================
Quý Thư Ngôn nắm tay Đoàn Chấp đi ra ngoài, đây hình như là lần đầu tiên anh nắm chặt tay Đoàn Chấp.
Tay anh đã quen cầm dao mổ, trên đầu ngón tay có vết chai mỏng, ngón tay mảnh mai khác biệt, nhiệt độ lòng bàn tay không quá cao, nhưng bị Đoàn Chấp nắm chặt trong tay, cũng chậm rãi nóng lên.
Hai người đàn ông nắm tay nhau như vậy, vóc người cũng không tính là thấp, đi trên đường còn rất dễ thấy, ngẫu nhiên có người sẽ đi ngang qua nhìn bọn họ một cái, nhưng rất nhanh đều vội vàng rời đi.
Nếu như trước kia, Quý Thư Ngôn tất nhiên sẽ cảm thấy không được tự nhiên, anh không thích bị người khác chú ý, càng chán ghét ánh mắt người khác dò xét.
Nhưng lần này anh lại không có cảm giác gì, Đoàn Chấp đi bên cạnh anh, cao hơn anh một cái đầu, anh ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sườn mặt rõ ràng của Đoạn Chấp, người chung quanh liền trở thành bối cảnh không quan trọng.
“Về có mệt không?”, anh hỏi Đoàn Chấp, “Sao không ở lại Vân Đô chơi mấy ngày?”
“Cũng may, không mệt lắm đâu ạ.” Đoàn Chấp đáp, “Thi đấu xong cũng không có nhiều thời gian, buổi tối cháu có đến tháp Vân Đỉnh rồi, mấy chỗ khác không kịp đi.”
Quý Thư Ngôn gật gật đầu, “Vậy để tôi dẫn cháu đi ăn trước, hôm nay là sinh nhật cháu, tôi đã đặt nhà hàng rồi.”
Đoàn Chấp cũng không có dị nghị, đi theo anh đến bãi đỗ xe ngầm.
Hôm nay là thứ ba, từ ga tàu cao tốc trở về không quá đông, nhưng Quý Thư Ngôn nói nhà hàng ở trung tâm thành phố, là nhà hàng ở trên tầng cao nhất, anh suy xét kĩ rồi, anh không muốn phải chen chúc nơi phố xá đông người, nơi này lại vừa vặn cách nhà anh không xa, nên chỉ cần để xe ở nhà, rồi cùng Đoàn Chấp tản bộ qua đó là xong.
Lúc đi tới nhà hàng, Đoàn Chấp hỏi, “Có phải Quý Viên đang đợi chúng ta ở bên trong không?”
Theo bản năng, hắn cho rằng, Quý Thư Ngôn chắc chắn sẽ không quên gọi Quý Viên, hôm nay là sinh nhật hắn, tuy rằng hắn rất muốn cùng Quý Thư Ngôn vượt qua, nhưng theo tính cách của Quý Thư Ngôn, để tránh xấu hổ, nhất định sẽ kéo Quý Viên đi cùng.
Nhưng Quý Thư Ngôn ngẩng mặt lên khỏi chiếc khăn quàng cổ, mờ mịt nói, “Hả? Tôi không gọi nó.”
Đoàn Chấp ngây ngẩn cả người, vẻ mặt vi diệu, “Vì sao?”
Quý Thư Ngôn kỳ quái nhìn hắn, “Không phải cháu nói muốn cùng tôi trải qua sinh nhật hay sao? Nó tới đây, nói năng ồn ào, tôi với cháu cũng…”
Nói đến đây thì anh dừng lại.
Bởi vì nửa sau của câu là —— Tôi với cháu cũng không thể ở riêng với nhau.
Từ khi đón Đoàn Chấp ở ga tàu cao tốc, tâm anh loạn như ma, giống như lời nói nghẹn đầy trong miệng, thời thời khắc khắc muốn phá đất mà ra.
Nhưng nếu thật sự hỏi anh rốt cuộc muốn nói cái gì, anh lại nói không nên lời.
