Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 61

Không lâu sau khi Đoàn Chấp tới gặp cha mẹ, Đoàn Chấp và Quý Viên nhanh chóng phải ra nước ngoài trao đổi.

Tuy không phải cùng hạng mục với nhau, cũng không ở chung một thành phố, nhưng đều là đi Mỹ, từ tháng Chín đến tận tháng Giêng mới về.

So với sự phấn khởi của Quý Viên, cảm xúc của Đoàn Chấp nhẹ nhàng hơn rất nhiều, từng bước một chuẩn bị tài liệu, đặt vé máy bay, sắp xếp hành lý, Quý Thư Ngôn ở bên cạnh nhìn, anh luôn có cảm giác hình như Đoàn Chấp không mấy tình nguyện đi xa.

Quý Thư Ngôn dừng bút trên tay nhìn Đoàn Chấp một lúc lâu.

Đoàn Chấp cũng vừa lúc nhìn anh.

Người cao 1m9, vai rộng chân dài ngồi ở trên giường, nét mặt hơi trầm xuống, ánh mắt âm u như đang phân cao thấp với chính mình.

Quý Thư Ngôn bất đắc dĩ cười một cái.

Chuyện xuất ngoại trao đổi anh và Đoàn Chấp đã nghiêm túc nói chuyện với nhau, cả hai đều không phải là người không có chủ kiến, sẽ không bởi vì cảm xúc nhất thời mà chậm trễ con đường phía trước của mình.

Anh nghiêm túc nói chuyện với Đoàn Chấp, đừng nói là đi trao đổi, cho dù sau khi Đoàn Chấp tốt nghiệp muốn ra nước ngoài du học, anh vẫn sẽ ủng hộ.

Chuyện tình yêu sẽ khiến cho hai người trở nên tốt hơn, chứ không phải trở thành trở ngại của nhau.

Trong lòng Đoàn Chấp cũng biết rõ.

Nhưng nói rõ với nhau là một chuyện, còn không nỡ xa nhau lại là chuyện khác.

Mắt thấy ngày xuất phát càng ngày càng gần, Đoàn Chấp khó có khi bộc lộ tính trẻ con, dùng hết tất cả thời gian để bám dính lấy Quý Thư Ngôn.

Quý Thư Ngôn cũng bị dính đến nỗi phải lên mạng xin tư vấn ẩn danh, xin hỏi có cách nào để cho bạn trai không dính người như vậy nữa không?

Tuy nhiên, cư dân mạng có kiến thức rộng rãi cũng không chịu được màn phát cẩu lương này, nhìn sơ qua cũng đủ biết đây là đang cố ý nhét thức ăn cho chó mà, tất cả đều cùng nhau hét to: "Khoe ân ái, cút!"

Cho nên anh chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng hiện giờ nhìn thấy Đoàn Chấp ngồi trên giường, rõ ràng là người trưởng thành có tính tình trầm ổn, kiêu ngạo khó thuần, nhưng giờ phút này lại yên lặng nhìn anh đầy quyến luyến không muốn chia xa.

Anh lại không nhịn được mềm lòng, nơi trái tim nhói lên một chút.

Cửa sổ hé mở, hoa nhài trong sân đang nở rộ, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng theo gió bay vào trong, ánh mặt trời ấm áp dừng trên sàn nhà trong phòng ngủ, cũng chiếu sáng tấm ảnh chụp chung của anh và Đoàn Chấp đặt ở đầu giường.

Quý Thư Ngôn đặt bút xuống, đi tới bên cạnh Đoàn Chấp.

"Em so với Quý Viên còn dính người hơn." Anh nhẹ giọng trêu chọc, lại cúi đầu hôn Đoàn Chấp một cái.

Hai đôi môi khô ráo ấm áp dán ở bên nhau, rất nhanh đã trở nên ướt át.

Đoàn Chấp sửng sốt, cũng nhanh chóng đảo khách thành chủ.

