Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 15

Sau khi ăn tối, ba người về phòng ngủ, trong biệt thự nghỉ dưỡng có khá nhiều phòng, ai cũng không bị quấy rầy, mỗi người chiếm một phòng.

Nhưng có lẽ bởi vì ôm tâm sự, Quý Thư Ngôn ngủ không yên, luôn gặp những giấc mơ kỳ quái, chờ anh tỉnh dậy sau cơn mơ, nhấc điện thoại lên xem, nhận ra bây giờ mới ba giờ sáng.

Anh ngủ chưa đầy bốn giờ.

Anh lăn lộn trên giường một lúc mới nhận ra mình không ngủ được tiếp, xem điện thoại di động cũng vô dụng, dứt khoát rời giường, quyết định đi dạo trong sân một chốc.

Bây giờ đang là mùa thu, bên ngoài yên tĩnh dễ chịu, thời tiết không quá lạnh, có lẽ đi dạo một chút, mệt mỏi thì có thể đi ngủ.

Anh mặc một chiếc áo khoác, rón rén rời khỏi phòng ngủ.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Nhưng vừa đi tới cửa kính lầu một, còn chưa kịp mở cửa, chỉ thoáng mở một khe hở nhỏ, phát hiện trong sân có người.

Ba giờ đêm, trong sân tối đen, chỉ có vài ngọn đèn đường màu vàng ấm áp điểm xuyết trên cỏ, phát ra ánh sáng yếu ớt trong màn đêm như sương mù, còn hiện ra bóng dáng cô đơn ngồi trên ghế sô pha bên tường trong sân.

Đoàn Chấp vẫn mặc một chiếc áo choàng tắm có hoa văn vàng đen, một tay đặt trên tay vịn, cầm điếu thuốc đang cháy dở, ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ, có khớp xương rõ ràng, tay còn lại đang cầm điện thoại di động, không biết đang gọi điện thoại cho ai.

Quý Thư Ngôn tay đẩy cửa dừng lại, không biết có nên đi vào hay không, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe thấy Đoàn Chấp lạnh lùng cười một tiếng.

“Không sửa được là không sửa được, mấy người ghét con cũng được, chấp nhận con cũng chả sao, dù sao con vẫn như thế.” Đoàn Chấp ngữ khí rất nhạt, “Con thích đàn ông, không sửa được, người muốn chém muốn giết thì tùy, muốn con cúi đầu nhận sai, không đời nào.”

Móa nó.

Quý Thư Ngôn suýt nữa thì đập đầu vào cửa, cuống quít che miệng lại.

Có phải anh đây là đụng phải hiện trường Đoàn Chấp come – out đó chứ, ngữ khí này nghe là biết đang nói chuyện với người trong nhà.

Anh nhất thời thấy hối hận khi mình lại ra ngoài đi dạo, anh vốn không thích xen vào chuyện riêng tư của người khác, Đoàn Chấp lại có lòng tự trọng rất cao, sẽ rất khó chịu khi bị anh nhìn được cảnh nhục nhã như vậy.

Anh nhẹ nhàng buông nắm cửa định rời đi, nhưng đầu ngón tay vừa mới thả ra, lại nghe thấy Đoàn Chấp ở ngoài cửa lại nói.

“Đúng, con có người mình thích. Nhưng người yên tâm, trên thế giới không có nhiều kẻ biến thái như vậy đâu, người ta không thích con.”

Quý Thư Ngôn không khỏi giật mình.

Anh nghe không ra Đoạn Chấp có thương tâm hay không, chỉ cảm thấy câu này rất lạnh lùng, cảm xúc không hề dao động, vừa bình thản lại bình tĩnh, chỉ là đang trình bày một sự thật mà bản thân đã sớm nhận ra.

Nhưng nghe có vẻ hơi buồn.

Không biết bên kia còn nói nữa hay không, nhưng Đoàn Chấp đã dứt khoát cúp điện thoại, “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tạm biệt.”

Quý Thư Ngôn hoảng hốt, sợ bị Đoàn Chấp phát hiện, nhanh chóng chuẩn bị chuồn đi, nhưng trong lúc vội vàng, anh đụng phải tấm rèm dày bên cạnh, mặt dây chuyền rèm ở phía dưới đập vào cửa kính, lạch cạch một tiếng đụng vào cửa thủy tinh, trong đêm khuya phát ra một tiếng giòn vang rõ ràng.

Nếu mà không nghe thấy thì chính là bị điếc.

Đoàn Chấp xoay người trong sân, trên miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc, hơi cau mày, trong mắt có chút khó chịu vẫn chưa tiêu tan, nhìn vào Quý Thư Ngôn phía sau cửa kính.

Không khí im ắng trong phút chốc.

Hai người nhìn nhau, chỉ có mùi hương ngọt ngào xa xôi của hoa quế hòa tan trong không khí, khi gió thổi qua, bèn dính vào người.



Nếu đã bị phát hiện, vậy thì không cần phải trốn tránh.