Anh còn chưa nói hết, Đoàn Chấp đã hiểu ý tứ trong đó, hắn cúi đầu, nhìn thấy Quý Thư Ngôn vùi nửa khuôn mặt trong khăn quàng cổ, cuối thu, nhiệt độ buổi tối hơi thấp, rất dễ bị lạnh, vành tai Quý Thư Ngôn phủ một tầng màu hồng mỏng, lại không biết là do đông lạnh hay là do nguyên nhân khác.
Đoàn Chấp lần này lại không trêu chọc gì Quý Thư Ngôn, chỉ dùng ánh mắt sâu kín nhìn anh trong chốc lát, lại nắm lấy tay Quý Thư Ngôn, “Vậy đi thôi.”
Hai mươi phút sau, Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp đến nhà hàng mà anh đặt.
Nhà hàng này mỗi ngày chỉ tiếp một số lượng khách hạn chế, giữa mỗi chỗ ngồi đều có vách ngăn đặt rất tinh tế, xung quanh có hoa lá và cây cối che chắn, không gian riêng tư rất tốt.
Quý Thư Ngôn đặt bàn bên cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ đèn đuốc rực rỡ, từ đây nhìn xuống có thể bao quát quang cảnh thành phố về đêm lộng lẫy.
Cho nên nơi này cũng là nơi các cặp đôi thường xuyên hẹn hò, Quý Thư Ngôn thấy bình luận này trên mạng, sau khi do dự vẫn quyết định chọn nơi này.
Anh ngồi trên ghế, cầm cốc nước, không hiểu sao lại không dám ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp.
Khăn quàng cổ và áo khoác của anh đã được bồi bàn cầm đi, chỉ còn lại áo sơ mi trắng bên trong, ánh đèn trên đỉnh đầu cùng bầu không khí ảm đạm càng làm nổi bật làn da trắng của anh, rồi lại càng làm cho hai mảng hồng trên mặt anh trở nên rõ ràng hơn.
Đoàn Chấp thấy buồn cười, nhịn không được nhẹ giọng hỏi anh, “Chú định cả đêm nay không ngẩng đầu lên à?”
Quý Thư Ngôn cứng đờ trong chớp mắt, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhưng vừa mới tiếp xúc với ánh mắt của Đoàn Chấp, anh lại như bị thiêu đốt.
Đoàn Chấp nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, ánh mắt kia rõ ràng rất ôn hòa, rồi lại ẩn chứa sự hung hãn, giống như sư tử đực đang tuần tra lãnh địa của mình.
Tầm mắt Đoàn Chấp rơi trên mặt anh, một đường đi xuống phía dưới, cuối cùng lại trở lại nhìn thẳng vào anh.
“Chú Quý, mấy ngày nay cháu không có ở đây, chú có nhớ cháu không?” Đoàn Chấp thấp giọng hỏi.
Chú có nghĩ về chuyện đó không?
Quý Thư Ngôn không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Anh là người không giỏi biểu đạt tình cảm, dù có yêu Quý Viên đến mấy, anh cũng chỉ biết biến nó thành hành động, rất ít khi thẳng thắn dùng miệng nói.
Huống chi đối diện là Đoàn Chấp.
Nhưng anh cái gì cũng chưa nói, lại giống như cái gì cũng nói rồi, ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, giống như con hươu lúc kì nghỉ lễ bị Đoàn Chấp bắt vào trong ngực, ánh mắt mơ màng sạch sẽ, lại mang theo chút ỷ lại không kìm lòng được.
Đoàn Chấp bị anh nhìn đến mức tâm nóng rần lên.
Thật hại người mà, Đoàn Chấp nghĩ, hắn sao có thể thích một người đàn ông nhìn lãnh đạm, cấm dục nhưng thật ra lại rất mê người như thế này cơ chứ.
