Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 98

Khi phát hiện ra mình mang thai, Diệp Phi lập tức choáng váng, sau khi tỉnh táo lại phản ứng đầu tiên chính là không thể giữ lại đứa trẻ này. Cô còn trẻ, chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ, cô… cô có hàng ngàn lý do không thể giữ lại đứa trẻ này, nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự lo lắng và bực bội trong lòng.

Điều khiến cô lo lắng nhất là, không biết làm thế nào mà Trử Thần lại đoán được cô mang thai, nửa đêm chạy đến tìm cô, nói rằng hãy chăm sóc tốt cơ thể, nói đợi anh đi công tác về sẽ từ từ bàn bạc về kế hoạch tương lai.

Đùa sao, cô còn chưa định sinh đứa trẻ này, tại sao phải nói chuyện về kế hoạch tương lai với anh? Diệp Phi trằn trọc suốt đêm, cuối cùng quyết định đặt vé máy bay về quê.

Mối quan hệ của cô với ba mẹ không tốt, mặc dù là con một, nhưng vì là con gái nên dường như trong mắt ba mẹ, con gái luôn thấp kém hơn con trai. Nghe lời có ích gì, cũng không phải con trai, học giỏi có ích gì, cũng không phải con trai, chưa kể sau khi tốt nghiệp đại học, thậm chí không tìm được một công việc chính thức, chỉ biết trang điểm đậm và lăn lộn ở những nơi không đàng hoàng.

Gần một năm rồi không về nhà, mặc dù ba mẹ thường xuyên nhắn tin bóng gió bảo cô về nhà, nhưng khi cô thực sự về nhà, họ lại cau mày nói, có thời gian về nhà thì tốt hơn nên đi tìm một công việc chính thức, để họ khỏi mất mặt trước họ hàng.

Họ sẽ mất mặt trước họ hàng nào? Diệp Phi không biết, Diệp Phi chỉ biết rằng mặc dù gia đình chưa bao giờ là nơi tránh gió của cô, nhưng khi thực sự có chuyện, cô vẫn vô thức chạy về nơi này, như thể ngoài nơi này ra, không còn nơi nào có thể chứa chấp cô.

Hiển nhiên ba mẹ cô cũng rất rõ điều này, vậy nên họ tùy ý phê phán đánh giá, ngay cả trước mặt người ngoài cũng không bao giờ tiết chế. Trước đây Diệp Phi đều nhịn, nhưng lần này có lẽ là do mang thai nên tâm trạng bực bội, khó chịu, cuối cùng cô cũng không thể nhịn được nữa và đã cãi nhau lớn với họ.

“Cút ra khỏi nhà của tao!” Ba cô mặt mũi khó chịu mở cửa.

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Phi luôn tự nhủ rằng ba mẹ thương yêu cô, chỉ là bị ảnh hưởng bởi xã hội phong kiến, keo kiệt trong việc thể hiện tình cảm quá nhiều với con gái, nhưng khoảnh khắc này nhìn ba tức giận và mẹ im lặng, cô vô thức sờ lên bụng nhỏ phẳng lì.

Nếu cô đã làm mẹ, nếu cô sinh một cô con gái… cả đời này, cô sẽ không bao giờ nói với con gái mình câu “Cút ra khỏi nhà của tao.”

Tuyệt đối không.

Hiểu ra điều này, cô bỗng vô cùng thất vọng, vậy nên không ngoảnh lại mà rời đi.

Một mình lang thang trên đường vắng tanh, không tìm được chỗ ở, Diệp Phi cũng không hối hận vì đã rời đi kịp thời, điều duy nhất hối hận có lẽ là… đã không mặc thêm một chiếc áo, không mang theo giấy tờ tùy thân và ví.

Buổi sáng sớm, những con đường phảng phất sương mù lành lạnh. Diệp Phi tùy ý tìm một chiếc ghế dài ven đường ngồi xuống, rồi cúi mắt nhìn xa xăm, ngẩn người…

Là thật sự ngẩn người, không muốn nghĩ gì, buông bỏ mọi thứ.

Kết quả là chỉ một giây sau, một chiếc áo khoác đã được khoác lên vai cô.

Diệp Phi khựng lại, ngước lên đối diện với một đôi mắt đầy ắp ý cười.

“Em cũng khá khó tìm đấy.” Trử Thần mỉm cười nói.

Diệp Phi đầu óc hơi mông lung: “Anh… Sao anh lại ở đây?”

