhé.”
Quý Thư Ngôn nhìn thoáng qua ba lô của Đoàn Chấp, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không đi cướp lại máy tính bảng của mình.
Anh nhìn thoáng qua thư viện phim trên màn hình, tùy ý chỉ tay một bộ phim đang rất hot, “Xem phim này đi.”
Bộ phim này khá thú vị, khi bài hát kết thúc phim được phát, Quý Thư Ngôn mới nhận ra máy bay sắp hạ cánh.
Nhưng anh cảm thấy rất khó hiểu đối với cái kết của bộ phim, hỏi Đoàn Chấp, “Nữ chính vì sao lại ở cùng một chỗ với nam chính, tôi còn tưởng cô ta thích nam phụ chứ?”
Đoàn Chấp: “…”
Nam phụ chỉ xuất hiện tổng cộng mười phút, rốt cuộc sao chú lại nhìn ra người ta thích nam phụ vậy trời.
Quý Thư Ngôn sôi nổi nói, “Nam phụ là luật sư, có công việc thuận lợi, có thế lực, lại có ý thức trách nhiệm, cũng rất cẩn thận chăm sóc nữ chính, nếu cô ta kết hôn với nam phụ thì sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, yên bình. Mà nam chính là một nhạc sĩ, chạy lông nhông khắp nơi, lại còn chưa trưởng thành, sao có thể xây dựng gia đình với cô ta được. Về lý trí, cô ta nên chọn nam phụ thì hơn.”
Được rồi, nói rất hợp lý.
Đoàn Chấp mỉm cười nhìn Quý Thư Ngôn, “Cho nên đây mới là tình yêu, chú Quý. Tình yêu chính là vô lí như thế, những người khác cho dù có tốt thế nào, nếu không phải là người chú muốn, thì cũng coi như là không hợp nhau. Mê muội, bất chấp tất cả, không quan tâm đến thực tại, đều là những thứ không tốt, nhưng một khi chú rơi vào lưới tình, thì cũng không nghĩ được nhiều như thế.”
Quý Thư Ngôn không đồng ý, bình tĩnh nói, “Tình yêu chẳng qua chỉ là phản ứng hóa học của dopamine, nhiều lắm là có thể duy trì cảm giác mới mẻ được mấy tháng, còn lại đều là dựa vào tinh thần trách nhiệm cùng tình thân để duy trì.”
Đoàn Chấp cười cười, không tranh luận với Quý Thư Ngôn nữa.
Máy bay hạ cánh, hắn dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt lại, nếu như có thể, hắn cũng hy vọng tình cảm của mình dành cho Quý Thư Ngôn chỉ là do dopamine không chế nhất thời.
Nhưng đáng tiếc, rõ ràng bệnh của hắn càng ngày càng nặng.
Bác sĩ Quý nói là cứu tử phù thương, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu cúi đầu vì hắn.
——————–