Hắn ôm eo Quý Thư Ngôn, ấn người xuống chăn bông mềm mại bằng tơ tằm.

Tiếng ve kêu râm ran bên ngoài cửa sổ, nhiệt độ buổi trưa khô nóng, cũng khiến tâm tình người ta trở nên nóng nảy hơn.

Hắn gần như hung ác mà cắn môi Quý Thư Ngôn, cơ thể hai người dán ở bên nhau, eo Quý Thư Ngôn ở trong lòng bàn tay hắn khẽ run lên. Chăn bông mềm mại bị xô thành đủ hình dạng, góc chăn rơi khỏi mép giường, nhẹ nhàng đung đưa trong gian phòng yên tĩnh.

Quý Thư Ngôn khẽ hừ một tiếng, nắm lấy lưng Đoàn Chấp.

"Em là rắn hay là chó thế." Anh khàn giọng nói, "Lại cắn người như vậy."

Môi anh bị Đoàn Chấp cắn một cái, tuy không chảy máu nhưng lại có chút đau.

Đoàn Chấp lại hôn xuống vết cắn kia.

Hắn chống hai cánh tay xuống giường, dùng ánh mắt nặng trĩu nhìn Quý Thư Ngôn, Quý Thư Ngôn bị hắn đè chặt dưới thân, nơi nào cũng không đi được.

Nếu có thể, hắn thực sự muốn khoá Quý Thư Ngôn ở bên người mình mãi mãi.

Hắn biết điều đó là sai. Nhưng người này hắn vất vả lắm mới có được, anh hoàn mỹ như bạch ngọc, khi cười lên đôi mắt giống như hoa đào mùa xuân. Hắn nghĩ, khi hắn không ở bên người anh, sẽ có bao nhiêu người nhìn trộm sự dịu dàng ấm áp này.

Bức mành trong nhà bị gió thổi khẽ lay động.

Đoàn Chấp nằm bên cạnh Quý Thư Ngôn, đột nhiên hỏi: "Có bao giờ anh nghĩ đến việc không cho em đi không? Dứt khoát để em ở bên cạnh anh, nơi nào cũng không cho đi."

Hắn cũng không mong đợi Quý Thư Ngôn sẽ đưa ra một câu trả lời khẳng định.

Quý Thư Ngôn luôn lý trí, tính tình ôn hoà.

Yêu hắn là điều mất kiểm soát lớn nhất của Quý Thư Ngôn, nhưng khi đề cập đến việc học và con đường tương lai của hắn, từ trước đến nay Quý Thư Ngôn vẫn rất tỉnh táo.

Nhưng hắn lại nghe thấy Quý Thư Ngôn khẽ "Ừ" một tiếng.

Đoàn Chấp ngây ngốc, không thể tin được quay đầu nhìn Quý Thư Ngôn.

Quý Thư Ngôn nhắm hai mắt, lông mi dài đổ bóng trên khuôn mặt anh.

Sao lại không nghĩ tới chứ?

Khi không gặp được Đoàn Chấp, anh cũng cho rằng mình rất bình tĩnh và lý trí, cũng không phải là loại sẽ bám dính lấy người yêu hay muốn người yêu phải luôn ở bên cạnh mình.

Nhưng khi nhìn thấy Đoàn Chấp thu dọn hành lý, nhìn Đoàn Chấp xin cấp visa, anh cũng sẽ có lúc cảm thấy trái tim mình có rút. Anh cũng từng nghĩ, thật ra cũng không cần phải tách ra, Đoàn Chấp muốn đi chỗ nào anh cũng có thể đi cùng.

Cũng giống như vậy, cho dù Đoàn Chấp không giỏi giang, không có ý cầu tiến, anh cũng có thể chăm lo cho Đoàn Chấp cả đời.

Anh đã công thành danh toại, có được sự nghiệp, tiền tài, địa vị, anh hoàn toàn có năng lực che chở cho một người tình trẻ.

