Mười giờ tối, bữa cơm bên Đoàn Chấp cuối cùng cũng kết thúc, ngoại trừ hai đôi yêu nhau muốn đi xem phim ra, những người khác đều chuẩn bị quay về trường học.
“Đoàn Chấp, mày sao, tính đi đâu chưa?” Có người hỏi.
Đoàn Chấp nói, “Tao đến phố điện gần đây mua bàn phím, bàn phím của tao bị hỏng rồi.”
Những người khác cũng không quản hắn nữa, nhao nhao cầm lấy túi đồ của mình, trở về nhà.
Đoàn Chấp uống rượu, đương nhiên không thể đi xe máy về được, đứng bên ngoài quán rượu chuẩn bị bắt taxi, còn chưa kịp mở phần mềm gọi xe, trên điện thoại di động nhảy đến một cuộc gọi —— Quý Thư Ngôn.
Hắn giật mình, không rõ Quý Thư Ngôn tìm hắn có chuyện gì, lập tức nghe máy.
“Alo, chú Quý ạ?”
Trong đầu hắn bão tố điên cuồng, không phải Quý Thư Ngôn nhận ra hắn đang mèo vờn chuột từ trong cuộc điện thoại vừa rồi chứ, bây giờ gọi đến chất vấn hắn.
Nhưng khi Quý Thư Ngôn vừa mở miệng, hắn lại ngây ngẩn cả người.
“Đoàn Chấp,” Giọng nói của Quý Thư Ngôn xen lẫn tiếng thở dốc, mang theo sự bí bách hiếm thấy, “Cậu vẫn còn ở quán rượu à?”
“Vẫn còn à.”
“Đến đón tôi.” Quý Thư Ngôn cố chịu đựng, miễn cưỡng lắm mới nói ra nốt nửa câu sau, “Tôi ở bãi đỗ xe của quán bar Băng Hồ, vị trí giữa bên trái, quán bar Băng Hồ là quán ở ngay cạnh … quán cậu ăn.”
Nhưng anh không khống chế không được “ưm” một tiếng, âm sắc hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, giống như cành liễu yếu ớt, mềm nhũn khẽ lướt qua đầu tim hắn.
Đoàn Chấp cảm thấy có chỗ không đúng, thanh âm này vừa nghe đã biết xảy ra chuyện gì đó.
“Cháu đến ngay, chú đừng cúp máy!”
Hắn chạy đi, năm phút sau đã có mặt ở bãi đỗ xe, theo sự chỉ dẫn của Quý Thư Ngôn, nhìn qua một lượt, rốt cục nhìn thấy chiếc Mercedes màu xám bạc mà Quý Thư Ngôn thường lái.
Hắn vọt tới, liếc mắt thấy Quý Thư Ngôn ngồi trong xe, tựa vào ghế lái phụ, đôi vai gầy yếu rũ xuống, sắc mặt đỏ bừng bất thường.
Chú ấy làm gì mà phải tự nhốt mình trong xe.
Đoàn Chấp gần như phát điên, rõ ràng cuộc gọi trước đó vẫn còn ổn, nhưng chỉ mới hai giờ đã xảy ra chuyện gì cơ chứ.
Hắn dùng sức đập cửa xe, hét lên, “Quý Thư Ngôn!”
Quý Thư Ngôn yếu ớt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngón tay giật giật, ấn vào nút bên cạnh.
Cửa xe mở ra, không khí trong lành lập tức tràn vào, anh nhịn không được hít sâu vài cái, trên người lại càng thêm khó chịu, khô nóng không sao kiểm soát được.
Đoàn Chấp khom lưng xuống, lập tức ôm Quý Thư Ngôn ra ngoài.
“Quý Thư Ngôn, bây giờ chú thấy thế nào?” Hắn nâng vai Quý Thư Ngôn, nhanh chóng sờ sờ ngực Quý Thư Ngôn, cảm nhận nhịp tim của anh.