Quý Thư Ngôn phá vỡ trạng thái khó xử, mở cửa kính ra, do dự chào hỏi Đoàn Chấp, “Chào buổi tối!”

Đoàn Chấp nhíu mày, cười một tiếng, hắn ngồi ở trên ghế sô pha dài cạnh sân, vỗ vỗ đệm, “Chú muốn đến đây ngồi xíu không?”

Quý Thư Ngôn suy nghĩ một lúc rồi bước tới, khi đến gần mới phát hiện trên bàn trước mặt Đoàn Chấp đặt mấy lon bia, đã uống hết hai lon, trong không khí có mùi mạch nha thoang thoảng.

Đoàn Chấp hỏi anh, “Chú không ngủ được à?”

“Ừm,” Quý Thư Ngôn nói, “Vốn định ra ngoài dạo một vòng, không ngờ cậu cũng ở đây.”

Đoàn Chấp cười cười, biết Quý Thư Ngôn ít nhiều cũng nghe được nội dung cuộc  nói chuyện vừa rồi của mình, hắn cũng không quá khó chịu, dù sao hắn cùng Quý Thư Ngôn cũng mập mờ đã lâu, nhưng vừa mới cùng ông nội và cô ruột cãi nhau một trận, trong lòng cũng chẳng thoải mái được bao nhiêu, lại cầm lấy lon bia uống một ngụm.

“Chú nghe được bao nhiêu rồi?” Hắn thờ ơ hỏi Quý Thư Ngôn.

Quý Thư Ngôn do dự, “Cũng không nhiều, tôi không phải cố ý nghe đâu, chỉ nghe được hai câu cuối cùng. ”

Chỉ riêng hai câu này, lượng thông tin cũng đủ lớn.

Anh nhìn mặt mày lạnh như băng của Đoàn Chấp dưới ánh trăng nhu hòa, lại hỏi một câu, “Cậu cãi nhau với người nhà à?”

Đoàn Chấp “Ừ” một tiếng.

Hắn nhìn cây quế trong sân, nhớ tới trong sân nhà mình cũng có một cây hoa quế như vậy, trồng ở ngoài cửa thư phòng của hắn, từ xuân sang đông, không biết hiện tại cây đó có nở hoa hay không.

Hắn có thể cảm giác được Quý Thư Ngôn ở bên cạnh mình đang do dự, gtựa hồ muốn an ủi hắn nhưng lại chưa sắp xếp được từ ngữ, hắn cười cười, chủ động mở miệng nói, “Không cần an ủi cháu đâu, nếu cháu đã come out với gia đình, thì cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, bây giờ mọi thứ đều nằm trong tầm chịu đựng của cháu.” Hắn quay đầu nhìn Quý Thư Ngôn, “Thật ra còn tốt hơn những gì cháu nghĩ, đợt nghỉ hè rồi cháu đã cùng gia đình ngả bài, bởi vì bọn họ suốt ngày bắt cháu đi xem mắt, cháu đành phải nói mình thích đàn ông, khiến ông nội tức phát điên, cầm gậy đánh cháu. Cô dì chú bác đều bắt cháu nhận ra với ông nội, cô cháu không nỡ mắng cháu, cứ khóc mãi, cả nhà đều bị cháu chọc tức. Mấy tháng nay họ không liên lạc với cháu, cho đến vừa rồi, ông nội mới gọi hỏi cháu đã thay đổi chưa.”

Hắn trả lời là không.

Không thể thay đổi, hắn sẽ không thay đổi cuộc sống của mình.

Hắn lại uống một ngụm bia, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quý Thư Ngôn bên cạnh, còn đùa giỡn, “Chú Quý, sao chú nghiêm túc thế, thấy cháu vô lý quá à?”

Đối với người tôn trọng lễ nghĩa như Quý Thư Ngôn, cả đời đều sống quy củ, với hành vi coi trọng gia đình của anh, có lẽ hành vi của hắn sẽ được coi là vô phép.

Rõ ràng là có giải pháp tốt hơn, rõ ràng có thể đánh lâu thắng nhanh, nhưng hắn lại muốn chọn loại phương thức không chừa đường sống này.

Bản chất của hắn chính là như thế.

Quý Thư Ngôn nhìn chằm chằm hai lon bia đã bị uống sạch trên bàn, trong lòng lại nghĩ đến một vấn đề khác.

Đoạn vừa rồi, Đoàn Chấp từ đầu đến cuối đều không nhắc tới thái độ của cha mẹ hắn, hắn chỉ nhắc tới ông nội, chú bác, cô dì, nhưng cha mẹ của hắn lại giống như biến mất, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.

Anh biết cha mẹ Đoàn Chấp đã ly hôn, cũng không thân thiết với Đoàn Chấp, nhưng chuyện lớn như vậy, người làm cha mẹ sao có khả năng hoàn toàn không biết gì, huống chi là không nói gì.

Chỉ là tối nay câu hỏi này không thích hợp để hỏi tận gốc, Đoàn Chấp không nói, anh cũng không muốn hỏi.