* Thành ngữ (功成名遂) Công thành danh toại: Có nghĩa là sự nghiệp thành đạt, danh tiếng được như ý.

Nhưng điều này là không thể.

Đại bàng sao có thể bị nuôi nhốt trong sân nhà được.

Ra nước ngoài giao lưu chỉ là bước khởi đầu, về sau Đoàn Chấp còn phải đi tới nhiều nơi khác nữa để phát triển sự nghiệp của mình.

Quý Thư Ngôn mở bừng mắt, nhìn Đoàn Chấp: "Nếu anh ích kỷ một chút, anh cũng có thể nói với em hãy ở lại bên cạnh anh đi, tốt nghiệp xong cũng không cần đi đâu xa, cứ ở lại Ngô Thành, anh có thể sắp xếp công việc cho em, có thể cho em một mái nhà ổn định, em không cần phải nhọc lòng bất cứ chuyện gì, cứ ở bên anh là được."

"Nhưng đây là đang giam cầm cuộc sống của em, là chuyện không đúng." Quý Thư Ngôn lại nói, "Anh không nhất thiết bắt em phải có sự nghiệp thành công, suy nghĩ của anh đối với em và Quý Viên cũng giống như nhau, anh chỉ hy vọng em sẽ không có gì hối tiếc trong cuộc đời mình. Anh hy vọng em có thể đi đến những nơi xa hơn, để trải nghiệm một cuộc sống khác, để cảm thụ những nền văn hoá khác nhau, một nghề nghiệp mới, tìm ra được những thứ em thích và sự kiên định của em. Cho dù đó không phải là sự thành công trong mắt mọi người, nhưng chỉ cần em vui vẻ, chỉ cần hai đứa hạnh phúc, anh đều cảm thấy rất tốt."

Anh nhẹ nhàng vuốt phần tóc bên thái dương của Đoàn Chấp, ánh mắt dịu dàng lưu luyến.

Những lời anh đều giấu ở trong lòng, cho tới hôm nay mới có cơ hội thổ lộ với Đoàn Chấp.

Anh so với Đoàn Chấp lớn hơn mười ba tuổi.

Có lẽ ở chuyện tình cảm không đủ nóng bỏng, nhưng trong cuộc sống anh đã đi trước Đoàn Chấp một bước. Cho nên anh cảm thấy anh cũng có thể đi chậm lại một chút, dừng lại chờ một chút, để chờ người yêu trẻ tuổi của anh.

"Bất kể em muốn đi đâu, làm gì hay muốn gì, anh đều sẽ ủng hộ em." Anh nói với Đoàn Chấp, "Nhưng anh vẫn luôn ở đây chờ em trở về, nếu em cần, anh cũng có thể đến bên em. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đều có biện pháp giải quyết, chúng ta có thể bàn bạc, có thể trao đổi, cho nên không cần sợ hãi."

Ngón tay anh nhẹ nhàng móc vào ngón tay Đoàn Chấp.

Đoàn Chấp cũng lẳng lặng nhìn Quý Thư Ngôn.

Hắn không ngờ mình sẽ nghe được những lời bộc bạch này.

Ngay cả người thân của hắn cũng chưa bao giờ nói với hắn rằng hắn có thể tự do đi bất cứ đâu, họ sẽ luôn ở phía sau tận lực ủng hộ và là chỗ dựa cho hắn.

Nhưng Quý Thư Ngôn sẽ.

Quý Thư Ngôn thẳng thắn bao dung, chưa bao giờ xiết chặt dây cương với hắn, mà luôn là ánh trăng sáng làm bạn cùng hắn.

Sự bồn chồn bất an của hắn, kỳ thật Quý Thư Ngôn đều nhìn ra được.

Những gì hắn quan tâm, hắn khao khát, Quý Thư Ngôn vẫn luôn hiểu rõ.

