Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 36

Hôm nay Đoàn Chấp kín lớp, thật vất vả lắm mới học xong tiết cuối cùng về bảo mật thông tin rồi mới có thể quay lại trò chuyện với Quý Thư Ngôn.

Đương nhiên hắn không nói chuyện trong ký túc xá mà ngồi ở rừng cây nhỏ cạnh khu chung cư, trong khoảng thời gian này xung quanh đây đều có nam nữ nói chuyện yêu đương, có người còn ở trước cửa ký túc xá lưu luyến không muốn rời đi, đi một bước lùi lại hai bước, con đường chỉ có vài mét lại hận không thể đi đến nửa giờ. Đoàn Chấp cũng từng không thèm nhìn đến những hình ảnh này, thậm chí còn cảm thấy bọn họ giả tạo làm ra vẻ, hoàn toàn không hiểu nổi những hành động yêu đương kiểu vậy, nhưng hiện giờ hắn đã hiểu rõ.

Nếu hắn có thể du hành trở lại mười mấy năm trước đến ký túc xá của Quý Thư Ngôn, hắn sợ là mình sẽ bỏ qua mọi nội quy của trường mà giống như cái đuôi nhỏ theo Quý Thư Ngôn đi lên lầu. Lời mời gọi video của hắn đã được gửi đi được một lúc lâu, Quý Thư Ngôn ở bên kia mới nhận máy, nhìn xung quanh có vẻ anh đang ở trong phòng làm việc, giống như đang viết bệnh án, trên người vẫn còn đang mặc áo blouse trắng, đeo kính mắt, sắc mặt ở dưới ánh đèn có chút nhợt nhạt, mang theo vẻ lạnh lùng xa cách người khác đến ngàn dặm.

Ánh mắt Đoàn Chấp trên dưới đánh giá Quý Thư Ngôn vài lần.

Thật ra hắn chưa bao giờ thấy Quý Thư Ngôn mặc áo blouse trắng, hắn chạm mặt anh không phải ở nhà thì chính là đi ra ngoài nghỉ phép, Quý Thư Ngôn đều ăn mặc giản dị, duy nhất chỉ có một lần gặp ở bệnh viện, còn vừa lúc bắt gặp anh vừa tan làm, nhưng chiếc áo blouse trắng đã được thay ra.

Hắn cảm thấy có chút không thoả mãn.

Lần đầu tiên hắn biết có người lại có thể mặc áo blouse trắng đẹp đến như vậy, cho dù Quý Thư Ngôn ngồi ở sau bàn làm việc cũng vẫn đĩnh bạt như tùng (1), trên tay cầm bút máy để lộ ra một đoạn cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh, đoan trang giống như miếng ngọc bội xanh.

(1)Hình dung cao siêu xuất chúng

"Sao em lại không nói gì?" Quý Thư Ngôn ở đầu kia video hỏi.

Lúc này Đoàn Chấp mới lấy lại tinh thần, "Không có gì, vừa nãy mới nhớ tới một chuyện." Hắn hỏi Quý Thư Ngôn, "Anh còn chưa tan làm sao?"

Quý Thư Ngôn "Ừ" một tiếng tiếp tục cúi đầu viết bệnh án, "Còn đang viết hồ sơ bệnh án, hôm nay phải viết xong chờ lát nữa còn có tài liệu để đọc, chắc sẽ về muộn."

"Thật vất vả." Đoàn Chấp có chút hụt hẫng, nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt Quý Thư Ngôn lại thấy đau lòng, nhưng đây là công việc của anh, hắn cũng không thể can thiệp vào.

Thật ra Quý Thư Ngôn đã tập mãi thành quen, gần đây anh đã chuyển đến phòng làm việc riêng của mình, mấy ngày tăng ca gần đây có chút quạnh quẽ, Đoàn Chấp gọi điện tới ngược lại giống như là đang có bạn cùng đồng hành.

Anh nhìn hồ sơ bệnh án của người bệnh, thuận miệng hỏi, "Hôm nay em ở trường học đã làm gì, có nhiều tiết học không?"

Đoàn Chấp liền đem mọi chuyện hôm nay đều nói một lần, đặc biệt là buổi sáng nay ba người ở ký túc xá còn ép hỏi hắn người kia là ai.

