====================
Sau bữa tối là màn bắn pháo hoa được Quý Viên chờ đợi từ lâu.
Bởi vì bắn pháo hoa cần phải cách xa khu đô thị, nên những người muốn xem pháo hoa phải ngồi trên xe buýt do khu nghỉ mát sắp xếp, đưa đón thống nhất, ngoại trừ những người bên trong khu nghỉ mát, người ngoài cũng có thể đi, chỉ cần mua vé là xong.
Lúc ăn cơm, Quý Viên vẫn cúi đầu trò chuyện wechat với người khác, đợi đến khi sắp đến giờ tập hợp đi xe buýt, cậu túm lấy tay áo Quý Thư Ngôn, “Cậu, cháu gọi đàn anh Trang cùng đi xem pháo hoa rồi, anh ấy mua vé trên mạng, nên sẽ đến thẳng chỗ bắn pháo hoa đợi chúng ta luôn.”
Đàn anh Trang?
Quý Thư Ngôn suy nghĩ một lúc, mới nhớ tới nam sinh tình cờ gặp trên máy bay, tên là Trang Trình Quân, học cùng trường đại học với Quý Viên và Đoàn Chấp.
“Ừ, bảo cậu ta đến cũng được.” Quý Thư Ngôn không có ý kiến, nghĩ thầm nhiều người có lẽ sẽ náo nhiệt hơn xíu, anh và Đoàn Chấp ít nhiều vẫn còn có chút xấu hổ, nhiều người thì sẽ tạo được bầu không khí hơn.
Nhưng anh rất nhanh phát hiện ra mình đã đánh giá quá cao đứa cháu không tim không phổi của anh.
Khi họ đến đại hội pháo hoa, Trang Trình Quân đã ở cửa chờ bọn họ, trong này giống như một công viên, nơi bắn pháo hoa ở phía bên kia sông, du khách đứng rải rác trên sườn núi, hoặc ngồi trên những băng ghế dài rải rác trong rừng, có thể chọn vị trí mình thích để ngắm cảnh.
Quý Thư Ngôn vốn đã chọn một cái ghế dài dưới gốc cây, vừa đủ cho bốn người người, sắp xếp xong xuôi chỉ còn chờ màn biểu diễn pháo hoa bắt đầu, Quý Viên lại muốn đi mua trứng gà.
Quý Thư Ngôn nhìn lướt qua cái bụng nhỏ không tròn trịa của Quý Viên, vô cùng hoài nghi bên trong là cái động không đáy, ăn như thế mà không mập lên xíu nào luôn.
Anh mệt mỏi phất phất tay, “Đi đi.”
Quý Viên bỏ chạy, Trang Trình Quân đi theo bên cạnh, nói sẽ đi cùng cậu.
Trên băng ghế chỉ còn lại hai người Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp.
Vốn dĩ lúc Quý Viên và Trang Trình Quân còn ở đây chưa cảm thấy gì, hai người bọn họ vừa đi, Đoàn Chấp ngồi cách anh không đến nửa mét, Quý Thư Ngôn lại cảm thấy không khí trở nên vô cùng ngại ngùng.
Anh an ủi bản thân, không sao, Quý Viên rất nhanh sẽ về thôi.
Nhưng mãi cho đến khi màn bắn pháo hoa bắt đầu, Quý Viên vẫn vô tung vô ảnh, phía chân trời màn bắn pháo hoa đầu tiên cũng đã bắt đầu, Quý Thư Ngôn mới nhận được tin nhắn của Quý Viên.
“Cậu ơi, góc nhìn của tiệm bánh ngọt cũng không tệ, cháu và đàn anh Trang không quay lại đâu, cháu sẽ ở đây vừa ăn vừa xem.”
Phía sau còn gửi một cái nhãn dán chó con vẫy đuôi.
Quý Thư Ngôn: “..:
Anh nhìn chằm chằm cái mông chó nhỏ lắc qua lắc lại, vô cùng muốn xách Quý Viên tới đánh cho một trận.
Đoàn Chấp chú ý tới biểu tình của Quý Thư Ngôn, hỏi, “Chú sao thế?”
Màn trình diễn pháo hoa đã bắt đầu, khách du lịch vây xem dần dần xôn xao, không ít người trực tiếp đứng lên ghế, tiếng nói chuyện và tiếng hoan hô ngày càng lớn hơn.
Quý Thư Ngôn phải đến gần Đoàn Chấp hơn một chút, “Quý Viên nói nó không quay lại đâu, vì vậy chỉ có hai chúng ta xem thôi.”
Đoàn Chấp ngẩn ra, hiển nhiên là cũng không ngờ lại thế.
Pháo hoa ở phía chân trời vẫn không ngừng được bắn ra, màu sắc rực rỡ, màu vàng, bạc, hồng đan xen với nhau, từng đóa thược dược nở rộ trên bầu trời.
Hai người không nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn màn biểu diễn pháo hoa cách đó không xa.