"Làm sao bây giờ, anh nói như vậy, em lại càng không nỡ xa anh." Hắn khẽ cười một tiếng, "Nếu không thì biến anh thành cô bé tí hon - Thumbelina, không đúng, là quý ông Thumbelina, rồi bỏ vào trong túi mang đi cùng."

Quý Thư Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái: "Lại nói bậy. Ai muốn biến thành nhỏ như vậy."

Nhưng rất nhanh hai người đều cười rộ lên.

Đoàn Chấp đặt tay Quý Thư Ngôn lên trái tim mình, vuốt ve ngón áp út của anh.

Tay Quý Thư Ngôn trắng thuần, thon dài, ấm áp như ngọc bích, xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Duy nhất chỉ có một chỗ không tốt, đó chính là thiếu mất một chiếc nhẫn.

Vé máy bay của Quý Viên và Đoàn Chấp đều vào ngày 27/8.

Quý Thư Ngôn lái xe đưa bọn họ đến sân bay, Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng cũng tới, nhưng bọn họ không gọi Quý Thư Ngôn đến đón mà là gọi tài xế lái xe, ngồi trong một chiếc xe khác.

Trên đường đi, Quý Thư Ngôn cười nói với Quý Viên: "Tới chỗ đó rồi nhớ nghe lời mợ cháu, đừng gây chuyện."

Quý Viên sửng sốt, ngay sau đó nhăn mặt lại, hừ một tiếng với Quý Thư Ngôn.

"Trường học của cậu ấy không cùng thành phố với con, trời cao hoàng đế xa, quản được chắc?"

Đoàn Chấp bình tĩnh nói: "Không sao cả, cháu trai lớn, ta nhất định sẽ thường xuyên tới thăm cháu, hàng tháng sẽ báo cáo tình hình cuộc sống của cháu cho cậu cháu, bảo đảm cậu cháu nắm rõ như lòng bàn tay."

Quý Viên "a" một tiếng.

Từ phía sau đánh cho Đoàn Chấp một cái: "Thấy sắc quên bạn, có phải anh em với nhau không thế?"

Đoàn Chấp xuỳ một tiếng: "Sao cháu lại không biết lượng sức mà hỏi câu này vậy."

Quý Viên càng tức.

Ba người nói chuyện ầm ĩ cả đường đi, rất nhanh đã tới sân bay.

Quý Thư Ngôn đưa hai người đến chỗ đăng ký, kỳ thật không phải không buồn, một người là Quý Viên do một tay anh nuôi lớn, còn người kia là người yêu khó có thể dứt bỏ.

Ai cũng đều là người quan trọng trong cuộc đời anh.

Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng lưu luyến không rời nhìn cháu ngoại của mình, Quý Viên lớn như vậy, ngay cả học đại học cũng đều ở gần nhà, đây là lần đầu tiên đi xa như thế, bọn họ dặn dò Quý Viên xong, lại vỗ vỗ Đoàn Chấp, muốn hắn qua bên kia nhớ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.

"Để ý thằng bé Quý Viên nữa nhé." Thẩm Lan Tú lau nước mắt, nói: "Con cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ, ở nước ngoài không giống như trong nước, đừng để mình sinh bệnh, cũng đừng khiến mình mệt nhọc quá, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại về."

Từ trước đến nay Đoàn Chấp chưa một lần nhận được tình cảm thế này, có chút chân tay luống cuống.

Hắn ngập ngừng đưa khăn giấy cho bà, nhìn khuôn mặt của Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng, lại nở nụ cười, nghiêm túc nói: "Con sẽ."

Sau đó hắn nhìn Quý Thư Ngôn đang đứng ở phía sau.

Quý Thư Ngôn vẫn luôn im lặng đứng đó, cũng không nói gì, nhưng hai mắt lại hơi phiếm hồng, môi mím chặt.

Đoàn Chấp bước tới, ôm chặt lấy anh.