Quý Thư Ngôn hơi ngước mắt lên, có chút kinh ngạc, không ngờ Đoàn Chấp nhanh như vậy đã cùng người khác thẳng thắn nói mình đang yêu đương.

"Anh thấy phiền sao?" Đoàn Chấp thấy vậy nói, "Nếu thấy phiền lần sau em sẽ không nói nữa, em cũng chưa nói với bọn họ anh là ai."

Hắn vẫn luôn là người có tính cách thẳng thắn, hắn và bạn bè trong ký túc xá đều có quan hệ tốt, hắn cũng không muốn giấu giếm, chỉ là thân phận của Quý Thư Ngôn có phần đặc biệt, hắn không muốn gây thêm phiền toái cho anh cho nên mới chỉ nói bản thân đã có người yêu.

Quý Thư Ngôn lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Sẽ không." Anh dùng đầu bút vễ lên trên giấy một dấu tích, lại nói thêm, "Anh chỉ lo nó sẽ ảnh hưởng đến em."

Anh và Đoàn Chấp ở bên nhau hiển nhiên chuyện này đối với Đoàn Chấp càng bất lợi hơn. Anh là người trưởng thành rồi, nơi làm việc lại là bệnh viện của nhà mình, cho dù có đồn thổi vớ vẩn cũng sẽ không nháo đến trước mặt anh. Nhưng Đoàn Chấp vẫn còn là sinh viên, so với anh nhỏ hơn mười ba tuổi, lại còn có bề ngoài rất được, anh là người đã từng trải không cần đoán cũng biết sẽ có người dùng thành kiến như thế nào đánh giá Đoàn Chấp.

Đây mới là chuyện anh chịu không nổi.

Anh không phải là người không để ý tới ánh mắt của người khác, nhưng nếu anh đã quyết tâm cùng Đoàn Chấp yêu đương, sẽ không hy vọng em ấy vì mình mà chịu uỷ khuất.

Nhưng Đoàn Chấp lại nghĩ sai, "Anh sợ Quý Viên biết sao?"

Đây cũng là một vấn đề.

Quý Thư Ngôn liếc mắt nhìn Đoàn Chấp một cái, cũng không giải thích, tính cách của Đoàn Chấp vẫn luôn trước sau như một, cởi mở lại phóng khoáng, những lo lắng của anh trong mắt Đoàn Chấp căn bản không đáng nhắc tới.

Nói đến Quý Viên...... Quý Thư Ngôn nghĩ một lát, "Sớm muộn gì nó cũng biết, anh sẽ tìm thời gian thích hợp để nói chuyện với nó, em không cần lo lắng, cứ ở chung như bình thường là được."

Anh nói chuyện này có chút tuỳ ý như là một việc nhỏ không đáng nhắc đến, lòng Đoàn Chấp lại nóng lên. Quý Thư Ngôn trước sau không chịu tiếp thu hắn, bởi vì còn bận tâm đến quan hệ giữa hắn và Quý Viên, nhưng chờ đến khi bọn họ thật sự ở bên nhau tính kiên định cùng trách nhiệm của Quý Thư Ngôn lại bộc lộ rõ ràng, anh không những không muốn giấu giếm còn chuẩn bị tự mình giải quyết chuyện này.

Đoàn Chấp nhìn chằm chằm chữ viết của Quý Thư Ngôn trong video, trái tim hắn giống như ngọn cỏ đuôi chó lắc qua lắc lại, lúc làm việc Quý Thư Ngôn rất nghiêm túc lại thong dong, công việc cũng là chữa bệnh cứu người, nhưng khi hắn nhìn bác sĩ Quý một thân cấm dục lạnh lùng trong đầu hắn lại chỉ nghĩ đến việc trăng gió trong nhân gian.

Thật tiếc, ánh mắt hắn lộ liễu đến mức muốn lột trần Quý Thư Ngôn, nhưng anh lại không hề cảm nhận được chỉ chăm chú nhìn tờ giấy trong tay, trong đầu đều là tiền sử bệnh án của bệnh nhân.

Đoạn Chấp thở dài, "Sao mới xa anh có một ngày mà em đã bắt đầu thấy nhớ anh rồi."