Trử Thần không nói rằng sau khi xuống máy bay đã đến nhà họ Diệp, cũng không nói rằng sau khi nghe tin cô bỏ nhà đi, đã dọc theo những con đường ở thị trấn nhỏ này tìm kiếm hết vòng này đến vòng khác, mãi đến ba tiếng sau mới tìm được cô, mà chỉ đưa tay vuốt ve đầu cô: “Đi theo tôi.”

Mi mắt Diệp Phi khẽ run, khi tỉnh táo lại đã theo anh vào khách sạn.

“Em ngồi đây nghỉ ngơi trước, tôi xuống dưới mua cho em vài bộ đồ để thay, giờ này các trung tâm thương mại đều đóng cửa rồi, chỉ có thể tìm đến cửa hàng tiện lợi 24/7 mua đại, em tạm dùng trước vậy, đợi đến mai…”

Trử Thần chưa nói xong, Diệp Phi đang ngồi trên ghế đột ngột ôm lấy eo anh, im lặng áp mặt vào bụng anh.

Lòng Trử Thần lập tức mềm hơn một nửa, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, xoa dịu sự mệt mỏi sau một ngày vất vả vì cảm xúc lên xuống thất thường. Hồi lâu sau, Diệp Phi có chút ngượng ngùng buông anh ra: “Đừng hiểu lầm nhé, tôi chỉ là hơi khó chịu nên mới tìm sự an ủi ở chỗ anh thôi.”

“Vậy nên bây giờ em rất yếu đuối?” Trử Thần quỳ gối ngồi xuống, ngước nhìn cô.

Đây là một tư thế rất thấp, đủ để Diệp Phi buông bỏ cảnh giác: “Ừ, yếu đuối, sao vậy?”

“Không có gì, chỉ đang suy nghĩ về khả năng nhân cơ hội này.” Trử Thần nhếch môi: “Diệp Phi, thử cùng tôi đi.”

Thử cái gì? Diệp Phi lập tức đầu óc choáng váng, nhưng lại mơ hồ biết ý anh, im lặng một lúc rồi quay mặt đi: “Chỉ vì một đứa trẻ? Không đến mức đó chứ sếp Trử, với gia thế của anh, không biết có bao nhiêu người muốn sinh con cho anh.”

“Cô Diệp, em hiểu ý tôi mà.” Trử Thần hiếm khi không để cô đánh trống lảng để kết thúc chủ đề này.

Lần này Diệp Phi chìm vào im lặng sâu hơn.

Trử Thần cũng không vội, chỉ im lặng nhìn cô.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, căn phòng sáng rỡ bị sự im lặng lấp đầy từng chút một, ngay khi Trử Thần tưởng rằng mình sắp bị từ chối, Diệp Phi từ từ lên tiếng: “Được rồi, cho anh một cơ hội lợi dụng đấy, nhưng tôi nói trước…”

Trử Thần không cho cô cơ hội nói những lời khó nghe, mà hôn lên môi cô.

Hôn xong, hô hấp của cả hai đều hơi dồn dập, nhìn nhau hồi lâu rồi bật cười.

“Anh cười cái gì!” Diệp Phi giả vờ giận dỗi, nhưng giọng điệu vui vẻ của cô thực sự không thể nào che giấu được.

Trử Thần không nói gì, chỉ nhìn cô cười.

Lúc này, Diệp Phi thật lòng muốn thử cùng anh… Nhưng sự chân thành này không kéo dài được đến ba ngày, đã bị sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của anh làm tan vỡ.

Nếu không phải Trử Thần, Diệp Phi không biết rằng phụ nữ mang thai có nhiều điều kiêng kỵ như vậy, không được ăn đồ sống, không được ăn đồ lạnh, thậm chí chạy nhanh và nhảy cũng không được. Diệp Phi tự nhận là một người khá dễ tính, nhưng bị anh cái này không được, cái kia cũng không cho, cuối cùng cũng nhịn không được mà bỏ trốn.

Không được, nếu đứa trẻ này thực sự ở lại, sau này cô sẽ không bao giờ được tự do nữa. Trên máy bay trở về Chu Thành, Diệp Phi thầm quyết tâm, và ngay khi hạ cánh đã liên lạc với người bạn thân nhất của mình là Kỷ Thụy.

Nhưng khi đến phòng phẫu thuật, cô lại hối hận.

Lần hối hận này không liên quan gì đến Trử Thần, mà là do cô thực sự muốn giữ lại đứa trẻ này.

