Nếu ánh sáng của đèn đường tượng trưng cho tình yêu chân thành,thì khi đèn tắt sẽ càng nhận ra sự hiện diện của em.— “Đêm Đen Không Trở Lại” – EasonÔn Tự chẳng cần suy nghĩ nhiều đã nói: “Sao có thể được, chúng ta đâu phải loại quan hệ sâu sắc như vậy.”
Chu Liệt hỏi: “Vậy quan hệ của chúng ta là gì?”
Ôn Tự hơi ngẩn ra một chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía bờ biển: “Chỉ có thể nói là một kiểu quan hệ phù hợp trong một số việc nhất định thôi.”
Cô luôn có một nhận thức rất rõ ràng về mối quan hệ giữa cả hai. Trong suy nghĩ của cô, ngày trở về Bắc Thành cũng là lúc mọi thứ chấm dứt. Cô không muốn yêu xa. Gia đình và bạn bè của cô đều ở Bắc Thành. Người bạn đời của cô nhất định phải là người Bắc Thành, hoặc chí ít phải định cư tại đó.
Nói một cách thô thiển, cô chỉ muốn kết hôn với người bản địa.
Chu Liệt ngừng lại một chút, rồi gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Trần Bá Hào nhìn hai người không để lộ cảm xúc gì, sau một lúc thì đặt một xiên thịt nướng vào đĩa của Chu Liệt, nói: “Hai người lén lút nói gì thế, có gì mà mọi người không nghe được à?”
Cao Tầm cùng hai người đàn ông khác cũng nhìn về phía họ, hưởng ứng: “Đúng đó.”
Chu Liệt liếc mắt nhìn Trần Bá Hào, kẻ đầu têu chọc ghẹo.
Nhận được ánh mắt của Chu Liệt, Trần Bá Hào khẽ cười một tiếng sau nửa giây im lặng.
Thái độ của Chu Liệt đối với Ôn Tự khác biệt rõ rệt, ai cũng có thể nhận ra, vậy mà Ôn Tự lại chẳng thấy gì, còn tự tìm thêm phiền phức cho mình. Đôi khi, con người ta nên ngoảnh lại nhìn những người phía sau mình.
Nhìn thêm một lần nữa về phía Chu Liệt và Ôn Tự, cuối cùng Trần Bá Hào cười, khiến không khí sôi nổi trở lại.
Thịt nướng được lần lượt mang lên bàn, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Ôn Tự hứng khởi vươn tay định lấy một chai rượu trái cây, nhưng vừa chạm vào thì tay đã bị một bàn tay khác giữ lại và vô tình đẩy ra.
“Anh làm gì thế?” Ôn Tự không hiểu, nhìn Chu Liệt.
Cô không hiểu tại sao anh lại ngăn mình lấy rượu.
Chu Liệt nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Hai giây sau, anh nói: “Không tự biết mình sao?” Anh không muốn cô lại “làm loạn” ở bờ biển.
“Cái gì mà không tự biết mình?” Ôn Tự vẫn không hiểu, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó. Đôi tai cô lập tức ửng đỏ: “…Thế thì lấy cho em chai nước ngọt.”
Cô nhớ lại cốc ‘On the Meadow’ đêm nọ khi “lơ mơ tỉnh”. Hình bóng Chu Tiểu Liệt lại lởn vởn trong đầu cô.
Nhìn đôi tai đỏ ửng của cô, Chu Liệt khẽ cong môi, đưa cho cô một chai nước ngọt bằng thủy tinh mà không nói gì thêm.
Nhưng anh biết, chắc chắn Ôn Tự đang nhớ tới chuyện “say rượu làm loạn” hôm đó.
Ôn Tự nhận chai nước ngọt từ tay anh, không cam tâm nhìn chai rượu trái cây một lần nữa rồi bĩu môi.
Hoàng hôn, bờ biển, làm sao mà thiếu được chút men say?
Hoàng hôn vàng nhạt, chút say mơ màng, lại thêm giai điệu của Sunset Rollercoaster, bầu không khí mới thực sự hoàn hảo.
Cao Tầm thấy ánh mắt tiếc nuối của Ôn Tự liền nói với Chu Liệt: “Em gái muốn uống rượu, sao cậu lại ngăn cản người ta?” Nói rồi, anh với tay lấy một chai rượu, định đưa cho Ôn Tự.
