“Quấn lấy tình yêu, chậm rãi bên nhau một khoảnh khắc, nhẹ nhàng một khoảnh khắc
Lại bắt lấy, bắt lấy tình yêu, định hình thành từng khung hình.”
— “Từng Khung Hình” – Vệ Lan*
Cánh cửa phòng khép hờ, Ôn Tự nhẹ nhàng đẩy vào. Trước hết, cô nghiêng đầu nhìn qua khe hở, rồi mới bước vào hẳn, tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng không có ánh sáng mấy, chỉ có đèn hành lang và đèn trong phòng tắm đang bật.
“Chu Liệt?” Ôn Tự khẽ gọi.
“Ừ, anh đây.” Giọng nói trầm thấp, nghe mệt mỏi, như tiếng mưa rả rích trong đêm.
Âm thanh phát ra từ phòng tắm.
Ôn Tự mím môi, bước tới cửa phòng tắm đang sáng đèn nhưng yên tĩnh, giơ tay gõ nhẹ, nói khẽ: “Anh đang tắm à…”
Cô chưa kịp nói hết, cửa phòng tắm liền mở ra.
Tim Ôn Tự khẽ loạn nhịp.
Trước mắt cô là Chu Liệt với nửa thân trên trần trụi. Những giọt nước vẫn nhỏ giọt từ mái tóc ngắn, nước đọng trên ngực cũng chưa được lau khô.
Một cảnh tượng… đẹp đến nao lòng.
Không, đầu óc cô có vấn đề à? Giờ mà còn lo ngắm cái gì đẹp hay không đẹp, nên quan tâm đến tâm trạng người ta thì hơn.
Chu Liệt cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lướt qua đôi môi hơi hé mở của cô. Anh đột nhiên có ý nghĩ muốn đưa tay chạm vào. Nghĩ vậy, tay anh cũng làm thật. Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng chạm lên đôi môi mềm mại của cô.
“Chu Liệt…” Ôn Tự rõ ràng nuốt một ngụm nước bọt.
Chu Liệt không đáp, chỉ tiến lên một bước gần cô hơn.
Ôn Tự theo phản xạ lùi lại một bước. Anh lại bước tới, cho đến khi lưng cô tựa hẳn vào tường, không thể lùi thêm.
Cảm nhận được độ thô ráp từ đầu ngón tay anh, cơ thể Ôn Tự căng cứng. Cô vô thức nuốt nước bọt lần nữa.
Nếu cô có tô son đỏ, hẳn màu đỏ đó sẽ lưu lại trên ngón tay anh, khiến cảnh tượng này thêm vài phần mê hoặc.
“Anh định hôn em sao?” Cô bỗng hỏi.
Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên Ôn Tự bị Chu Liệt đối xử như vậy, lại còn bị một đôi mắt chan chứa tình ý nhìn chằm chằm.
Yết hầu Chu Liệt khẽ chuyển động, ánh mắt anh dời từ đôi môi cô lên đến đôi mắt, rồi lại trở về môi, chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
“Ừ.” Anh khàn giọng đáp.
Nghe anh thừa nhận, Ôn Tự không kịp suy nghĩ, trực tiếp gạt tay anh ra, kéo cổ anh xuống, hơi nhón chân, dán môi mình lên môi anh.
Cơ thể Chu Liệt cứng đờ trong một thoáng, rồi nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo cô, chuyển từ bị động sang chủ động, mạnh mẽ tách đôi môi cô, lấn sâu vào, tận hưởng vị ngọt mà anh đã không chạm tới suốt một tuần qua.
Lần này là vị bạc hà.
Cô hẳn vừa súc miệng chuẩn bị đi ngủ.
Nụ hôn này còn hơn cả những gì Ôn Tự tưởng tượng. Chu Liệt không chỉ hôn môi cô, mà còn hôn lên trán, lên chóp mũi, thậm chí nhẹ nhàng liếm qua vành tai đang nóng bừng của cô. Đôi khi anh mạnh mẽ, đôi khi lại dịu dàng cắn nhẹ và mơn trớn.
Đây không phải nụ hôn đơn thuần như trước, mà có chút dục vọng, nhưng cũng pha lẫn sự kiềm chế.
Trong sự hỗn loạn của nụ hôn này, Ôn Tự dần mất chính mình. Cô cảm giác như bị ném lên mây, lơ lửng giữa không trung, cảm giác nửa vời ấy khiến cô vừa khó chịu lại vừa khao khát.
Khó chịu, nhưng lại rất thoải mái.
Cuối cùng, trước khi cảm giác đó hoàn toàn nhấn chìm lý trí, Chu Liệt buông đôi môi đã ấm nóng của cô ra, lùi lại một bước.
Cả hai đều thở không ra hơi.
Ôn Tự giơ tay chạm lên khóe môi mình, cười như đang hồi tưởng, rồi rời khỏi tường, tiến lại gần anh một bước.
Cô cười: “Sao lại dừng rồi?”
Dù đang cười, nhưng lòng cô có chút hụt hẫng.
Ánh mắt Chu Liệt rời khỏi đôi môi quyến rũ của cô. Ngay sau đó, anh giơ tay kéo mặt cô lại, đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ: “Chỉ là đơn thuần muốn hôn em thôi.”