Hắn không ôm thì còn tốt, khi hai cơ thể ấm áp đụng chạm ở bên nhau, Quý Thư Ngôn không nhịn được, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

Anh nhẹ giọng nức nở một tiếng, vùi mặt vào cổ Đoàn Chấp, tay nắm chặt lấy quần áo của Đoàn Chấp.

Quý Viên ở bên cạnh nhìn đến choáng váng.

Ngay cả Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng cũng có chút giật mình.

Bọn họ chưa từng thấy Quý Thư Ngôn bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài như vậy.

Trái tim Đoàn Chấp bị hành động này của anh làm co lại, hắn ôm Quý Thư Ngôn, trong lòng cũng không muốn buông tay.

"Ngoan, đừng khóc." Hắn hôn lên tóc Quý Thư Ngôn, "Không phải vừa rồi vẫn còn rất bình tĩnh sao, rõ ràng tự mình nói, cũng chỉ hơn năm tháng, rất nhanh sẽ qua."

Quý Thư Ngôn không muốn phản ứng lại hắn.

Khi không phải chia ly thật sự, anh cũng cho rằng mình có thể chịu đựng được.

Đoàn Chấp nắm chặt lấy tay anh, hắn hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc mãnh liệt nơi trái tim, nhưng khi mở miệng, giọng nói vẫn khẽ run: "Em để lại cho anh một cuốn lịch, chỉ có 176 trang, đã được đặt ở trên bàn trong phòng ngủ của chúng ta." Hắn nhẹ giọng nói, "Chờ khi cuốn lịch được xé hết, em sẽ trở về."

Quý Thư Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh đã biết."

Đoàn Chấp thật sự không muốn buông anh ra, nhưng hiện tại đã sắp đến giờ bay, nếu không nhanh, hắn thật sự sẽ bị nhỡ chuyến bay.

Hắn cố nén buông lỏng Quý Thư Ngôn ra, để Quý Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn mình.

Thật ra Quý Thư Ngôn không khóc dữ dội lắm, rơi vài giọt nước mắt rồi ngừng lại, nhưng đôi mắt giăng đầy sương mù, chóp mũi ửng đỏ, phi thường đáng yêu.

Trái tim Đoàn Chấp như muốn tan ra.

Hắn dỗ dành nói: "Em tặng anh một món quà được không, nhận xong đừng buồn nữa nhé."

Quý Thư Ngôn hít hít cái mũi, nghĩ thầm, lại cho quà dỗ dành giống y như trẻ con.

Nhưng anh không phản bác, yên lặng nhìn Đoàn Chấp.

Giây tiếp theo, anh cảm giác được ngón tay mình mát lạnh, chạm phải thứ gì đó giống như kim loại vậy.

Vừa cúi đầu xuống, anh liền nhìn thấy một chiếc nhẫn bạch kim được đeo trên ngón áp út, một nửa vòng tròn được đính kim cương, trang nhã đến chói mắt.

Quý Thư Ngôn ngây ngẩn cả người.

Thật ra Đoàn Chấp cũng không muốn hấp tấp như vậy, kỳ thật ngày hôm qua hắn mới đặt làm. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tay Quý Thư Ngôn, đưa một chiếc nhẫn kim cương solitaire khác cùng kiểu dáng cho Quý Thư Ngôn.

"Quý Thư Ngôn, thật ra khi mới yêu em đã nghĩ tới, nếu có một ngày em tặng anh một chiếc nhẫn đẹp, anh có nguyện ý đeo nó không?"

"Khi đó em không chắc lắm, nhưng hiện tại em không sợ." Hắn cười với Quý Thư Ngôn, hỏi, "Em muốn hỏi anh, anh nguyện ý giúp em đeo chiếc nhẫn này lên chứ?"

Nguyện ý chứ?

Quý Thư Ngôn ngơ ngẩn nhìn Đoàn Chấp, một lúc lâu anh mới phản ứng lại, chân tay luống cuống, thậm chí còn có chút vụng về đeo chiếc nhẫn kia vào tay Đoàn Chấp.