Chu Liệt lại ra tay, lần này không phải ngăn Ôn Tự mà là ngăn Cao Tầm. Giọng anh lạnh nhạt: “Tửu lượng của cô ấy không tốt, còn cậu cũng đừng uống, chân cậu chưa khỏi đâu.”
Cao Tầm: “…” Đáng lẽ anh không nên xen vào chuyện này.
Ôn Tự: “…” Tửu lượng kém thì kém, nhưng nói ra làm gì, cô còn muốn giữ mặt mũi cơ mà!
Thế là Cao Tầm và Ôn Tự chỉ đành uống nước ngọt.
Chu Liệt cũng uống nước ngọt, vì tối nay anh còn phải đưa Ôn Tự về nhà nghỉ. Lần cắm trại này không ai qua đêm, chỉ tụ tập để uống chút rượu, ăn đồ nướng.
Tiếng đàn guitar vang lên trên bãi biển, ánh sáng cuối cùng biến mất dưới đường chân trời, bóng đêm bao trùm cả mặt biển.
May không vui vẻ cũng dẹp bỏ cảm xúc, được A Sâm đưa quay lại.
Về sự việc nhỏ nhặt kia, mọi người chẳng để tâm, một cô gái khác kéoA May ngồi xuống, rồi lại vui vẻ tán gẫu.
Sáu người đàn ông cùng hai người phụ nữ nói chuyện phiếm, lúc bằng tiếng phổ thông, lúc lại pha thêm vài câu Quảng Đông, toàn là chuyện gần đây. Ôn Tự dần trầm lắng ở một góc, lúc thì lấy một miếng trái cây bỏ vào miệng, lúc thì cắn vài miếng xiên nướng, khi thất thần lại cầm chai nước ngọt, tựa cằm ngắm nhìn biển cả lúc thủy triều lên xuống.
Chu Liệt thoáng nhận ra sự khác thường qua ánh mắt cô, đặt chai nước ngọt xuống, giọng điềm tĩnh hỏi: “Sao vậy?”
“À, không có gì.” Ôn Tự khẽ thu lại suy nghĩ: “Chỉ là bụng hơi khó chịu.”
“Không sao chứ?”
“Không sao, chắc một lúc nữa là ổn.”
Chu Liệt liếc mắt nhìn qua những người trên bàn, cuối cùng không hỏi thêm gì, lại tiếp tục tham gia câu chuyện của họ.
Ban đầu, Ôn Tự cũng nghĩ là sẽ ổn sau một lúc, nhưng cơn đau lại dồn dập từng đợt khiến cô co cả ngón chân trong đôi dép xỏ ngón, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Trần Bá Hào ngồi đối diện, uống một ngụm rượu, đặt ly xuống, ngẩng lên thấy sắc mặt cô không ổn, lo lắng lên tiếng: “Cô Ôn, cô không sao chứ?”
Câu nói vừa dứt, mọi người đồng loạt nhìn về phía Ôn Tự.
Chu Liệt nghiêng đầu nhìn sắc mặt cô, đôi lông mày rậm thoáng nhíu lại: “Có cần đi bệnh viện không?”
Ôn Tự lắc đầu, gượng cười một chút, nói: “Em nghĩ có lẽ em cần đi vệ sinh một lát.”
“A Liệt, mau đi đi.” Trần Bá Hào thúc giục.
Chu Liệt đứng dậy: “Đi, anh đưa em đi.”
Ôn Tự không nói gì, ngầm đồng ý để anh dìu mình rời khỏi lều bạt.
Những người còn lại trên bàn vẫn giữ vẻ mặt bình thường, ngoại trừ một mình A May.
Nhìn Chu Liệt ôm eo dìu Ôn Tự rời đi, tay cô ta gần như sắp đâm nát đĩa xiên nướng trước mặt bằng đôi đũa của mình.
Nhà vệ sinh ở trong khu cắm trại, chỉ cần đi khoảng hai phút là đến.
Sau khi giúp Ôn Tự đóng cửa, Chu Liệt đứng ở một góc bên cạnh, châm điếu thuốc để chờ đợi.
Anh vừa nhả một vòng khói thì nghe tiếng Ôn Tự trong nhà vệ sinh vọng ra, giọng trầm trầm: “Chu Liệt, anh có giấy không?”
