Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

Chương 8

Quý Viên không thuộc khoa âm nhạc, cậu bên khoa máy tính, nhưng vừa vào đại học đã tham gia câu lạc bộ âm nhạc của trường. Người trong câu lạc bộ của bọn họ tuy không phải là nhạc sĩ chuyên nghiệp, nhưng đều đã học rất nhiều năm, cũng xem như là dân nghiệp dư, vì đại học của bọn họ không có chuyên ngành âm nhạc mỹ thuật, nó đã sớm độc lập từ lâu và trở thành học viện nghệ thuật, cho nên câu lạc bộ của Quý Viên thường xuyên mượn phòng biểu diễn nhỏ của trường, tổ chức một buổi biểu diễn nghiệp dư.

Quý Thư Ngôn trước đây chưa bao giờ đến vì quá bận rộn, hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, nên mới tới.

Buổi biểu diễn là vào buổi tối, lúc Quý Thư Ngôn vào khán đài không có nhiều người, ánh đèn cực kì sáng sủa, một phòng biểu diễn như vậy có thể chứa hơn trăm người, vị trí của Quý Thư Ngôn ở giữa, không xa không gần.

Anh cúi đầu xem danh sách các tiết mục, tiết mục của Quý Viên là tiết mục cuối, đó là một màn hợp tấu, Quý Viên chơi violin.

Anh từng đưa Quý Viên đến rất nhiều lớp năng khiếu, nhưng Quý Viên khi còn bé ngoan thì ngoan thật, nhưng nhiều lúc cũng rất hư, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới(1), không được mấy ngày đã làm ầm om không muốn đi nữa, ôm chăn gào thét, lăn lộn cả buổi. Cuối cùng chỉ còn lại lớp violin và quần vợt là kiên trì học, trong lòng anh vẫn tràn đầy kỳ vọng, nghĩ đứa nhỏ này sẽ giống như chị gái, sau này theo con đường nghệ thuật, kế thừa dòng dõi thư hương nhà bọn họ, ai mà ngờ lúc mười tám tuổi điền nguyện vọng, Quý Viên quay đầu điền vào khoa máy tính.

(1): Bằng nghĩa với câu “bữa đực bữa cái” bên Việt Nam mình

Nhưng vậy cũng tốt, Quý Viên thích mới là quan trọng nhất, Quý Thư Ngôn nghĩ, tốt xấu gì bây giờ ngón nghề violin cũng đang phát huy rất tốt.

Buổi chiều anh vừa kết thúc một ca phẫu thuật, buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, anh đã hơi mệt mỏi, nửa người tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhưng ngay cả khi nghỉ ngơi anh cũng không buông lỏng được, một tay chống mặt, thắt lưng lại thẳng tắp, vài sợi tóc từ trên trán rơi xuống, che đi một nửa con mắt.

Lúc Đoàn Chấp đến, thì nhìn thấy chính là bộ dạng này.

“Chú Quý?” Hắn thì thầm.

Quý Thư Ngôn nghe thấy thanh âm, mở mắt ra, vừa ngẩng đầu, tình cờ cùng Đoàn Chấp bốn mắt nhìn nhau.

Một phòng biểu diễn lớn như vậy, chung quanh lại còn ồn ào huyên náo, đèn trên cao sáng rực, Đoàn Chấp được bao bọc trong ánh sáng, bóng dáng trở nên mơ hồ, khó phân biệt được là mơ hay thực.

Quý Thư Ngôn sửng sốt, mãi một lúc sau mới có phản ứng.

Anh thấy Đoàn Chấp cầm vé trên tay, hỏi, “Cậu cũng đến xem Quý Viên biểu diễn à?”

“Vâng ạ,” Đoàn Chấp ngồi xuống bên cạnh, vé của hắn và Quý Thư Ngôn có chỗ ngồi cạnh nhau, “Hai người còn lại trong ký túc xá đã đi ra ngoài hẹn hò, chỉ còn lẻ loi mình cháu.”

Quý Thư Ngôn cười một tiếng, “Thị trường của cậu tốt như thế mà vẫn còn lẻ loi cơ à.”

Đoàn Chấp hỏi ngược lại, “Chú Quý thì sao, thị trường tốt như vậy, nhưng sao vẫn chưa tìm được đối tượng.”

Quý Thư nghẹn họng, sau khi phục hồi tinh thần nở nụ cười, “Cậu nói đúng.”

Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, hai người câu đực câu cái tán dóc với nhau. Từ hôm ở khách sạn, hai người bọn họ chưa từng gặp mặt, Quý Thư Ngôn mỗi khi nhớ tới hôm đó đều cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng bây giờ gặp lại, anh thấy tự nhiên hơn nhiều so với những gì mình nghĩ, Đoàn Chấp dường như hoàn toàn quên đi chuyện đêm đó.

Quý Thư Ngôn nói cho Đoàn Chấp biết kết quả của vụ án, biết tin tên đó đã bị tống vào cục cảnh sát, lông mày của Đoàn Chấp giãn ra.

“Vậy là tốt rồi.”

Đang tán dóc, Quý Thư Ngôn thấy trên mu bàn tay Đoàn Chấp có vết xước, cũng chỉ lớn cỡ đồng xu nhỏ, hưng nhìn sơ qua vẫn chưa được xử lý, da thịt dữ tợn, vết máu đã khô lại.

Bệnh nghề nghiệp của anh lại phát tác, nắm lấy tay Đoàn Chấp nhìn thoáng qua.

Đoàn Chấp không kịp chuẩn bị, theo bản năng muốn rút ra, lại nghe thấy Quý Thư Ngôn hỏi, “Sao cậu bị thương thế, đánh nhau với ai à?”

Đoàn Chấp lúc này mới nhận ra Quý Thư Ngôn đang nhìn mu bàn tay của mình, lập tức thanh minh, “Cháu không đánh nhau, lúc đánh bóng thì va chạm một chút, chuyện bình thường thôi ạ.”

Danh tiếng của hắn ở chỗ Quý Thư Ngôn không thể thấp hơn được nữa.

Thấp nữa thì sẽ thành điểm âm mất.

Quý Thư Ngôn cũng nghe ra ý tứ giải thích của hắn, ánh mắt mang theo ý cười, anh lấy từ trong túi ra một ít tăm bông được tẩm i-ốt, xé nhỏ, nhẹ nhàng giúp Đoàn Chấp sát trùng.

“Tôi rất dữ với cậu à?” Anh hỏi Đoàn Chấp, “Sợ tôi dạy dỗ cậu vì đánh nhàu à?”

Nơi mu bàn tay được iốt quét qua rất mát, nhưng chỗ được Quý Thư Ngôn cầm lại nóng bỏng, toàn bộ cánh tay Đoàn Chấp đều cứng đờ, trái tim như chìm trong băng và lửa, chịu đủ dày vò.

Hắn khàn giọng nói, “Không dữ.”

Nhưng vẫn nên dữ một chút thì hơn, việc Quý Thư Ngôn không thèm để ý tới hắn, hắn đã quen rồi, biết đối phương không muốn gặp mình, nên vẫn luôn kiềm chế được dã tâm trong lòng, nhưng cũng không biết từ bao giờ, Quý Thư Ngôn lại đối xử với hắn rất dịu dàng, giống như bây giờ vậy, cúi đầu giúp hắn sát trùng mu bàn tay, lông mi thật dài khẽ run rẩy, góc nghiêng vô cùng dịu dàng, giống như ngâm trong ánh trăng.

Bản thân hắn chưa bao giờ để ý chút vết thương nhỏ này, cách giáo dục nhà hắn cũng là kiểu nuôi thả, không chết là được.

Lớn đến như vậy, cũng chỉ có Quý Thư Ngôn mới để ý đến những vết trầy to nhỏ trên người hắn.

Hắn thu tay về, nhìn buổi biểu diễn sắp bắt đầu trên sân khấu, nhỉ giọng nói, “Bác sĩ bọn chú đối với ai cũng dịu dàng, cẩn thận như vậy sao, còn mang theo i-ốt bên người?”

Quý Thư Ngôn gói chiếc tăm bông đã qua sử dụng vào khăn giấy, nhét vào túi, đợi lát nữa mới vứt đi.

“Cũng không hẳn, nể mặt cậu gần đây ngoan ngoãn hơn một chút.” Quý Thư Ngôn điều chỉnh tư thế, chờ xem biểu diễn, “Tôi chỉ kiên nhẫn với bé ngoan thôi”

Quý Thư Ngôn vô tình nói, thậm chí còn mang theo chút ý tứ trêu chọc.