Nhưng anh nhìn khuôn mặt thản nhiên cười của Đoàn Chấp, trong lòng lại nghẹn đến hốt hoảng.

Anh nghĩ, Đoàn Chấp không phải không thương tâm, người trẻ tuổi này luôn là bộ dáng bất cần đời, come – out cũng tỏ vẻ kiêu ngạo, chẳng để ý tới ai.

Nhưng anh biết Đoàn Chấp cũng không phải lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Anh thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Đoạn Chấp, “Tuy rằng chuyện này không đến phiên một người ngoài như tôi nói, nhưng tôi thấy cậu không sai.”

Động tác này của anh chứa đựng sự trìu mến, giống như đang an ủi Quý Viên khi còn bé gặp thất bại trong kỳ thi.

Anh cũng là cha mẹ, tuy rằng trẻ hơn một chút, nhưng Quý Viên cũng là một tay anh nuôi lớn, anh yêu đứa nhỏ này như vậy, cho tới bây giờ cũng không nỡ để Quý Viên chịu một chút tủi hờn, cho nên anh không hiểu, rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, nhất định phải đuổi con mình ra khỏi cửa.

Anh thấp giọng nói, “Cha mẹ không phải lúc nào cũng đồng quan điểm với các cậu, tôi và Quý Viên cũng không có khả năng vĩnh viễn đồng quan điểm với nhau, nhưng tôi yêu nó, bọn tôi có thể bao dung lẫn nhau, mặc kệ nó làm gì, tôi đều không nỡ mắng nó. Cha mẹ của cậu tạm thời không có cách nào hiểu cậu, là do suy nghĩ của họ cứng nhắc, môi trường lớn lên cũng khác nhau, dễ hiểu mà. Nhưng cậu là con cháu, không nhất định lúc nào cũng phải theo ý bọn tôi, cậu không trốn tránh, không vì khuynh hướng tính dục làm tổn thương bất cứ ai, điều này đã dũng cảm hơn rất nhiều người rồi. Cậu không cần phải xin lỗi. ”

Anh không biết liệu một ngày nào đó, cha mẹ Đoàn Chấp có thể hòa giải với hắn không,nhưng trong đêm thu mê hồn với mùi hương thơm ngào ngạt này, tất cả những gì anh có thể làm là nói với Đoàn Chấp —— cậu không sai.

Đoàn Chấp ngây người nhìn anh.

Chòm sao thưa thớt, Quý Thư Ngôn mặc một chiếc áo choàng màu xám xanh, lộ ra chiếc cổ cao như thiên nga cùng bàn tay tái nhợt gầy gò, anh tắm mình trong ánh trăng, giống như một nhà sư trong ngôi chùa cổ, hiền từ và từ bi.

Nhưng Đoàn Chấp lại chỉ cảm thấy trong lòng giống như đang cháy một ngọn lửa vô cùng mãnh liệt, hắn sắp liên lụy Quý Thư Ngôn cùng nhau rơi xuống cùng trời cuối đất.

Hắn thật sự không hiểu nổi Quý Thư Ngôn, ngoài miệng chê hắn phù phiếm, khoa trương, nói hắn không đáng tin cậy, hay gây rắc rối, nhưng cũng là Quý Thư Ngôn, chưa bao giờ từ chối hắn, hết lần này đến lần khác cho hắn ngoại lệ, đối xử với hắn rất dịu dàng, đêm nay còn cố gắng an ủi hắn.

Hắn chỉ có một trái tim, đã sớm rơi toàn bộ vào tay giặc, hoàn thành bản địa bàn giao cho Quý Thư Ngôn, thật sự không biết còn có thể yêu anh như thế nào.

Hắn cười cười, không hiểu sao mũi có chút chua xót, thuốc lá trên tay đã cháy hết, tàn thuốc đốt đến cuối không cẩn thận bị bỏng tay, nhưng lại không cảm thấy đau đớn.

“Chú Quý,” thần sắc hắn phức tạp nhìn Quý Thư Ngôn, “Hôm nay nếu không phải là cháu mà là một người khác ngồi ở đây, chú cũng an ủi người đó như thế này sao?”

Quý Thư Ngôn không lường trước được vấn đề này.

Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Không hẳn, tôi có hiểu biết về cậu, nhưng tôi đối với những người khác không tính là thân thiết, tại sao lại phải mở miệng?”

Anh nói hợp tình hợp lý, một chút cũng không còn bộ dáng phổ độ chúng sinh như vừa rồi.

Đoàn Chấp cười càng lớn hơn.

Hắn ném một lon bia cho Quý Thư Ngôn, “Dù sao cũng không ngủ được, vậy thì cùng nhau uống chút bia nhé?”

Quý Thư Ngôn nhìn chằm chằm lon bia một hồi lâu, kể từ lần trước bị hạ thuốc trong quán bar, anh gần như chưa đụng vào đồ uống có cồn.

Thế nhưng nhìn Đoàn Chấp ở bên cạnh, anh vẫn gật gật đầu, “Cũng được.”
Bình Luận (0)
Comment