Cô chỉ muốn xem, nếu mình làm mẹ, liệu có tiếp tục những tổn thương mà ba mẹ mang lại cho mình hay không, hay sẽ gạt bỏ những điều không tốt đẹp đó, mang đến cho con mình một cuộc sống hạnh phúc. Ban đầu cô đã chuẩn bị tinh thần để chứng minh điều này trong một thời gian dài, nhưng không ngờ rằng người bạn của mình biến thành con gái, đã chứng minh rằng cô là một người đủ tư cách làm mẹ.

Ở tương lai, cô thực sự nuôi con rất tốt.

Trên đường về từ bệnh viện, Trử Thần lái xe, Diệp Phi ngồi ở hàng ghế sau, vẫn chưa biết rằng đứa con gái mà cô suýt bỏ rơi chính là Kỷ Thụy, người đã luôn chờ đợi cô bên ngoài phòng phẫu thuật. Cô chỉ im lặng ngồi đó, cách xa Trử Thần, như thể có một ngọn núi ngăn cách giữa hai người.

Đây là lần đầu tiên Diệp Phi nhìn thấy Trử Thần lạnh lùng như vậy, trong lòng bỗng chốc cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết làm thế nào để phá vỡ bầu không khí im lặng.

Biết vậy thì đã cho Thụy Thụy đi cùng, Diệp Phi thở dài trong lòng.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, Diệp Phi nhìn vào khu nhà cao cấp xa lạ, vô thức nói: “Đây không phải là chỗ tôi ở.”

“Đây là chỗ tôi ở.” Trử Thần trả lời.

Diệp Phi lại im lặng.

Chiếc xe im lặng đi vào gara, hai người đi thang máy trở về nhà.

“Hôm nay em cũng sợ hãi rồi, trước hết hãy nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi mua đồ ăn cho em.” Nói xong Trử Thần định rời đi.

Diệp Phi đột nhiên nắm lấy cổ tay anh.

Trử Thần khựng lại, nhìn bàn tay cô siết chặt lấy tay áo của mình, rốt cuộc cũng mềm lòng: “Nói chuyện một chút?”

“… Ừm.”

Trử Thần rót một cốc nước nóng đưa cho cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế sô pha.

“Tại sao muốn bỏ đứa bé?” Trử Thần nhìn vào mắt cô và hỏi: “Có phải vì gần đây tôi quản em quá chặt không?”

Diệp Phi không dám nhìn vào mắt anh, một lúc sau ậm ừ đáp: “Cũng không hẳn, tôi cũng sợ mất tự do, sợ không giáo dục tốt con bé.”

“Vậy tại sao lại muốn giữ đứa bé lại?” Trử Thần lại hỏi.

Diệp Phi do dự ba giây, rồi nói: “Tôi không nỡ.”

Đôi mắt Trử Thần khẽ run lên.

“Tôi… Tôi biết mình là một người mẹ không đủ tư cách, chỉ biết lo cho bản thân vui vẻ, nhưng khi thực sự lên bàn mổ, tôi vẫn không nỡ bỏ đứa bé.” Diệp Phi cúi thấp mi mắt, giọng nói như đưa đám: “Tôi đã quyết định, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ giữ đứa bé lại.”

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của cô, Trử Thần bỗng nhớ lại ngày đầu tiên gặp nhau. Khi ấy, cô trang điểm đậm, khoác lên mình chiếc áo khoác và đôi giày đầy đinh, trông có vẻ rất khó gần. Nhưng trong mắt Trử Thần, cô lại như chú mèo hoang nhỏ bé, đáng thương sau cơn mưa, dù hung hăng gầm gừ cũng không thể che giấu đi sự yếu đuối và bất lực.

Anh mỉm cười không tiếng động, nắm chặt tay cô.

Diệp Phi sững sờ, ngước nhìn anh.

“Thật ra thì…” Thụy Thụy chính là con của chúng ta.

Lời đến khóe miệng, Trử Thần suy nghĩ một chút, thấy rằng hôm nay cô đã bị kích động quá nhiều, nên tạm thời không nên nói chuyện này.

“Thật ra cái gì?” Diệp Phi chủ động hỏi.

Trử Thần hắng giọng: “Thật ra chúng ta có thể thay đổi cách sống chung với nhau.”

“Có nghĩa là sao?” Diệp Phi không hiểu.

Trử Thần nhìn vào mắt cô hồi lâu, rồi nói: “Lý do em muốn bỏ con là vì em lo lắng cho tương lai. Nỗi lo lắng đó chỉ có hai nguyên nhân: một là sợ mất tự do, hai là không có đủ khả năng kinh tế. Là ba của con, tôi có trách nhiệm hỗ trợ em về mọi mặt. Nếu em muốn, em có thể tạm thời ở lại đây, tôi sẽ chăm sóc em.”