Đoàn Chấp lại cảm thấy lỗ tai mình sắp bỏng đến nơi rồi.

Ba chữ “Bé ngoan”(2) vô cùng thân mật, lại khiến người ta cảm thấy có chút hấp dẫn. Nhưng Quý Thư Ngôn không hề có ý phù phiếm khi nói ra, lời nói trong trẻo, lạnh lùng phun ra mấy chữ mềm mại này, ngược lại càng khiến cho người ta cảm thấy ngứa ngáy.

(1): Tiếng Trung, “bé ngoan” là ba chữ  “乖孩子”

Trong lòng Đoàn Chấp giống như bị móng mèo con cào nhẹ một cái, rồi lại có chút không phục.

Hắn đương nhiên đã sớm qua cái tuổi có thể gọi là đứa bé, thanh niên hai mươi tuổi, chiều cao 1m9, cơ thể bùng nổ như vậy, đi tới đâu cũng sẽ được đối đãi như một người đàn ông trưởng thành.

Nhưng sự chênh lệch mười ba tuổi giữa hắn và Quý Thư Ngôn, cũng như thân phận bạn cùng phòng của Quý Viên, tổ hợp lại, rơi vào trong mắt Quý Thư Ngôn, cũng chỉ được coi như cậu học sinh ngoan ngoãn.

Dù hắn có cố gắng thế nào, Quý Thư Ngôn cũng sẽ không bao giờ coi hắn như một người ngang hàng với mình, càng sẽ không chú ý tới khát vọng ẩn giấu trong ánh mắt của hắn.

Bây giờ bọn họ đang ngồi gần nhau như vậy, đầu gối Quý Thư Ngôn dán vào chân hắn, chỉ cần cử động nhẹ là hắn có thể cảm nhận được làn da ấm áp, hắn thậm chí còn có thể ngửi được mùi trà đen nhàn nhạt trên người Quý Thư Ngôn.

Nhưng đứng từ góc độ khác để nói, bọn họ lại cách rất xa nhau, giống như hai đường phân biệt song song, không bao giờ có điểm chung.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Đoàn Chấp đột nhiên xấu đi, bởi vì một câu nói của Quý Thư Ngôn mà trái tim đang đập thình thịch cũng trở nên yên tĩnh lại.



Buổi biểu diễn kéo dài trong hai giờ, tiết mục Quý Viên tham gia hợp tấu là tiết mục cuối cùng, sau khi kết thúc tất cả mọi người đều đi ra cảm ơn, Quý Thư Ngôn liếc mắt một cái đã tìm được cháu trai của mình trong đám người.

Quý Viên của anh mặc âu phục màu đen, đứa nhỏ lớn lên trong lòng bàn tay anh, khi còn bé là một cái máy khóc, làn da trắng bóc, mềm mại, chạm vào một chút sẽ đỏ lên, bây giờ mặc chính trang thì lại rất ra dáng của thanh niên.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm, người thân, bạn bè hay cựu sinh viên đều đến, tất cả mọi người đều rất coi trọng buổi biểu diễn này, Quý Thư Ngôn cũng vỗ tay theo, trên mặt mang theo nụ cười, trong lòng lại nhịn không được có chút buồn bã.

Nếu như chị gái và anh rể của anh còn sống, nhìn thấy Quý Viên của bây giờ, chắc chắn sẽ rất tự hào.

Chị gái anh dịu dàng, vui vẻ như thế, anh rể cũng rất hiền lành, săn sóc, nếu như bọn họ nuôi Quý Viên lớn, Quý Viên chắc chắn sẽ có được nhiều thứ hơn nữa, càng sáng lạn, càng dịu dàng và tràn đầy tình thương hơn nữa.

Mà không phải đi theo người cậu bận rộn như anh, nhiều lúc không có được những người bạn xứng đáng.

Anh chớp chớp mắt, nụ cười trên môi dần nhạt đi.

Đoàn Chấp chú ý tới thần sắc của anh không đúng, nhỏ giọng hỏi, “Chú sao thế?”

Quý Thư Ngôn lắc đầu, “Không sao, chỉ là có chút nhớ ba mẹ của Quý Viên. Nếu bọn họ cũng nhìn thấy Quý Viên thì tốt biết bao.”

Đoàn Chấp ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Quý Viên đang ôm ai đó trên sân khấu.