Quý Thư Ngôn chưa từng xem biểu diễn pháo hoa bao giờ, trong nhận thức của anh, bầu không khí lãng mạn như này chỉ thích hợp với mấy cặp tình nhân, hoặc là mấy đôi nam nữ còn đang trong giai đoạn ái muội, trong vô số phim truyền hình, nam nữ chính cùng nhau xem pháo hoa, sẽ luôn xảy ra chút chuyện lãng mạn.
Bây giờ anh đang ngồi dưới gốc cây xem pháo hoa, mà người ngồi bên cạnh anh lại là Đoàn Chấp.
Anh nhịn không được quay đầu, nhìn thoáng qua chỗ bên cạnh, dưới ánh sáng của pháo hoa, đôi mắt Đoàn Chấp vô cùng xinh đẹp, vốn là màu hổ phách nhạt, phản chiếu ánh pháo hoa rực rỡ, gần giống như những viên ngọc đắt giá được nâng niu trên nhung lụa,
Đôi môi của hắn cũng rất đẹp, mỏng mà mềm mại, khi cười rộ lên vô cùng gợi cảm, giống như đang chờ người ta hôn.
Quý Thư Ngôn trước kia từng tưởng hắn là người phóng đãng, với cái khuôn mặt thì chẳng thế nào tách rời được quan hệ với chuyện đó, thật sự là quá đào hoa, chỉ nhìn thôi đã thấy tâm thần không yên.
Quý Thư Ngôn cười cười, nghĩ thầm mình chỉ đang tìm lý do để giải thích, rõ ràng đây là thành kiến của anh, nhưng anh lại nghĩ, nếu như không phải thích anh, Đoàn Chấp vốn sẽ có được một đoạn tình cảm lưỡng tình tương duyệt, có một tình yêu càng tốt đẹp hơn bây giờ rồi.
Ai lại nỡ từ chối một chàng trai như vậy cơ chứ?
Tuổi trẻ, tình yêu, còn mang theo một trái tim chân thành.
Nên có một chàng trai sêm sêm tuổi đến nắm tay hắn, cùng hắn ngồi dưới tàng cây xem pháo hoa, chứ không phải là người đàn ông đã ba mươi mấy tuổi như anh.
Hắn cái gì cũng không cho Được Đoàn Chấp.
Trẻ, tình yêu, chân thành, anh ta cũng vậy.
Có lẽ là ánh mắt anh dừng lại quá lâu, Đoàn Chấp quay đầu lại, có chút kỳ quái nói, “Sao thế, trên mặt cháu có gì à?”
“Không có,” Quý Thư Ngôn lắc đầu, trong lòng không biết vì sao có chút khổ sở, nhưng anh nhìn Đoàn Chấp, lại hỏi, “Tôi có một vấn đề muốn hỏi cháu.”
“Chú cứ hỏi đi.”
Quý Thư Ngôn do dự một chút, “Cháu nói lần đầu tiên cháu và tôi gặp nhau là ở ga tàu cao tốc Tương Thành, cháu thích tôi từ khi đó, nhưng vì sao tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng cũng chẳng có ấn tượng gì cả.”
Đây là lời Đoàn Chấp nói với anh lúc tỏ tình, lúc đó anh cũng không hỏi thêm, cho rằng vấn đề này thật sự có hơi vô nghĩa.
Nhưng hai ngày qua, anh nghĩ kỹ lại nhưng vẫn không nhớ ra, cho nên mới nghi ngờ Đoàn Chấp nhận sai người.
Anh hỏi một lần nữa, “Sao cháu chắc chắn người đó là tôi, có thể … Cháu thích nhầm người mà?”
Cũng không biết vì lí do gì, lúc nói ra những lời này, ngực anh bỗng nhiên run lên.
Nhưng Đoàn Chấp nhanh chóng lắc đầu.
“Cháu không nhớ nhầm đâu.” Đoàn Chấp khẳng định, “Ngày đó cháu bị hạ đường huyết, ngồi trên băng ghế dự bị ở lối ra, dòng người qua lại chỉ có chú chú ý tới cháu, sờ trán xem cháu có bị sốt hay không, rồi cho cháu một hộp đường, và một chiếc ô, nói bên ngoài trời đang mưa, đừng để bị ướt. Cháu vẫn còn nhớ ngày hôm đó chú mặc một chiếc áo khoác màu lạc đà.”
Khi đó hắn mới mười tám tuổi, là độ tuổi vô cùng đáng ghét, làm chuyện gì cũng không có kiên nhẫn, nhưng khi Quý Thư Ngôn đứng ở trước mặt hắn, lại giống như tỏa ra một vầng sáng, chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Hắn còn không biết đó chính là cảm giác tim đập thình thịch, sau khi chia tay giữa dòng người, hắn chưa từng gặp lại Quý Thư Ngôn một lần nào nữa.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại nữa, chỉ có thể trở thành một niềm tiếc nuối, nhưng vào một mùa xuân của năm nào đó, hắn theo Quý Viên về nhà, ở trong căn biệt thự nhỏ xinh xanh mướt kia, nhìn thấy Quý Thư Ngôn đang từ trên lầu đi xuống.