Quý Thư Ngôn rõ ràng không làm cái gì, chỉ im lặng ngồi yên ở chỗ, nhưng ngón tay anh lại bất an cuộn lại, ánh mắt trong suốt như nước, đôi môi mềm mại ửng hồng, đều biểu hiện ra vẻ hấp dẫn.
Đoàn Chấp không tiếng động thở dài một hơi, đè nén trái tim xao động bất an của mình, cũng đè nén lời nói đang lăn ở đầu lưỡi, suýt nữa trào ra khỏi miệng.
Vẫn chưa đến lúc đó, hắn kiềm chế bản thân, Quý Thư Ngôn vốn là một cái vỏ trai thận trọng, rụt rè, vất vả lắm mới cạy được một khe hở, lộ ra một chút thịt mềm màu hồng nhạt bên trong, nếu hắn quá mức nóng nảy, dọa người ta chạy đi ngược lại sẽ không tốt.
Hắn uống một ngụm nước đá trong ly, chất lỏng lạnh thấu rơi xuống trong dạ dày, mới khiến hắn hơi tỉnh táo lại.
Thời gian dùng cơm kế tiếp, Đoàn Chấp đều vô cùng quy củ, phép tắc dùng cơm của hắn rất tốt, gần như sẽ không phát ra âm thanh gì, cũng không nói chuyện tào lao với Quý Thư Ngôn, chỉ tán gẫu chuyện lúc hắn thi đấu.
Quý Thư Ngôn dần dần thả lỏng, nhưng trong lòng lại nhớ đến chuyện phải “trả lời” Đoàn Chấp, ngược lại có chút không yên lòng.
Mãi cho đến khi món tráng miệng cuối cùng được bê lên, là anh đặt bánh sinh nhật trước mặt Đoàn Chấp, mới phục hồi lại tinh thần.
Anh đã đặt một chiếc bánh tráng gương màu xanh lam, phía trên đặt hai ngọn nến, “21”, đây là sinh nhật lần thứ 21 của Đoàn Chấp, cũng là sinh nhật đầu tiên anh cùng Đoàn Chấp.
Anh và người trẻ tuổi này quen biết chưa đầy một năm, nhưng khi nhìn thấy ngọn nến kia, lại xuất hiện ảo giác dường như bọn họ đã quen biết nửa đời người.
Ngọn nến nhỏ được thắp sáng, nhảy nhót trong làn khói mơ hồ.
“Ước đi, ” Quý Thư Ngôn nhìn Đoàn Chấp, cười cười, “Chúc mừng sinh nhật.”
Anh biết sinh nhật trước kia của Đoàn Chấp đều đón cùng người nhà.
Nếu như không phải bởi vì chuyện come out, có lẽ năm nay người nhà Đoàn Chấp vẫn sẽ tìm cách cùng hắn ăn bữa tiệc sinh nhật này.
Thế nhưng bây giờ, lại chỉ có anh và Đoàn Chấp ngồi đây.
Đoàn Chấp đã nhiều năm không có ước nguyện sinh nhật.
Đây vốn là thứ để lừa gạt trẻ con, từ khi hắn tám tuổi đã không đợi được đến khi cha mẹ trở về cùng mình tổ chức sinh nhật, cậu liền mất đi hứng thú với cái gọi là nghi thức này.
Nhưng Quý Thư Ngôn dịu dàng nhìn hắn như vậy, khiến cho hắn kìm lòng không được cảm thấy mình dường như đang được trân trọng.
Hắn nhắm mắt lại, ở trong lòng ước một nguyện vọng duy nhất.
Lúc mở mắt ra, hắn thổi tắt ngọn nến, nhìn về phía Quý Thư Ngôn ngồi đối diện.
Vẻ mặt Quý Thư Ngôn bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt đen kịt như một tầng sương mù, cũng không biết vì sao, sự bình tĩnh này khiến cho hắn có chút bất an.
