Mở đầu cho cuộc đối thoại sâu sắc của chúng taBắt đầu những lời nói mập mờ giữa chúng ta— “Đêm Lãng Mạn” – Trương Mạn TưKhông khí ám muội vừa tan đi lại nhanh chóng lan tỏa lần nữa.
Chỉ có điều, lần này không mãnh liệt và thăng hoa như lần trước. Vì Ôn Tự nói đau, Chu Liệt chỉ dừng lại ở việc nghịch ngợm nơi hõm chân cô mà không đi sâu hơn.
Ôn Tự mở to mắt nhìn người đàn ông đang mải mê “nghịch” hõm chân mình, cảm giác khó chịu nhưng chỉ đành chịu đựng. Khoảnh khắc đó, cô dường như có thể hiểu được nỗi khổ sở của đàn ông trong những ngày phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt.
Nếu vừa nãy cô là con cá lạc mình trong biển cả cảm xúc, thì lúc này, cô là con cá mắc cạn trên bờ, chịu sự giày vò đến khổ sở.
Đến cuối cùng, Chu Liệt giữ đầu cô, hôn mạnh một cái như để thỏa mãn phần nào, rồi mới miễn cưỡng rời khỏi hõm chân cô và đứng dậy vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, Ôn Tự dần lấy lại tinh thần từ trạng thái mệt mỏi và mông lung, nằm dài trên giường và thở dài trách móc: “Chu Liệt, lần sau làm người chút đi, anh đúng là đồ biến thái.”
Tiếng cô vừa dứt, tiếng nước trong phòng tắm cũng dừng lại.
Giọng Chu Liệt từ trong vọng ra, lười biếng nhưng vẫn đầy khiêu khích: “Biến thái à? Nhưng vừa rồi, hình như em khá tận hưởng đấy. Cả môi còn suýt bị cắn rách mà.”
Ôn Tự, “…”
Đẹp trai như vậy, nhưng sao lại có cái miệng thật đáng ghét.
Sáng sớm, trong trạng thái mơ màng, Ôn Tự ngửi thấy mùi cà phê quen thuộc. Trên môi còn có cảm giác ấm áp, nhưng chưa kịp tận hưởng thì cảm giác đó đã biến mất.
Cô không hài lòng lật người, lẩm bẩm một tiếng, “Đáng ghét.”
Chu Liệt chống nửa người dậy, nhìn cô nhăn mặt lật người, bật cười khẽ. Sau đó, anh kéo chăn xuống, đứng dậy mặc quần áo đang để trên chiếc ghế sofa lông mềm.
Rời khỏi phòng Ôn Tự, bên tai là tiếng mưa rơi tí tách. Anh theo bản năng bước về phía nơi có cửa sổ ở cuối hành lang.
Cơn mưa lớn không biết đã bắt đầu từ lúc nào. Bầu trời xám xịt, sóng biển liên tục vỗ vào những mỏm đá. Nhiều con thuyền buồm đậu san sát ven bờ, hiện ra mờ mờ trong màn mưa.
Tháng Bảy ở Hồng Kông, mưa nhiều, không khí vừa ẩm vừa nóng, nhưng người dân ở đây đã quen với thời tiết như vậy.
Chu Liệt chỉ đứng nhìn một lúc, sau đó thu ánh mắt lại, xoay người bước xuống lầu.
Ngày mưa, trong căn phòng bật điều hòa, Ôn Tự ngủ đến gần một giờ chiều mới dậy. Đây là lần cô dậy muộn nhất từ khi đến Hồng Kông.
Cũng là lần duy nhất khi tỉnh dậy, cô cảm thấy trống trải và mất mát.
Cô nằm ngẩn ngơ trên giường một lúc, rồi mới kéo chăn xuống và đứng dậy. Nhưng khi bước xuống, đôi chân cô mềm nhũn đến suýt ngã.
Ôn Tự vịn vào mép giường, thầm chửi trong đầu: “Đồ biến thái.”
Nhưng nghĩ lại, Chu Liệt đúng là xứng đáng với biệt danh “818” mà cô đặt cho anh. Quả thực là quá giỏi.
Sau khi rửa mặt xong, cô định xuống lầu tìm đồ ăn. Chiếc điện thoại để trên gối đúng lúc vang lên, là tiếng chuông cuộc gọi thoại trên WeChat.
Ôn Tự lười biếng lê bước đến, cầm điện thoại lên, mở khóa và nhận cuộc gọi.
Là Ôn Hy Thanh gọi đến.
Cô cất giọng lười nhác, “Ba.”
“Con gái à, con nghỉ việc ở Đình Phong có phải vì cái tên đó không? Tên An gì đó… À đúng, An Tử Thần!” Giọng của Ôn Hy Thanh rõ ràng mang theo chút tức giận.
Ôn Tự đang ngáp thì dừng lại, chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ: Ba làm sao biết được chuyện này?
“Con gái?” Không nghe thấy cô trả lời, Ôn Hy Thanh gọi thăm dò.
Ôn Tự vội vàng đáp: “Ba, ai nói với ba thế?”
Lý do cô nghỉ việc ở Đình Phong chỉ có mấy người trong nhóm “Tổ chức bí mật vô danh” biết. Cô chưa hề nói với bà Trương. Chẳng lẽ trong nhóm có nội gián?
Nếu đúng thế thì phải xử lý ngay.
“Chú Bắc của con có một người bạn, con trai người đó làm trợ lý luật sư ở Đình Phong. Trong lúc nói chuyện ở phòng trà, cậu ta nghe người ta bàn tán về con, rồi kể lại với ba.” Ôn Hy Thanh giải thích, sau đó nói thêm: “Sao con không nói lý do nghỉ việc với ba? Nếu ba biết con chịu ấm ức ở cái văn phòng luật sư đó, ba đã đến làm cho ra lẽ ngay rồi!”