Quý Thư Ngôn nhìn Đoàn Chấp không chớp mắt, nhìn một lúc lâu, dường như cuối cùng cũng nhận ra đó là ai, cảm thấy nhẹ nhõm không ít, đặt tay lên vai Đoàn Chấp. Anh vốn dĩ nghĩ mình không sao, nhưng vài phút ngắn ngủi ở trong xe, tình hình đã trở nên tồi tệ hơn.
Hai má ửng hồng, môi giống như đã rỉ máu, vẫn bị anh cắn chặt, khóe mắt ươn ướt, miễn cưỡng mới có thể duy trì được ý thức thanh tỉnh.
Đoàn Chấp bị nhìn thấy cảnh này, nháy mắt trong lòng là một mảng trống rỗng.
Hắn là người thường xuyên la cà trong các quán bar, thoáng cái đã nhìn ra tình huống Quý Thư Ngôn gặp phải, đây không phải là say rượu, là bị người ta bỏ thuốc.
Cũng may nhịp tim Quý Thư Ngôn không quá nhanh, chắc cũng không quá nghiêm trọng.
Hắn hỏi lại một lần nữa, “Chú có thể nói rõ hiện tại đang thấy thế nào không ạ, có cảm thấy buồn nôn không?”
“Nóng”, Quý Thư Ngôn trả lời đứt quãng, “Không có cảm giác khác.”
Nói xong, anh ở dưới tay Đoàn Chấp lại khó chịu hừ một tiếng, âm sắc bình thường trong trẻo lạnh lùng, giờ phút này lại giống như chú mèo quyến rũ người, mềm mại như nước, hơi nóng phả thẳng lên cổ Đoàn Chấp.
“Khó chịu.” Quý Thư Ngôn lại nhỏ giọng nói, cũng không biết đang nói với Đoàn Chấp, hay đang lẩm bẩm.
Đoàn Chấp cúi đầu chửi bậy một câu.
Hắn biết Quý Thư Ngôn rất ít khi uống rượu, nên dù chỉ một ít thuốc kích dục, cũng dễ dàng sinh ra phản ứng, vì vậy tốt nhất đừng để hắn bắt được thằng cháu trai đã bỏ thuốc kia, nếu không nhất định hắn sẽ đánh cho tên đó đến mẹ cũng không nhận ra.
Đoàn Chấp nhanh chóng đưa ra quyết định, rồi nói với Quý Thư Ngôn, “Về nhà thì lâu quá, cháu đưa chú đến khách sạn trước nhé!”
Quý Thư Ngôn bật ra tiếng “Ừm” yếu ớt.
Hắn ôm Quý Thư Ngôn lên, chạy.
Xung quanh nơi này đều có khách sạn, hắn tùy tiện chọn một cái, thuê một phòng.
Trong quá trình đi vào phòng, thỉnh thoảng có một hai người đi ngang qua, bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, ngẫm lại cũng đúng, một thanh niên cao lớn đẹp trai, trong ngực lại ôm một người đàn ông khác, địa điểm lại còn là khách sạn, nhìn thế nào cũng khiến người ta nghĩ đến chuyện không hay.
Nhưng Đoàn Chấp căn bản không có tâm tư nghĩ nhiều chuyện như thế.
Mở cửa phòng ra, hắn vội vàng đặt Quý Thư Ngôn lên giường, rồi nhanh chóng xoay người đi vào phòng tắm xả nước lạnh.
Trong quá trình xả nước lạnh, hắn mới hơi tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, ánh mắt âm u rất dọa người.
Hắn lau mặt, chờ nước xả gần đầy bồn, mới ra ngoài định ôm Quý Thư Ngôn vào.
Nhưng hắn nhìn thấy Quý Thư Ngôn ở trên giường, cả người ngây ngẩn.
Thân thể Quý Thư Ngôn cong lên như con tôm, mái tóc ngắn màu đen ướt đẫm mồ hôi, cuộn tròn dán lên mặt, quần dài màu đen đã bị anh cởi bỏ, nhưng vì không có sức lực, lại treo ở trên đùi, lộ ra đôi chân trắng nõn, gầy gò và đầu gối màu hồng nhạt.
Nhưng anh lại không có động tác gì khác, chỉ nằm trên tấm ga trải giường màu trắng, làn da sáng như ngọc, mặt áp vào chăn bông, mơ hồ cọ xát.