Quý Thư Ngôn đẩy một chiếc hộp màu xanh lam tinh xảo đến trước mặt Đoàn Chấp, nhẹ giọng nói, “Đây là quà sinh nhật tôi tặng cháu năm 21 tuổi.”
Đoàn Chấp nhìn thấy cái hộp màu lam kia, thấy dải ruy băng màu bạc phía trên, hơi nhíu nhíu mày.
Hắn mơ hồ nhận ra món quà này rất đắt tiền, chậm rãi, tràn đầy tâm sự mở hộp ra.
Chỉ thấy nằm bên trong lớp vải nhung màu lam là một chiếc đồng hồ đeo tay bằng vàng hồng, bộ sưu tập Villeret của Blancpain, giá cả không hề rẻ, bên cạnh còn có một tấm thiệp chúc mừng, là một dòng chữ viết tay vô cùng đẹp và rõ ràng: “Sinh nhật lần thứ hai mươi mốt, chúc cháu sau này thuận buồm xuôi gió.”
Đây là một món quà sinh nhật vô cùng đẹp.
Sang trọng đến mức khiến người ta không tìm ra được lỗi sai, lại nặng đến mức khiến người ta không cầm lên được.
Đoàn Chấp chỉ nhìn thoáng qua, rồi đóng hộp lại, trả lại cho Quý Thư Ngôn.
“Phần quà tặng này quý giá quá, cháu không có tư cách để nhận nó.” Hắn nhỏ giọng nói, cũng không cười, ánh mắt từ từ lạnh xuống.
Bộ sưu tập đồng hồ của hắn so với chiếc đồng hồ này thì đắt hơn nhiều, nhưng hắn và Quý Thư Ngôn hiện tại có quan hệ gì, Quý Thư Ngôn lấy thân phận gì lại muốn tặng hắn chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy, nhất là câu “Chúc cháu sau này thuận buồm xuôi gió”, sáng chói đâm vào mắt hắn.
Mấy chữ này, dịu dàng thì có đấy nhưng lại vô cùng trào phúng.
Hắn đến thổ lộ với Quý Thư Ngôn, muốn có được sự ưu ái và yêu thương của Quý Thư Ngôn, muốn cùng Quý Thư Ngôn vượt qua phần đời còn lại, nhưng Quý Thư Ngôn lại chúc hắn sau này thuận buồm xuôi gió.
Quý Thư Ngôn lại trở về dáng vẻ trưởng bối ôn hòa săn sóc, đoan trang lễ phép chúc hắn sau này nhân sinh quang hoa rực rỡ, nhưng bản thân Quý Thư Ngôn, lại không có nửa điểm ý muốn tham dự vào cuộc sống của hắn.
Họ một lần nữa lại phân định ranh giới.
Những thứ mập mờ, tình cảm, ánh mắt Quý Thư Ngôn nhìn hắn vừa rồi, đều theo tấm thiệp này đông lạnh lại.
Hắn đối với Quý Thư Ngôn, chẳng qua chỉ là một vãn bối có hơi đặc biệt, nhưng không đủ để giao phó tình cảm.
Đoàn Chấp siết chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra.
Hắn thở ra một hơi, mới ngẩng đầu nhìn Quý Thư Ngôn,trái tim bị đè ép đến mức chảy ra máu, nhưng lại cố nặn ra một nụ cười, “Bữa cơm này coi như là quà chú tặng cháu là được rồi, đồng hồ đeo tay cháu không nhận đâu.”
Quý Thư Ngôn không nói một lời nhìn hắn, vẻ e thẹn và mềm yếu lúc nãy dường như đã biến mất.
Anh nhìn Đoàn Chấp, giống như nhìn một đoạn tình cảm không biết có nên chặt đứt hay không.
Nhưng anh cũng không dây dưa chiếc đồng hồ này với Đoàn Chấp lâu, trầm mặc vài giây sau, tự cầm lên, “Cháu không muốn nhận, tôi cũng không miễn cưỡng nữa, về nhà trước đã.”