Đầu bút của Quý Thư Ngôn dừng lại. Trong phòng làm việc quá yên tĩnh, chỉ có chậu cây trầu bà kín đáo leo lên cửa sổ, giọng nói của Đoàn Chấp phát ra từ trong video một cách rõ ràng, giống như mảnh tuyết tan ra ở đầu quả tim anh. Anh không so được với sự nhiệt tình của Đoàn Chấp, nhưng muốn nói cả ngày nay anh chưa từng nghĩ tới Đoàn Chấp thì là giả.

Anh nghĩ một lát cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói, "Cuối tuần này anh được nghỉ phép."

Mấy ngày nay công việc của anh rất nhiều, Đoàn Chấp cũng phải đi học, cũng chỉ có cuối tuần là thích hợp để hẹn hò.

Đoàn Chấp nghe hiểu, hai mắt sáng lên, "Chú đang mời cháu sao, chú Quý?"

Quý Thư Ngôn mím môi.

Những lúc như thế này, tên lưu manh nhỏ lại ngoan ngoãn gọi anh là "chú", điều này khiến anh cảm thấy đạo đức của mình không tốt. Nhưng anh cũng không phủ nhận mà "ừ" một tiếng, hơi nhướng mi hỏi ngược lại, "Em không muốn tới sao?"

"Sao lại không muốn." Đoàn Chấp cười, giọng nói khàn khàn, "Cháu nằm mơ cũng muốn."

Đoàn Chấp cùng Quý Thư Ngôn nói chuyện phiếm thêm một lúc, lại không đành lòng chiếm dụng thời gian làm việc của anh, cất điện thoại đi trở về ký túc xá.

Khi về đến ký túc xá, Quý Viên và Sở Hạ đang chơi game, Lưu Tư Nguyên vẫn chưa về, hắn nằm ở trên giường nhìn thấy lá bùa nhân duyên bị ném bên cạnh gối của mình, hắn cầm lên nhìn nhìn rồi cười rộ lên.

Rất linh nghiệm, hắn nghĩ.

Hai ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, trường của Đoàn Chấp là ngôi trường đã thành lập từ lâu và rất nổi tiếng, chuyên ngành máy tính là chuyên ngành hàng đầu của trường, mặc dù tốc độ chậm hơn so với thời cấp ba nhưng bài tập về nhà lại chất như núi, căn bản không hề buông lỏng chút nào. Thật vất vả lắm mới tới thứ sáu, Đoàn Chấp đã sớm nghe thấy Quý Viên nói muốn cùng đi chơi với Lưu Tư Nguyên và Sở Hạ, hắn tìm lý do nói buổi tối mình có việc không thể ăn cơm cùng được.

Quý Viên có chút thất vọng những vẫn ngoan ngoãn nói, "Vậy được rồi, cậu bận thì đi đi."

Đoàn Chấp mặt đầy dối trá, "Vậy lần sau nhé, lần sau nhất định sẽ đi cùng mọi người."

Miễn là không phải thứ sáu, đừng quấy rầy hắn hẹn hò với Quý Thư Ngôn.

Bốn người cùng nhau ra khỏi cổng trường rồi chia tay nhau ai đi đường nấy, Đoàn Chấp cưỡi motor chạy thẳng đến cửa nhà Quý Thư Ngôn. Ở trước cửa của ngôi biệt thự quen thuộc, xuyên qua hàng rào màu đen xa xa còn có thể trông thấy ánh đèn trong phòng khách, Đoàn Chấp đậu xe, bấm chuông cửa.

Một phút sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân, cánh cửa gỗ nặng nề bị đẩy ra, lộ ra một bóng người cao gầy, thấy ngoài cửa là Đoàn Chấp liền nở nụ cười nhàn nhạt. Đoàn Chấp vươn tay ôm người vào trong lòng, đầu dựa lên vai Quý Thư Ngôn, giống như con chó lớn làm nũng, "Chú Quý, em rất nhớ chú."

Lưng Quý Thư Ngôn cứng đờ một giây rồi mới chậm rãi thả lỏng, anh do dự ôm lấy Đoàn Chấp.

"Anh cũng vậy." Anh cũng không giấu giếm nữa, nhẹ giọng đáp.