Đối với một người say rượu lại còn bị thuốc, thật sự là quá ngoan ngoãn.
Đoàn Chấp đứng đần người tại chỗ vài giây.
Một thanh niên thân thể cường tráng, người trong lòng lại nằm ở trước mắt, không có phản ứng gì thì chính là không bình thường.
Nhưng hắn lại rõ ràng, mình không thể làm gì được.
Không chỉ bởi vì Quý Thư Ngôn là người hắn trân trọng, mà chuẩn mực đạo đức của hắn cũng không cho phép điều đó xảy ra.
Hắn cắn răng, sau khi điều chỉnh xong cảm xúc, vẫn cố nén sự bồn chồn, bất an trong lòng, đi về phía trước nhẹ nhàng bế Quý Thư Ngôn vào phòng tắm.
Hắn đặt Quý Thư Ngôn vào trong bồn tắm, phía dưới là một tầng nước ấm, sau đó lại dùng vòi hoa sen xả nước lạnh lên người Quý Thư Ngôn, cố gắng giảm nhiệt độ trên người anh.
Sau khi lưỡng lự hết lần này đến lần khác, hắn vẫn giúp Quý Thư Ngôn cởi áo sơ mi ra.
Áo sơ mi trắng, sau khi dính nước trở nên trong suốt, nặng nề, ướt sũng dán lên người Quý Thư Ngôn, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện cùng làn da trắng sứ, bị ném xuống đất, bèn dúm dó lại một chỗ, ở trên nền gạch màu xám biến thành màu sắc u ám.
Đoàn Chấp cởi áo sơ mi của Quý Thư Ngôn ra, sau đó cũng không làm gì thêm, ngồi bên cạnh bồn tắm canh giữ Quý Thư Ngôn.
Nhưng Quý Thư Ngôn vẫn không thoải mái, lúc vào trong bồn tắm cũng không thành thật, cứ nhỏ giọng ngâm nga, cũng không biết có phải đã coi Đoàn Chấp là cô gái xinh đẹp nào đó hay không, mu bàn tay dán lên mặt Đoàn Chấp, sờ soạng hồi lâu.
Ngón tay ướt đẫm, đầu ngón tay màu hồng nhạt, từ khóe mắt Đoàn Chấp trượt đến đuôi lông mày, cuối cùng rơi vào khe môi, như có như không câu dẫn, giống như cố ý cũng giống như vô ý.
Ánh mắt Quý Thư Ngôn ẩm ướt, giống như vùng biển dưới bóng đêm, nhìn không thấy điểm cuối, nhìn chằm chằm vào Đoàn Chấp.
Ngọn lửa mà Đoàn Chấp cố gắng lắm mới kìm nén được cuối cùng lại bùng cháy, thậm chí so với lúc vừa rồi còn nóng rực hơn bao giờ hết.
Hắn cúi đầu nhìn bồn tắm, làn nước trong suốt, có thể thấy rõ tình huống phía dưới —— Quý Thư Ngôn chẳng khá hơn được bao nhiêu, vẫn khó chịu di chuyển tới lui.
Ánh sáng màu trắng trong phòng tắm chiếu xuống, chiếu lên người Quý Thư Ngôn, làn da anh trắng nõn, gạch lát trong phòng tắm cũng màu trắng, mọi thứ đều trắng, sạch sẽ không một vết bẩn.
Chỉ có đôi môi của Quý Thư Ngôn là đỏ.
Thấm máu, bị chính anh cắn đến rách cả khóe miệng, sưng lên, giống như một quả mọng chín, dụ dỗ người ta.
Đoàn Chấp nhắm mắt lại.
Trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh hai năm trước, Quý Thư Ngôn mặc áo khoác màu lạc đà đứng trước mặt hắn, lạnh lùng như tuyết, đôi mắt đen không mang theo cảm xúc nhìn hắn.
Nhưng ngay sau đó Quý Thư Ngôn kia tan biến như sương mù.
Hắn mở mắt ra, vẫn là phòng tắm này, Quý Thư Ngôn vẫn nằm trước mặt hắn giống như một yêu tinh câu hồn, hơn nữa còn muốn đứng dậy khỏi bồn tắm.