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Quý Thư Ngôn lại quấn khăn quàng cổ lên, khuôn mặt trắng nõn rụt lại sau chiếc khăn cashmere màu xám, chỉ lộ ra một đôi mắt như nước trong, mái tóc ngắn màu đen mềm mại, hai má mang theo chút hồng phấn trong gió lạnh, đi bên cạnh Đoàn Chấp, gần như nhìn không ra sự chênh lệch về tuổi tác.
Một đường đi về phía nhà Quý Thư Ngôn, Đoàn Chấp đều im lặng dị thường.
Hắn cũng không phải là người chậm hiểu, thậm chí có thể nói là người rất tinh tế, cho nên khi Quý Thư Ngôn vừa lấy chiếc đồng hồ kia ra, nhìn thấy tấm thiệp chúc mừng, hắn đã đoán được ý tứ của Quý Thư Ngôn.
Quý Thư Ngôn muốn từ chối hắn.
Hiện thực này khiến hắn thấy khó thở.
Đoàn Chấp cúi đầu nhìn ánh trăng rải trên mặt đất, ánh trăng như bạc vụn rơi xuống đường, vốn nên đẹp đẽ yên tĩnh như cảnh phim, nhưng hắn lại cảm thấy giống như dao rơi vương vãi đầy đất, trắng sáng, lạnh lùng, đâm đến lòng hắn chảy máu.
Hắn không rõ đã xảy ra vấn đề gì, rõ ràng lúc ở nhà ga, Quý Thư Ngôn vẫn còn nắm lấy tay hắn, rõ ràng lúc đi nhà hàng, Quý Thư Ngôn còn dịu dàng lại e lệ nhìn mình.
Vì sao trong nháy mắt, hắn vừa ước một nguyện vọng sinh nhật, khi mở mắt ra, hết thảy đều đã thay đổi.
Đoàn Chấp cắn chặt răng, gần như đã nếm ra được mùi máu tươi.
Hắn đứng lại, từ chối đi thêm bước nữa.
Bọn họ đã đi tới gần biệt thự của Quý Thư Ngôn, qua hai phút nữa, sẽ đạt tới mục đích, Quý Thư Ngôn về đến nhà, mà hắn sẽ bị từ chối đứng ngoài cửa, từ nay về sau mỗi người một ngả, hắn và Quý Thư Ngôn không còn liên quan gì với nhau nữa.
“Quý Thư Ngôn,” Hắn ngẩng đầu, gọi người phía trước, “Có phải chú còn nợ cháu một câu trả lời hay không.”
Sau mọi chuyện, Quý Thư Ngôn cần phải cho hắn một đáp án, bất luận là từ chối hay chấp nhận, đều coi như thống khoái.
Quý Thư Ngôn cũng dừng bước, lại chậm chạp không xoay người.
Bọn họ một trước một sau đứng ở con hẻm nhỏ này, chỉ đi thêm vài bước nữa là có thể nhìn thấy cửa chính biệt thự nhà họ Quý, mà ở hai bên đường, cành hoa quế từ phía sau tường vây vươn ra mấy cụm, hoa quế sắp rụng, hoa nhỏ màu vàng to bằng hạt gạo này chỉ giữ lại một chút hương thơm, trộn lẫn trong gió đêm thu, không còn ngọt ngào đến ngán người, ngược lại có chút lạnh lẽo.
Quý Thư Ngôn hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm hoa quế một hồi lâu.
Đoàn Chấp lần đầu tiên hôn hắn, chính là ở dưới tàn cây hoa quế.
Đi một vòng luẩn quẩn, lại là một cảnh tương tự.
Anh xoay người, nhìn Đoàn Chấp.
Anh nhìn thấy đôi mắt luôn chọc mình động tâm có làn sương nước mỏng manh, giống như chỉ cần chạm vào một chút, sẽ rơi xuống.
Nhưng biểu tình của Đoàn Chấp lại không phải như vậy, hắn nhìn anh rất hung hắng, giống như là hận không thể nuốt anh vào trong bụng.