Nói xong, Trử Thần dừng lại một chút, rồi lại nhớ ra trước đây mình đã chăm sóc người ta đến mức suýt bỏ con, nên vội vàng bổ sung: “Lần này tôi tuyệt đối không can thiệp vào chuyện của em nữa, em muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, tôi chỉ chịu trách nhiệm ủng hộ mọi quyết định của em. Thế nào?”

“… Vậy anh muốn gì?” Diệp Phi không hiểu.

Đúng vậy, anh muốn gì? Trử Thần cười, nhìn thẳng vào mặt cô. Diệp Phi bỗng thấy bối rối, sắp không thể né tránh ánh mắt anh, thì nghe anh dịu dàng nói: “Thôi coi như tôi muốn đứa con trong bụng em vậy.”

“Con không thể thuộc về anh.” Diệp Phi đột nhiên cảnh giác.

Trử Thần bất lực: “Tôi không muốn giành con với em.”

“Vậy chúng ta ký hợp đồng.” Diệp Phi lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu ghi âm.

Lúc này Trử Thần chỉ còn biết dở khóc dở cười: “Chuyện này thì Thụy Thụy lại giống em nhỉ.” Đều là người… có ý thức pháp luật.

“Bọn tôi là bạn thân nhất, giống nhau có gì lạ?” Diệp Phi không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh.

Trử Thần lại cười, ngoan ngoãn ký hợp đồng từ bỏ quyền nuôi dưỡng con với cô.

Nắm trong tay bản hợp đồng có đóng dấu riêng của Trử Thần, Diệp Phi cuối cùng cũng yên tâm ở lại. Sự thật chứng minh rằng sếp Trử là người rất giữ lời hứa, đã nói sẽ không can thiệp vào chuyện của cô thì sẽ không can thiệp, khoảng thời gian tiếp theo chung sống có thể dùng hai từ “hòa hợp” để miêu tả, cô cũng dần dần quen với sự hiện diện của anh.

Việc cô rung động trước anh, dường như là điều đương nhiên, việc cô dọn vào phòng ngủ của anh, cũng dường như là điều đương nhiên.

Ngày đứa bé ra đời, cô đợi mãi mà không thấy Kỷ Thụy, chỉ thấy Trử Thần bước vào với quầng thâm dưới mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, và cô ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.

“… Em tưởng rằng sau khi đứa bé ra đời, con bé sẽ rời đi.” Diệp Phi miễn cưỡng cười nói: “Sếp Tạ thì sao? Đã đến giờ xảy ra tai nạn rồi, anh ấy bây giờ ổn chứ?”

Trử Thần lặng lẽ nắm lấy tay phải của cô, đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út.

“A Phi.” Giọng nói của Trử Thần có hơi nghẹn lại: “Chờ đến khi đứa bé lớn hơn một chút, chúng ta kết hôn nhé, cuộc sống vô thường, anh không muốn chờ đợi thêm nữa.”

Diệp Phi nhìn anh chằm chằm, dần dần hiểu ra mọi chuyện.

Lâu sau, cô nhẹ nhàng thở phào, mỉm cười và nâng khuôn mặt anh lên: “Không tìm thấy thi thể của sếp Tạ đúng không?”

“… Ừm.”

“Vậy thì chứng tỏ anh ấy nhất định vẫn còn sống, biết đâu đang đi tìm Thụy Thụy rồi.” Diệp Phi khóe mắt đã đỏ ửng nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: “Chúng ta đừng suy nghĩ quá tiêu cực, được chứ?”

Trử Thần nhìn cô âu yếm hồi lâu rồi gật đầu: “Được.”

Hai người ôm nhau trong im lặng.

Rất lâu về sau, hai người đang cầm khung ảnh, sau khi gặp Tạ Uyên đột ngột xuất hiện, vừa đóng cửa đã bật cười.

“Em đã nói rồi mà, sếp Tạ phúc lớn mạng lớn, Thụy Thụy của chúng ta cũng là đứa bé có phúc, ông trời sẽ không để họ xa nhau đâu.” Diệp Phi khá đắc ý.

Trử Thần nhìn lớp trang điểm đi thảm đỏ còn chưa kịp tẩy đi trên mặt cô, bật cười hôn lên má cô: “Đúng vậy, vợ nói gì cũng đúng!”TOÀN VĂN HOÀN
Bình Luận (0)
Comment