Chu Liệt quay lại, rút từ túi ra một gói giấy.
“Chỉ còn hai tờ thôi.” Anh sợ không đủ cho cô.
Trong nhà vệ sinh im lặng một giây, rất nhanh sau đó cửa được mở hé, một bàn tay mảnh khảnh thò ra: “Đủ rồi.”
“Ừ.”
Cánh cửa lại đóng lại.
Chu Liệt bước tới một gốc cây gần đó tựa vào, tiếp tục hút thuốc chờ.
Khoảng một phút sau, Ôn Tự từ trong nhà vệ sinh đi ra, chậm rãi rửa tay trước bồn nước. Sắc mặt cô so với lúc nãy đã khá hơn một chút.
Qua gương, cô liếc nhìn bóng dáng lười biếng của Chu Liệt đang đút tay vào túi chờ mình dưới gốc cây.
Điếu thuốc trên tay anh đã bị dập tắt. Thấy Ôn Tự ra ngoài, anh bước tới, nhìn kỹ sắc mặt cô một lúc rồi hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Anh nghĩ chắc cô bị đau bụng.
Nhưng thực ra không phải. Chỉ nghe Ôn Tự có chút ngượng ngùng nói: “Kinh nguyệt của em đến sớm.”
Ngay trước khi vào nhà vệ sinh, Ôn Tự cũng nghĩ có lẽ mình bị đau bụng. Ai ngờ nhìn thấy vệt đỏ kia, cơn đau bụng dường như lập tức giảm đi. Với những nguyên nhân chưa rõ, cảm giác đau đớn thường mạnh hơn một chút. Người khác thế nào cô không biết, nhưng cô là vậy, có lẽ là vì trạng thái căng thẳng được thả lỏng, nên mức độ đau giảm đi.
Nghe vậy, Chu Liệt ngẩn ra một giây, sau đó lập tức hiểu ra: “Dính bẩn rồi à?”
Ôn Tự gật đầu: “Ừ.”
Do kinh nguyệt đến sớm, quần áo của Ôn Tự bị dính bẩn. Cô đành phải về nhà nghỉ thay đồ. Lý do mà Chu Liệt nói với mọi người là Ôn Tự không khỏe.
A May hừ lạnh một tiếng: “Đúng là rảnh chuyện.”
A Sâm vội kéo áo A May, ra hiệu cô đừng nói nữa.
A May vẫn không kiềm được, bực bội nói: “Tôi nói sai à?”
Ôn Tự không hề giận, chỉ thấy buồn cười, thậm chí còn ôm tâm lý hóng hớt, muốn xem A May sẽ nói thêm gì.
Lúc này, chỉ nghe giọng điềm tĩnh của Chu Liệt vang lên: “A May, cô nói nhiều quá rồi.”
A May lập tức sững sờ.
Chu Liệt chẳng bận tâm A May vui hay buồn. Anh đã từ chối cô ta từ lâu, còn việc A May muốn đơn phương tình nguyện, đó là chuyện của cô ta.
Người khác khuyên nhủ cũng đã đủ nhiều.
Sau khi nói với Trần Bá Hào vài câu, Chu Liệt tự nhiên nắm tay Ôn Tự, đưa cô rời khỏi khu cắm trại, đi đến bãi đỗ xe.
Trong năm phút ngồi xe, lần đầu tiên Ôn Tự thấy khó chịu đến thế. Cô lo lắng làm bẩn xe, nhưng Chu Liệt rất chu đáo, lấy từ ghế sau một chiếc áo sơ mi mỏng đặt dưới chỗ cô ngồi, bảo cô đừng bận tâm.
Ôn Tự muốn khóc. Làm vậy chẳng phải càng khiến cô thêm áp lực sao.
Khi xuống xe, cô cầm chiếc áo sơ mi lên, nói với Chu Liệt vừa tháo dây an toàn: “Áo này em mang vào giặt, xong sẽ trả lại.”
Chu Liệt không nói gì, chỉ gật đầu một cái.
Ôn Tự liếc nhìn anh, rồi quay người đi vào nhà nghỉ.
Chu Liệt đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô khuất dần khỏi tầm mắt. Đột nhiên anh nhớ ra cô chưa ăn gì ở khu cắm trại, bèn nhắn tin hỏi cô có muốn ăn gì không, anh sẽ mua.