Rốt cuộc thì cửa vẫn là nơi công cộng, Đoàn Chấp kìm nén chỉ ôm vài giây rồi thả anh ra, nhưng chờ đến khi vào đại sảnh, hắn lại gấp gáp không chờ nổi mà đè Quý Thư Ngôn ở trên cửa hôn môi. Quý Thư Ngôn không chống đỡ được sự nhiệt tình như vậy, lưng áp vào cánh cửa cứng rắn, eo lại mềm nhũn như cành liễu ngày xuân, mới ngắn ngủi hai ngày không gặp hơi thở trên người Đoàn Chấp lại giống như thuốc phiện, tràn đầy dụ hoặc mà quấn lên khiến anh phải vứt bỏ áo giáp đầu hàng.

Anh khẽ hừ nhẹ một tiếng, tay Đoàn Chấp thật không an phận từ dưới áo sơmi chui vào trong, lại sờ soạng vòng eo anh, ngón tay thon dài linh hoạt muốn cởi đi thắt lưng của anh. Quý Thư Ngôn không nhịn được mà nhéo Đoàn Chấp một cái, không đau, đây không thể nói là cảnh cáo mà giống làm nũng hơn.

Đoàn Chấp nhẹ giọng cười một tiếng, hơi buông lỏng anh ra, thở hổn hển, giọng nói khàn khàn, "Chú Quý thẹn thùng sao?"

Hắn dùng đầu gối của mình đầy mập mờ mà cọ cọ vào giữa hai chân Quý Thư Ngôn. Trong mắt Quý Thư Ngôn mang theo hơi nước, yếu ớt nhìn hắn một cái, đẩy Đoàn Chấp ra, "Đừng nháo, còn phải ăn cơm tối nữa."

Đoàn Chấp ước lượng vòng eo thon thả của Quý Thư Ngôn, sau khi cân nhắc vẫn buông tha cho anh trước đã.

Ăn uống là quan trọng nhất, nuôi béo cái thân hình mảnh khảnh đến đáng thương của chú Quý mới là việc ưu tiên hàng đầu, mấy ngày không gặp cũng không biết có phải do hắn không mang kính hay không, tổng cảm thấy Quý Thư Ngôn bị bệnh viện tra tấn đến tiều tuỵ vài phần.

Hắn buông Quý Thư Ngôn ra, lại hôn xuống chóp mũi anh một cái, "Được rồi, ăn cơm trước đi."

Đoàn Chấp và Quý Thư Ngôn cùng nhau vào bếp, buổi sáng ngày hôm nay anh cố ý bảo dì quản gia mua những món mà Đoàn Chấp thích ăn, chất đầy trong tủ lạnh. Đoàn Chấp liếc mắt liền nhìn ra, nhịn không được cười cười, từ trong tủ lạnh lấy ra một đống nguyên liệu nấu ăn.

Quý Thư Ngôn muốn giúp, Đoàn Chấp cũng không từ chối, một tiếng sau hai người đã làm xong bốn món ăn và một canh, sườn heo muối tiêu, thịt heo xào ớt Hàng Châu, ngó sen trong hồ cùng với thịt heo thái mỏng, món canh là do dì quản gia nấu, ngô hầm sườn heo, lấy ra hâm nóng một chút là được.

Đây đều là những món nhà làm, đựng trong chiếc bát sứ màu xanh mà lần trước Quý Thư Ngôn vừa mới mua, màu sắc tươi ngon, dễ dàng gợi lên hứng thú ăn uống.

Anh ngồi cùng Đoàn Chấp ở trên bàn ăn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đoàn Chấp đang múc canh vào bát cho anh, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, từ trước đến nay cùng anh ngồi ở trên bàn ăn chỉ có Quý Viên, cha mẹ anh đã dọn đến một thành phố khác, rất ít tới đây, nếu Quý Viên không về, anh cũng chỉ đơn giản làm một ít salad, nấu một bát mì, ăn đến đơn giản lại tuỳ ý.

Nhưng hôm nay, người có thể ngồi cùng anh trên bàn cơm ấm cúng mùi vị gia đình này, lại thêm một người là Đoàn Chấp. Anh nhìn khuôn mặt đẹp trai sắc bén của Đoàn Chấp, thật sự nhìn không ra Đoàn Chấp sẽ là người làm việc nhà. Nhưng anh lại không thể không thừa nhận Đoàn Chấp như thế này thường khiến anh cảm thấy đáy lòng mềm nhũn, thậm chí còn có một loại trầm ổn khó tả.

Tình yêu, có lẽ là như vậy.

____
Bình Luận (0)
Comment