“Chú không biết lần đầu tiên cháu đến nhà chú đã vui vẻ đến như nào đâu.” Đoàn Chấp cười cười với Quý Thư Ngôn, “Cháu cùng đã từng nghĩ, có thể nào cháu đối với chú chỉ là nhất thời cảm nắng, có lẽ đó không phải là yêu, nhưng ở chung với chú nửa năm, cháu chẳng những không tỉnh táo lại được, ngược lại mỗi lần nhắm mắt lại trong đầu đều là chú, cháu có rất nhiều chuyện muốn làm với chú, cháu thậm chí…”
Muốn sống nửa đời còn lại với chú.
Câu này Đoàn Chấp không nói ra.
Quá nặng nề cũng quá cẩu thả, hắn mới hai mươi tuổi, tình đầu mới chớm nở, đối với Quý Thư Ngôn mà nói, quãng đời còn lại của hắn chẳng là cái gì cả.
Quý Thư Ngôn không ngờ tới, mình chỉ thuận miệng hỏi, lại đổi lấy được một đoạn mổ xẻ tâm tình của Đoàn Chấp.
Anh ngơ ngác nhìn Đoàn Chấp, không biết nên nói gì.
Đoàn Chấp cũng biết mình thất thố, hắn không muốn như vậy, hôm nay hắn cũng không muốn giành được sự chấp nhận của Quý Thư Ngôn, hắn chỉ muốn cùng Quý Thư Ngôn lặng lẽ xem một màn bắn pháo hoa.
Nhưng cảm xúc của một người không phải lúc nào cũng có thể được kiểm soát bởi chính bản thân mình.
Hắn nhìn màn bắn pháo hoa sắp kết thúc, nhỏ giọng nói, “Chú Quý, cháu vẫn không có cách nào không thích chú, những lời hôm qua nói với chú đều là giả, cháu căn bản không thể không gặp chú nữa, cháu muốn gặp chú, muốn nghe giọng của chú, muốn ở cùng một chỗ với chú, không muốn bị chú ghét. Cháu cũng muốn trở thành một vãn bối bình thường, không gây thêm phiền phức cho chú, nhưng điều này thật khó.”
Hắn quay đầu nhìn Quý Thư Ngôn, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Chú cho cháu xin một chút thời gian để thích ứng được không, đừng đẩy cháu ra xa, cháu sẽ cố gắng, cháu sẽ thử… Không khiến chú khó xử đâu.”
Quý Thư Ngôn lần này thật sự ngơ luôn.
Đoàn Chấp cười còn khó coi hơn khóc.
Anh đã từng nhìn thấy hốc mắt Đoàn Chấp đỏ bừng, từng nhìn thấy Đoàn Chấp nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đoàn Chấp thống khổ như vậy.
Đêm tỏ tình, Đoàn Chấp cũng khổ sở, nhưng lúc đó hắn vẫn cố gắng kiềm chế lại, cố gắng để bản thân không quá chật vật.
Nhưng lần này, ngón cái của Quý Thư Ngôn lướt qua khóe mắt Đoàn Chấp, trái tim nặng trĩu đến không thở nổi.
Lý trí nói anh phải từ chối, nói anh nên để cho Đoàn Chấp tỉnh táo lại một chút, không nên lãng phí thời gian vào chuyện vô vị.
Nhưng về mặt tình cảm, anh lại không thể làm điều đó.
Anh do dự vươn tay, đè chặt cổ Đoàn Chấp, để cho đầu hắn nhẹ nhàng tựa vào người mình.
Anh không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, chỉ có thể học theo cách dỗ Quý Viên khi còn bé, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đoàn Chấp, “Tôi sẽ không đẩy cháu ra xa.”
Anh không nói Đoàn Chấp sớm nên tìm người khác, quên anh đi, mặc dù trong lòng anh đã nghĩ như vậy.
Anh không cho Đoàn Chấp được cái gì, nhưng làm một nơi trú ẩn an toàn tạm thời, vẫn có thể.
Đoàn Chấp tựa vào vai anh, trên người Quý Thư Ngôn có một mùi trà đen rất nhạt, rất thích hợp với đêm thu dần dần chuyển lạnh này.
Hắn nghe thấy đám đông xung quanh hò hét, nghe thấy tiếng cười của trẻ con, còn có tiếng nhân viên vội vàng duy trì trật tự.
Màn bắn pháo hoa sắp kết thúc rồi.
Mà hắn thì nhận được một cái ôm của Quý Thư Ngôn.
Trong vài giây cuối cùng pháo hoa rơi xuống, hắn len lén nắm lấy ngón tay cái của Quý Thư Ngôn.
——————–