Anh nói thật. Anh chỉ muốn hôn cô, không muốn đi xa hơn. Thực sự là vậy.
Bà nội anh vừa mất chưa được bảy ngày, tâm trạng anh không hướng về những chuyện như thế, cũng không muốn quá vội vã. Dù sao cũng phải chờ qua ngày đó.
Nói xong, anh buông Ôn Tự ra, quay người đi về phía ghế sofa, ngồi xuống, rút một điếu thuốc từ hộp, đưa lên miệng.
Ôn Tự đứng tại chỗ, hơi ngẩn ra vài giây, rồi từ từ bước đến bên anh, ngồi xuống cạnh anh một cách tự nhiên.
“Anh… ổn không?”
Rõ ràng là, trông anh không ổn chút nào.
Chu Liệt khẽ lên tiếng đáp lại một tiếng “Ừm,” sau đó đưa tay cầm lấy gạt tàn, gạt tàn thuốc.
“À… cái đó…” Ôn Tự ngập ngừng, rồi tiếp tục, “Anh về từ khi nào vậy?”
Lúc này cô bỗng dưng không biết nên nói gì với Chu Liệt.
“Chiều tối.” Giọng anh vẫn mang vẻ mệt mỏi.
Ôn Tự không hỏi thêm, chỉ nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt anh.
Anh gầy đi.
Râu đã mọc dài.
Vùng quanh mắt cũng hõm sâu xuống.
Anh bây giờ có chút gì đó già dặn và suy sụp. Điều này khiến trái tim cô bỗng nhói đau.
“Mày điên rồi đấy à…” Ôn Tự không nhịn được, lẩm bẩm nhỏ giọng.
“Cái gì?” Chu Liệt quay đầu liếc cô một cái.
Ôn Tự vội lắc đầu: “Không có gì.”
Cô thật sự cảm thấy bản thân hơi điên rồi. Không phải chứ, chỉ định chơi trò yêu đương ngắn hạn thôi mà, đừng để mọi chuyện đi quá xa.
Chu Liệt quay đầu lại, rít một hơi thuốc, không nói gì thêm.
Trong phòng bỗng chốc rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Ôn Tự suy nghĩ một chút, rồi khẽ ho hai tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng. Sau vài giây lưỡng lự, cô cười mở lời: “Ở trong phòng có thấy ngột ngạt không? Hay là ra ngoài đi dạo một chút?”
“Cũng được.” Chu Liệt đáp hờ hững.
“…À, chắc là anh để điều hòa bật nhiệt độ cao quá nhỉ? Haha, bảo sao thấy ngột ngạt. Để em chỉnh lại nhiệt độ.”
“Đang ở 19 độ.”
“Vậy có thể là cửa sổ chưa đóng chặt.”
“Cửa sổ không đóng.”
Ôn Tự: “…………”
Người đàn ông này sao mà chẳng phối hợp gì cả! Anh không nhận ra cô đang cố tìm đề tài để phá tan bầu không khí ảm đạm này sao?!
Đúng là một tên cứng nhắc!
Ôn Tự đứng dậy, định tìm một chủ đề khác để bắt chuyện, thì bất ngờ cánh tay cô bị giữ lại. Sau đó, cô bị kéo ngồi xuống lại ghế.
Cô ngơ ngác quay đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của Chu Liệt đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt có gì đó rất khó tả.
“Anh…”
Không hiểu sao, nhịp tim cô bỗng đập nhanh hơn, giọng nói cũng trở nên căng thẳng.
“Ôn Tự.” Chu Liệt bất ngờ gọi tên cô.
Tim cô lỡ một nhịp. “…Ừ, sao vậy?”
Chu Liệt không trả lời ngay. Đến khi đầu điếu thuốc cháy đến làm nóng ngón tay, anh mới giật mình, dập tắt thuốc trong gạt tàn, rồi lại nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của cô.
“Có… có chuyện gì vậy?”
Thái độ của anh khiến Ôn Tự bỗng nhiên rối rắm, đến mức nói năng cũng lắp bắp.
“Ôm anh một cái đi.” Anh nói.
“Ôm anh một cái đi” năm chữ đơn giản, nhưng nghe lại khiến người khác cảm thấy xót xa và có chút gì đó yếu đuối.
Ôn Tự chớp mắt vài cái.
Anh… đang xin cô ôm ư?!
Thấy cô không phản ứng, Chu Liệt dứt khoát đưa tay kéo cô lại, đặt cằm tựa vào hõm cổ cô.
Vẫn là mùi trà quen thuộc ấy.
Hai tay Ôn Tự lơ lửng giữa không trung, siết thành nắm đấm. “…Chu Liệt, anh buồn lắm phải không?”
Chu Liệt không trả lời, chỉ lặng lẽ vùi mặt vào vai cô.
Ôn Tự khẽ cựa quậy.
“Đừng động đậy, chỉ cần ôm anh một lúc thôi.” Giọng anh rất khẽ.
“Được.” Ôn Tự khẽ đáp.
Cô thực sự không cử động nữa, chỉ từ từ đưa tay đặt lên lưng anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Có lẽ lúc này chẳng cần phải nói gì, một cái ôm đơn giản cũng đủ thay ngàn lời muốn nói.