Người đàn ông này, từ khi xuất hiện trong cuộc sống của anh, đã khiến cuộc sống yên bình của anh bị đảo lộn.
Khi anh mua đồng hồ từ cửa hàng, anh thực sự nghĩ đến việc từ chối Đoàn Chấp.
Anh so với Đoàn Chấp thì lớn tuổi và thành thục hơn nhiều, Đoàn Chấp không bình tĩnh được, không có được sẽ quậy phá, cáu kỉnh, vậy thì để anh đóng vai kẻ ác vây.
Anh biết Đoàn Chấp có bao nhiêu kiêu ngạo, cho dù nhìn có vẻ tùy ý, thoải mái, quấn quýt lấy anh, chỉ cần anh nói những lời nhẫn tâm vào sinh nhật hắn, Đoàn Chấp sẽ không dây dưa với anh nữa.
Vì vậy, anh đã viết thiệp chúc mừng.
Nhưng chờ khi anh viết xong, nhìn câu “Chúc cháu sau này thuận buồm xuôi gió” trên tấm thiệp, anh lại chậm chạp không thu bút, trong lòng dâng lên muôn vàn tình cảm, không rõ là cảm giác gì, giống như trái tim đều bị đào rỗng.
Mà bây giờ, Đoàn Chấp đứng ở trước mặt anh, mảnh ghép còn thiếu trong lòng dường như cuối cùng đã trở lại.
Ngay cả chính anh cũng cảm thấy buồn cười.
Anh nhìn Đoàn Chấp nói, “Lúc tôi đi mua quà sinh nhật cho cháu, là muốn từ chối cháu. Tôi và cháu, nhìn thế nào cũng không nên trở thành người yêu. Cháu nhỏ hơn tôi mười ba tuổi, cháu lại còn là bạn của Quý Viên, là vãn bối của tôi, lại còn là một người đàn ông. Cháu còn trẻ, có rất nhiều thời gian, hôm nay yêu đến chết đi sống lại, ngày mai chia tay âu cũng là chuyện bình thường, không ai đổ lỗi cho cháu, vì vậy nên cháu mới có được sự tùy ý của mình.”
“Nhưng tôi không phải, tôi đã không thể chịu nổi loại tổn thương này nữa, ở tuổi của tôi, để mà nói thật sự yêu một người cũng có chút buồn cười.” Ánh mắt Quý Thư Ngôn cũng trở nên mờ mịt, chóp mũi đỏ, môi cũng đỏ, bị chính anh cắn ra một dấu ấn thật sâu, “Người lớn luôn ích kỷ, làm việc phải luôn nhìn trước ngó sau, so đo được hay mất, tôi ở cùng một chỗ với cháu, nhìn thế nào cũng là một lựa chọn sai lầm.”
Anh nói là lời thật lòng của mình, từng chữ đều rất thật lòng, không có nửa câu giả dối.
Bọn họ không phù hợp, từ tuổi tác, giới tính, gia đình, đều khác biệt.
Hai người bọn họ nếu ở cùng một chỗ, tựa như bước đi trên một con đường đầy chông gai, liếc mắt một cái đều không nhìn thấy điểm cuối.
Nhưng muốn đẩy Đoàn Chấp ra, thật sự quá khó khăn.
Quý Thư Ngôn cam chịu số phận, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Đoàn Chấp, hơi nước trong mắt anh run rẩy ngưng tụ trên lông mi.
“Tôi đáng lẽ nên từ chối cháu,” Anh thì thầm, “Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ thấy hối hận, sẽ đau đớn, cảm thấy bản thân mình không nên làm chuyện này. Nhưng nếu bây giờ tách ra khỏi cháu, tôi sẽ hối hận ngay lập tức.”
Anh dừng một chút, lại nói một câu, “Tôi không nỡ.”
Đây mới là câu nói chân thành nhất anh giấu nơi đáy lòng.
——————–