Những lời bất ngờ của Ôn Hy Thanh khiến viền mắt Ôn Tự đỏ lên. Giọng cô cũng mang chút nghẹn ngào: “Ba, con không sao. An Tử Thần dùng những thủ đoạn hèn hạ đó, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng thôi.”
Thật ra, cô không nói rõ lý do nghỉ việc với gia đình vì sợ Ôn Hy Thanh sẽ đau lòng, thậm chí chạy đến Đình Phong để đòi lại công bằng cho cô. Ôn Hy Thanh thật sự không chịu được việc cô phải chịu chút ấm ức nào.
Ôn Hy Thanh nhấp một ngụm trà, thở dài nhẹ nhõm, rồi hạ giọng dịu dàng hơn: “Con gái à, con cứ vui chơi thoải mái ở Hồng Kông đi. Về Bắc Thành ba sẽ cho con một bất ngờ, đừng buồn nữa nhé.”
Ôn Tự bật cười: “Vậy con cảm ơn ba trước.”
“Tiền tiêu vặt đủ không? Không đủ thì ba chuyển thêm cho con.”
Chủ đề về việc nghỉ việc không nhắc lại nữa, hai cha con trò chuyện vài câu vu vơ, rồi Ôn Tự tắt cuộc gọi.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Ôn Tự mở cửa phòng, định xuống lầu kiếm đồ ăn, không ngờ lại đụng mặt Chu Liệt.
Hai ánh mắt giao nhau, Ôn Tự sững lại.
Chu Liệt nhếch môi, giơ túi giấy màu nâu trên tay lên: “Mua cho em phần bánh cuốn, còn có cả súp cá.”
Môi Ôn Tự khẽ động.
Chưa để cô kịp nói gì, Chu Liệt đã giơ thêm túi giấy trắng trong tay kia lên, nói tiếp: “Ăn xong nhớ bôi thuốc.”
Thuốc? Thuốc gì?
Ôn Tự ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng nép sang một bên để anh bước vào phòng.
Chu Liệt đặt túi giấy trắng lên chiếc sofa lông mềm, còn túi giấy nâu đặt lên bàn, rồi lấy đồ ăn ra từ bên trong.
Không đợi anh gọi, cô đã tự giác ngồi xuống, cầm đũa, mở hộp đồ ăn ra và bắt đầu thưởng thức một cách ngon lành.
Chu Liệt liếc nhìn cô đang tập trung ăn, sau đó đứng dậy, cầm lấy túi giấy trắng trên sofa, mở ra và lấy tuýp thuốc mỡ bên trong, chăm chú nghiên cứu.
Chưa đầy mười phút, Ôn Tự ăn xong, rút khăn giấy trên bàn lau miệng, rồi rời khỏi ghế tiến lại gần anh: “Đây là thuốc gì vậy?” Cô nghiêng đầu nhìn.
“Thuốc mỡ Erythromycin.”
“Cho em à?”
“Không thì ai?”
“Dùng ở đâu?” Ôn Tự ngây ra một lát, rồi như hiểu ra, “Không lẽ là…”
Chu Liệt không buồn giải thích, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, không nói một lời, liền nâng váy cô lên.
“Anh làm gì vậy?!” Ôn Tự phản ứng cực nhanh, chặn lại: “Anh định tự tay bôi giúp em à?”
Phản ứng của cô như thể đang đối mặt với chuyện gì đó rất kinh khủng.
Chu Liệt nhếch môi cười: “Em tự bôi được sao?”
Ôn Tự, “…” Hình như hơi khó thật.
Không để cô từ chối, Chu Liệt nhanh tay gạt tay cô ra, tháo bỏ lớp vật cản, trầm giọng cảnh cáo: “Anh khuyên em ngoan ngoãn chút, không thì sẽ đau hơn đấy.”
Ôn Tự trừng mắt nhìn anh, thầm nghĩ: Anh cũng biết đau à? Sao tối qua không biết kiềm chế chút đi?
Chu Liệt cúi đầu, lấy một cây tăm bông, thấm thuốc mỡ và nhẹ nhàng bôi lên vết thương của cô. Động tác của anh rất cẩn thận cà dịu dàng.
Khi thuốc mỡ chạm vào vết thương, Ôn Tự hơi nhói đau, nhưng cũng chỉ cắn răng chịu. Tăm bông chạm vào khiến cô cảm thấy như đó là sự dịu dàng dành cho việc ăn trái cấm.
Phản ứng nhỏ của cô không qua được mắt Chu Liệt. Anh càng nhẹ tay hơn, cất giọng: “Không thoải mái thì nói.”
“Không sao, không đau lắm.” Ôn Tự đáp, nhưng hơi thở của cô đã trở nên gấp gáp. Cô lại nói thêm: “Chu Liệt, anh đi làm gì đi, để em tự bôi…”
Cô thật sự cảm thấy không chịu nổi nữa. Nếu là sự tiếp xúc thân mật bình thường, cô không ngại, nhưng việc anh chăm chút tỉ mỉ bôi thuốc cho cô như vậy thì thật sự không thể chịu nổi.
Chu Liệt tạm dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô, bật cười khẽ rồi lại cúi xuống tiếp tục bôi thuốc.
Ôn Tự cắn môi.
Sau khi bôi xong chỗ cuối cùng, Chu Liệt ngẩng đầu lên nhìn cô, đột nhiên nói: “Sưng cả rồi, tốt nhất đừng mặc lại đồ lúc nãy.”
Ôn Tự: “…”