Hắn đè Quý Thư Ngôn lại, bốn mắt nhìn nhau, Quý Thư Ngôn sững sờ nhìn hắn, đôi mắt mờ mịt, khóe mắt ửng hồng, trông khá oan ức.
Đoàn Chấp nhìn anh hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng bại trận.
Hắn thò tay xuống nước, sờ soạng, nhìn gương mặt của Quý Thư Ngôn, hắn không dám nghĩ ngày mai sau khi tỉnh lại, Quý Thư Ngôn sẽ bùng nổ thành dạng gì.
Bàn tay còn lại của hắn nhẹ nhàng đỡ lấy khuôn mặt của Quý Thư Ngôn lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn anh.
“Quý Thư Ngôn, chú có muốn cháu giúp không?” Hắn nhẹ giọng nói, “Nếu muốn thì gật đầu.”
Tuy rằng lúc này có quá nhiều lời muốn nói, nhưng hắn vẫn tham lam, ích kỷ, muốn Quý Thư Ngôn đáp lại.
Hắn muốn nghe Quý Thư Ngôn nói một chữ “Muốn.”
Mà đầu óc Quý Thư Ngôn đã rất mơ hồ, anh ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, cảm thấy người này quen quen, trên người có loại cảm giác khiến anh an tâm.
Anh không thường xuyên uống rượu, càng không uống say, ngoại trừ không thích rượu, còn bởi vì tửu lượng của anh rất thấp, rất dễ bị lừa khi uống say.
Cho nên mặc kệ Đoạn Chấp hỏi cái gì, anh đều ngoan ngoãn gật đầu.
“Muốn.”
Về phần muốn cái gì, chính anh cũng không rõ ràng lắm.
Ánh mắt Đoàn Chấp tối sầm lại.
Sóng trên mặt nước trong bồn tắm từng lớp từng lớp gợn sóng, giống như mặt hồ yên tĩnh bị ném đá xuống, khuếch tán ra từng gợn sóng.
Quý Thư Ngôn duỗi thẳng ngón chân, cổ giống như con thiên nga sắp chết, hơi ngửa ra sau, anh treo trên người Đoàn Chấp, cảm thấy mình giống như một cây bèo không rễ, trôi theo dòng nước, không có phương hướng.
Trong tầm mắt choáng váng, anh quay mặt lại, ánh mắt ướt át nhìn chằm chằm Đoàn Chấp.
Anh vẫn không nhớ ra người trước mắt là ai, rồi lại mơ màng cảm thấy người này rất đẹp, rất dịu dàng, nên theo bản năng ngẩng đầu lên.
Đoàn Chấp cau mày, cố gắng không nhìn Quý Thư Ngôn, nhưng đôi môi lại không kịp đề phòng.
Hắn cúi đầu, đối diện với tầm mắt Quý Thư Ngôn, đôi mắt cao quý, lạnh lùng như mèo Ba Tư, giờ phút này đang phản chiếu bóng dáng của hắn.
Quý Thư Ngôn hôn hắn.
Giống như một con bướm hôn nụ hoa của nó, gió mùa xuân thổi qua cành liễu, mềm mại đến khó tin.
Nước lạnh trong bồn tắm tràn ra, làm ướt quần áo của Đoàn Chấp, nhưng hắn lại không hề cảm thấy gì, cứng ngắc ngồi ở đó.
Cảm giác tê dại như điện giật từ xương cụt truyền thẳng đến trái tim.
Vòi hoa sen trong tay hắn rơi xuống đất, phát ra một tiếng cạch giòn tan, bọt nước văng khắp nơi, rơi trên gạch tường trắng sứ, cũng rơi trên lông mày và lông mi của Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp sững người một lúc mới lấy mu bàn tay lau nước bắn lên mặt.
Nước lạnh.
Nụ hôn này cũng lạnh, chạm một chút bèn rời đi.
Nhưng đây là nụ hôn đầu tiên của hắn.
Được người trong lòng hắn ban cho, trong phòng tắm màu trắng, rẻ tiền này.
——————–