Ôn Tự lên phòng, việc đầu tiên là đi tắm. Tắm xong, cô mới thấy tin nhắn của Chu Liệt. Cô cúi đầu, vò nhẹ tóc trước trán, suy nghĩ một chút rồi trả lời anh.
Cô bảo muốn ăn bánh crepe sầu riêng đen.
Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt không thoải mái, cô đều thèm món này. Là một người nghiện sầu riêng, cô chân thành khuyên bất cứ ai yêu thích loại quả này nên thử một lần: lớp nhân sầu riêng siêu dày, mềm mịn, thơm ngọt, ngon tuyệt!
Khoảng hai mươi phút sau khi không nhận được hồi âm, Chu Liệt, lúc đó vừa cởi áo định đi tắm, nghe điện thoại vang lên trên giường. Anh nhìn qua tin nhắn, rồi lại mặc áo vào, cầm lấy điện thoại và rời khỏi phòng.
Chưa đầy nửa tiếng sau, cửa phòng “Đợi Gió” vang lên tiếng gõ.
Ôn Tự vội tạm dừng chương trình tạp kỹ mình đang xem, nhanh chóng xuống giường, ra mở cửa, vừa mở miệng đã nói: “Áo giặt xong, em phơi rồi.”
Chu Liệt khẽ “ừ”, đưa hộp bánh cho cô.
“Vẫn còn sớm, muốn vào ngồi chơi không? Cùng xem một bộ phim?” Ôn Tự nhận hộp bánh, đồng thời đưa ra lời mời.
Chu Liệt suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Mỗi phòng trong nhà nghỉ đều có máy chiếu. Ôn Tự đã nạp tài khoản thành viên, tiện tay chọn một bộ phim.
Là ‘Mười Hai Đêm’, một bộ phim tình cảm Hồng Kông do Trương Bá Chi và Eason thủ vai chính.
Trước khi phim bắt đầu, Ôn Tự bảo Chu Liệt tắt đèn. Chờ anh quay lại ngồi xuống, cô vừa mở bao bánh vừa hỏi: “Bộ này anh xem chưa?”
Chu Liệt bình thản đáp: “Xem một lần rồi.”
‘Mười Hai Đêm’ không phải kể về mười hai buổi tối, mà là câu chuyện về mười hai giai đoạn trong mối quan hệ yêu đương của một cặp đôi.
Chu Liệt gọi đây là một “bộ phim tình yêu thảm họa”. Thảm họa nằm ở chỗ, nó ghi lại sự lụi tàn của một tình yêu, rồi phơi bày vẻ đẹp của một mối tình mới bắt đầu, những đam mê nồng nhiệt, và sau đó là dòng chảy lặng lẽ của tình cảm – nơi các mâu thuẫn và khuyết điểm dần lộ ra rõ ràng. Tất cả được trình chiếu một cách sống động, như muốn nói rằng hầu hết các mối tình đều khó tránh khỏi vòng lặp này.
Giống như bạn đang soi mình trong gương vậy.
Yêu đương cuồng nhiệt lúc ban đầu, dù nửa đêm xe hỏng cũng nhất định phải gặp nhau. Nhưng đến cuối, khi đam mê phai nhạt, ngay cả khi rảnh rỗi ở văn phòng cũng viện đủ cớ để không gặp, muốn có không gian riêng.
Ôn Tự “ồ” một tiếng, dùng nĩa xiên một miếng bánh rồi đưa vào miệng.
Nuốt xong trong sự thỏa mãn, cô lại xiên thêm một miếng, đưa đến trước môi Chu Liệt: “Anh cũng thử đi, ngon tuyệt đỉnh luôn!”
Ngửi thấy mùi sầu riêng, Chu Liệt theo phản xạ quay mặt tránh đi.
“Em ăn đi.”
Ăn sầu riêng đối với anh chẳng khác gì ăn thứ gì đó cực kinh khủng.
“Không biết thưởng thức gì cả.” Ôn Tự tự đưa miếng bánh vào miệng mình, sau đó tiếp tục xem phim.
Đầu phim là một câu nói: Tình yêu giống như một cơn bệnh nặng, qua đi rồi sẽ khỏi.