Hai bàn tay đeo nhẫn đặt vào nhau, cái gì cũng không cần phải nói, đó chính là một câu hứa hẹn.

Đoàn Chấp vẫn không nhịn được, cũng bất chấp Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng còn ở bên cạnh, cúi đầu hôn Quý Thư Ngôn một cái.

"Chờ em trở lại."

Quý Thư Ngôn lướt qua vai Đoàn Chấp thấy vẻ mặt kinh ngạc của ba mẹ anh và Quý Viên, mặt lập tức nóng lên.

Nhưng anh vẫn nghiêm túc gật đầu.

"Được."

Đến giờ chuyến bay cất cánh.

Quý Thư Ngôn nhìn Đoàn Chấp và Quý Viên kéo vali bước bào trạm kiểm soát an ninh. Khi chuẩn bị bước vào, Đoàn Chấp xoay người lại vẫy vẫy tay với anh, chiếc nhẫn trên tay sáng rực lấp lánh.

Tráng niên muốn tảo hôn.

Quý Thư Ngôn không biết sao lại nghĩ tới mấy từ này, khẽ bật cười.

Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng đứng ở bên cạnh chế nhạo liếc mắt nhìn con trai một cái, nhưng không nói gì cả, chỉ cười cười.

"Tuy còn trẻ, nhưng lại rất sốt ruột." Quý Nhượng cảm khái, "Hiệu suốt còn nhanh hơn so với ta năm đó, ta đã phải mất bảy năm mới có thể cưới được mẹ con đấy."

Quý Thư Ngôn thiếu chút nữa chui xuống đất.

Cũng may Quý Nhượng không cười nhạo anh nhiều, chỉ bảo anh siêng về nhà ăn cơm, rồi dẫn Thẩm Lan Tú rời đi.

Năm tháng trôi qua nhanh hơn so với Quý Thư Ngôn tưởng tượng.

Anh cho rằng chờ đợi là điều rất khó.

Nhưng Đoàn Chấp lại đưa cho anh cuốn lịch kia, từng ngày từng ngày, xé xuống một tờ lại một tờ, càng ngày càng trở nên mỏng hơn.

Cho đến cuối cùng, chỉ còn lại một tờ.

Đó là một bản vẽ được vẽ bằng tay.

Ánh trăng trải dài trên mặt đất, một bức tường đầy hoa quế, phía dưới tán cây hoa quế có hai người đang hôn môi, ẩn mình trong hoa và gió đêm.

Quý Thư Ngôn tan làm, nghĩ rằng ngày mai mình còn phải đi đón Đoàn Chấp và Quý Viên trở lại.

Ngày mùa đông, nhưng hôm nay anh lại không lái xe, đứng ở ngã tư đường có hơi lạnh, liền dùng điện thoại quét mã muốn mua một cốc ca cao nóng ở máy bán nước tự động bên cạnh.

Nhưng không biết di động của anh bị làm sao, quét mãi vẫn không được.

Anh lắc lắc quét lần nữa, nhưng lại có một bàn tay duỗi ra từ bên cạnh.

Tích một tiếng.

Ca cao nóng lăn xuống dưới.

Bàn tay thon dài có lực nhặt ca cao nóng lên đưa nó vào tay Quý Thư Ngôn.

Quý Thư Ngôn ngẩn người nhìn chiếc nhẫn trên bàn tay kia, rồi từ từ quay người lại.

Ở phía sau anh, trong bóng đêm mông lung, có một chiếc motor đã đậu ở đó từ lúc nào, một người mặc bộ đồ đen giống như kỵ sĩ dựa vào thân xe, vai rộng chân dài eo thon, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hốc mắt sâu, lông mi cong vút, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng đa tình, khi cười lên đặc biệt câu dẫn người.

Đoàn Chấp cười hỏi: "Thưa ngài, một ly ca cao nóng, có thể đổi lấy việc ngài đi chơi với em chứ?"

_Hoàn_
Bình Luận (0)
Comment