Hắn chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi đau khi phải rời xa những người thân yêu của mình, cũng nói được bất kì lời đồng cảm nào để an ủi Quý Thư Ngôn.

Hắn nhẹ nhàng nắm tay Quý Thư Ngôn, “Nếu vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, dù sao chú cũng nuôi dưỡng Quý Viên rất tốt rồi mà.”

Lòng bàn tay Đoàn Chấp rất nóng, Quý Thư Ngôn cũng không rụt tay về, để Đoàn Chấp kéo anh ra khỏi đám người. Vài phút sau, anh cùng Đoàn Chấp đi tới hậu trường tìm Quý Viên, đã sửa sang lại tâm trạng của mình.

Quý Viên vừa nhìn thấy anh, đã lập tức chen ra từ trong đám người, “Chú ơi!”

Quý Thư Ngôn mang theo một bó hoa nhỏ, vừa rồi vẫn để trong túi, hiện tại mới lấy ra đưa cho Quý Viên, “Chúc mừng cháu biểu diễn thành công!”

Quý Viên vui vẻ nhận lấy, nhưng có chút ngượng ngùng, cậu lớn như vậy, thế mà chú của cậu vẫn còn coi cậu như một đứa bé, hễ có thành tự gì đều sẽ trịnh trọng chúc mừng.

“Cũng đâu phải là buổi biểu diễn chuyên nghiệp gì, câu lạc bộ âm nhạc của bọn cháu tổ chức chơi chơi thôi mà.” Quý Viên gãi gãi mặt, “Chú cứ hỏi Đoàn Chấp là biết.”

Đoàn Chấp xoa xoa đầu Quý Viên, “Dù diễn bao nhiêu lần đi nữa, cậu đều rất giỏi.”

Thật ra Đoàn Chấp cũng tinh thông cầm kỳ thư họa, hắn không hề có tuổi thơ,không biết đã học được bao nhiêu năng khiếu dưới đủ loại áp lực, nhưng sau khi trưởng thành, những phong hoa tuyết nguyệt này đều bị hắn rũ bỏ sạch sẽ, chỉ để lại một thân võ thuật và kĩ năng chơi cờ không bị mất đi.

Cho nên hắn cũng là nói thật lòng, tuy không phải xuất thân từ khoa âm nhạc, nhưng trình độ violin của Quý Viên không kém chút nào.

Quý Thư Ngôn cúi đầu nhìn đồng thời, đã tám giờ, vừa rồi chắc vội chuẩn bị cho buổi biểu diễn, Quý Viên hẳn là chưa được ăn cơm.

Anh giục Quý Viên, “Mau đi thay quần áo đi, đợi lát nữa chú dẫn cháu đi ăn.”

Quý Viên đáp một tiếng, đúng lúc bên cạnh có đàn chị gọi cậu, cậu lại chạy tới.

Đoàn Chấp nghe vậy cũng chuẩn bị tránh đi, cháu trai người ta cùng chú của mình ăn cơm, cũng đã lâu không gặp, hẳn là có rất nhiều chuyện để nói, một người ngoài như hắn ở đây thì không thích hợp.

Hắn nói với Quý Thư Ngôn, “Cháu về ký túc xá trước, lát nữa chú nói với Quý Viên một tiếng giúp cháu.”

Hắn nói xong định chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới xoay người đã bị người túm lấy quần áo.

“Cậu về ký túc xá làm gì?” Quý Thư Ngôn coi như đương nhiên mà hỏi, “Không ăn cơm với bọn tôi à?”

Quý Thư khó hiểu nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt hơi mở to, còn nghiêng đầu, giống như một con mèo lớn đang bất giác làm nũng.

Anh quả thật không rõ vì sao Đoàn Chấp lại muốn về ký túc xá, anh đương nhiên nghĩ Đoàn Chấp muốn cùng đi ăn cơm, cũng đâu phải là lần đầu tiên, có cái gì phải xấu hổ.

Đoàn Chấp đến nhà anh cũng đâu có ít.

Môi Đoàn Chấp giật giật, rất muốn khách khí tỏ vẻ mình còn có việc.

Nhưng cuối cùng hắn lại không thể nói bất cứ điều gì.

Hai mươi phút sau, Đoàn Chấp cùng Quý Viên bị nhét vào trong xe, Quý Thư Ngôn lái xe, dẫn theo hai người đến trung tâm thương mại gần đó.

——————–
Bình Luận (0)
Comment