Ban đầu, Ôn Tự còn mê mẩn gương mặt trẻ trung của Eason thời ấy. Nhưng càng xem, cô càng thấy khó chịu, đặc biệt là một cảnh sau này. Vì cãi vã, mâu thuẫn khiến tình cảm rạn nứt, nữ chính đã đến trường cũ của nam chính để cố gắng hàn gắn. Khi quay về, cô ngồi ở ghế tàu điện, nói rất nhiều lời từ tận đáy lòng, tự làm mình cảm động đến bật khóc, nhưng nam chính lại ngủ quên từ lúc nào.
Cảnh đó khiến Ôn Tự vừa buồn cười, vừa xót xa cho nữ chính. Cuối cùng, người cô ấy cảm động cũng chỉ là chính mình.
Cô bực bội nói: “Không chia tay luôn đi còn để đến Tết à!?”
Chu Liệt nghiêng đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười.
Kết thúc phim, ở đêm cuối cùng, cặp đôi tái hợp. Nhưng nữ chính đứng từ xa, trên con phố đông đúc nhìn nam chính trò chuyện với người khác, bỗng nhận ra mình không còn yêu nữa. Cô xoay người bước đi, rồi lại gặp một người mới, bắt đầu một “mười hai đêm” khác.
Xem xong bộ phim, cả hai đều không nói gì.
Mãi đến khi Ôn Tự lên tiếng: “Chu Liệt…”
“Ừ?”
Ôn Tự bỗng trông như người đã nhìn thấu tất cả, nói: “Tập trung làm sự nghiệp không tốt hơn à, yêu đương làm gì, anh bảo đúng không?”
Chu Liệt chọn cách không đáp lại.
Ôn Tự cũng chẳng bận tâm, tiếp tục nói: “Cũng là bộ phim hay để giết thời gian cuối tuần.”
Nói xong, cô đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay. Khi quay lại giường, cô đột ngột hỏi: “Tại sao anh lúc nào cũng ở nhà nghỉ mà không về nhà?”
Từ khi quen biết Chu Liệt, trừ thời gian anh về quê lo hậu sự cho bà nội, cô thấy anh toàn ở nhà nghỉ. Có lần, khi đi ngang quầy lễ tân, cô tiện miệng hỏi Tiểu Diêu, cô ấy cũng không biết, chỉ nói từ khi nhà nghỉ “Đợi Gió” hoạt động, căn phòng góc tầng hai không có tên ấy luôn là nơi Chu Liệt ở.
Chu Liệt im lặng một lúc rồi nói: “Nhà chỉ còn anh và mẹ. Mẹ anh bận rộn cả ngày ở tiệm trà, về nhà cũng chẳng có ai, ở nhà nghỉ thì đông người qua lại hơn.”
Anh nghĩ, ít nhất ở nhà nghỉ còn có người đi qua đi lại.
Thực ra lý do chính là, Chu Liệt không biết phải đối mặt với Trần Dung thế nào. Trước đây, anh sống cùng bà nội nhiều hơn. Mẹ anh chỉ chuyển tiệm trà từ Đông Hoản về Hồng Kông vài năm sau khi cha anh qua đời.
Hai mẹ con gặp nhau, thường chẳng nói được mấy câu. Đề tài nói nhiều nhất có lẽ là chuyện hối thúc kết hôn.
Dù không nói nhiều, nhưng Ôn Tự dường như cũng hiểu được. Có lẽ anh sợ cô đơn?
Cô khẽ cười, chuyển chủ đề: “À, cô A May đó khá xinh, nhìn có vẻ thích anh lắm. Hai người là bạn, chẳng lẽ chưa từng nảy sinh chút cảm xúc nào?”
Chu Liệt định với tay lấy điếu thuốc trên tủ đầu giường, nghe câu này thì khựng lại một chút rồi mới cầm lên.
Ngậm điếu thuốc, anh đứng dậy đi ra ban công, giọng thản nhiên: “Xinh cỡ nào cũng không xinh bằng em.”
Ôn Tự mỉm cười: “Đúng thật là vậy.”
Chu Liệt dựa vào lan can ban công, kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, hơi ngửa đầu, phả khói thuốc lên bầu trời. Anh ngừng một lúc, rồi nói: “Vậy nếu anh nói anh thực sự thích em thì sao?”